Đường Chuyên

Triều đường im ắng khác thường, Phòng Huyền Linh đọc xong bản tấu liền trở về chỗ ngồi, không nói một lời, thu chi của triều định đã được chế định sắn, tân thành sẽ mang lại thu nhập, đó là điều ai cũng rõ, nhưng hiện giờ một bản tấu của Vân Diệp làm ba mươi vạn ngân tệ thành bong bóng, phẫn nộ nhất là hộ bộ thượng thư Trường Tôn Vô Kỵ, nhưng rõ ràng hoàng đế ủng hộ Vân Diệp.

Ông ta xem qua tấu chương rồi, trên đó còn có một cái tên nữa, nhưng bị bút đỏ xóa đi, cái tên đó nhất định là thái tử, khỏi nói cũng biết, làm gì vậy chứ? Xây dựng tân thành là để mưu lợi, ông ta thấy trọng tâm của thiên hạ là các sĩ đại phu chứ không phải đám ngu dân, một tòa thành mỹ lệ toàn đám ngu muội ở thì còn ra thể thống gì nữa.

Sống ở phường Hưng Hóa mấy năm rồi, ông ta đã quen với hoàn cảnh đẹp đẽ sạch sẽ, mùa xuân hoa lê nở rộ thành đại dương trắng xóa, người sống ở đó đã quen thay áo trắng, hòa vào khung cảnh, uống chén rượu hoa lê, nghe tiếng ca uyển chuyển từ kịch viện truyền ra, như ở trên trời.

Mùa hè cứ mỗi sáng là nghe thấy tiếng vó ngựa còng cọc, tiếng bánh xe gỗ nghiền lên sàn đá, thêm vào tiếng rưới nước rào rào, cái nóng nực của Trường An tựa hồ không còn gay gắt nữa, sau khi hạ triều, chọn một cái ghế tựa, chợp mắt chốc lát dưới cây lê, nhìn giọt nước trên bình sứ nhỏ xuống, chẳng cần nghĩ cũng biết rượu nho ướp đá mát thế nào.

Thích nhất là mùa thu, mùa lê chín, cõng tôn nhi lên cổ, nhìn bộ dạng ngây ngô của chúng khi hái lê là lòng già vui vẻ rồi, càng không nói lão thê giơ gậy trúc, đầu buộc một cái túi, hái lấy quả lê trên ngọn cây, được mặt trời chiếu sung túc nhất, rửa sạch cho vào bình miệng rộng, đổ rượu lên, dùng bùn trét kín, tời mùa đông mở ra uống, thấm vào tận phế phổi.


Khi gió lạnh tới, lá lê ửng đỏ, hoặc vàng, lúc này người quét đường không đi quét lá rụng, để chúng thoải mái rụng từ trên cây xuống. Mỗi khi tới thời điểm này, rất nhiều nhã sĩ đi một mình trong trong đám lá rụng, cảm thán gió bắc, hoài niệm thân nhân bằng hữu ở phương xa...

Tân thành vốn phải như thế, nhưng bị một đám lưu dân hủy mất rồi, tòa thành đó sẽ không khác gì tòa thành khác ở Đại Đường, nước thải tràn lan, ruồi nhặng vo ve, bọn bán rong luồn lách khắp nơi.

Nghĩ tới đó Trường Tôn Vô Kỵ mới thấy mình hơi thất thố, phường Hưng Hóa để lại ấn tượng quá sâu, chỉ muốn thành thị phải có bộ dạng đó, không khỏi bật cười, mấy năm qua sống quá an nhàn, không ngờ thiếu đi rất nhiều đấu chí. Cố ép mang tâm tư chuyển tới ba mươi vạn kia, đó có lẽ là khoản thu nhập đơn lẻ lớn nhất của quốc triều, nay tan thành bong bóng, làm ông ta cực kỳ đau lòng, vốn tài chính năm nay chắc chắn, còn dư dả, nay mất đi ba mươi vạn ngân tệ, làm sao ông ta yên tâm được.

Mang chiêu bài thánh nhân ra quả nhiên là hữu dụng, Vương Khuê nghe tấu chương mà đầu lắc lư, Ngụy Trưng như uống rượu ngon, Tiêu Vũ thấy Vân Diệp đem thánh nhân và thống trị liên hệ với nhau một cách chặt chẽ để tán tụng thì càng hài lòng.

- Vân Diệp lại giở trò xấu rồi. Trường Tôn thị nói với Lý Nhị đang uống trà sau khi hạ triều:

Lý Nhị ngạc nhiên ngẩng đầu lên, không hiểu hỏi: - Quan Âm tỷ thấy có chỗ nào không ổn à? Ông ta xem tấu chương của Vân Diệp không dưới ba lần, từng chữ trung trinh, từng câu vào chỗ yếu hại, hơn nữa thái tử ở Nhạc Châu, từ thư tín của thái tử có thể nhìn ra, nhi tử của mình cực kỳ phẫn nộ với phú hộ Trường An, cho dù Vân Diệp bị tiền chui vào mắt, với quan hệ của y và thái tử, bất kể thế nào cũng không hại thái tử, điểm này Lý Nhị khẳng định chắc chắn.

- Không biết. Trường Tôn thị nói ngắn gọn, Lý Nhị lúc này mới đặt ấm trà xuống, lấy lụa trắng lau ấm, ấm trà này được ông ta dùng tới đẹp như đồ cổ, sau này định giữ lại chôn cùng, không cho ai cả.

- Nhưng thiếp có cảm giác rất mạnh mẽ, một tên hoàn khố đột nhiên thành thánh nhâu lo dân lo nước, chuyển biến này quá đột nhiên, lấy văn chương làm cái cớ, để mọi người tập trung vào tấu chương này, bản thân làm việc khác.

- Bệ hạ quên rồi à, tên này đóng trâu giống trâu, giả ngựa thì giống ngựa, lắp tai dài lên là thành lừa, hiện giờ đóng giả trung thần thánh nhân, nhưng mà thiếp thân biết, y luôn lấy gian thần làm mục tiêu phấn đấu của mình. Thế nên hành vi của y vô cùng đáng nghi, ba mươi vạn ngân tệ, mất trắng như thế y sẽ đau lòng chết thôi, cho dù không biết y định hại ai, nhưng ba mươi vạn này khó mà bù lại.


Lý Nhị theo thói quen gõ bàn nói: - Hoàng hậu nói có lý lắm, dân nhà nghề có tôn nghiêm của mình, tiền tài là điểm mạnh nhất của Vân Diệp, y tự xưng là thần tài tái thế, lỗ vốn không phải là phong cách của thần tài. Chúng ta cứ ngồi xem kịch hay là được, y sẽ không làm thái quá đâu, Động Đình hồ phong vân hội tụ, riêng đám người kia đã đủ khiến y nhọc lòng rồi, lúc này đừng nên quấy rầy y, có điều không ngờ y còn có tâm tư kiếm tiền, chứng tỏ y nắm chắc phần thắng, mưu sĩ của mình thành quản gia của kẻ đó, thú vị, thú vị.

Người tới Nhạc Châu mỗi lúc một nhiều, đại đa số là phú thương từ thành phố lớn như Trường An, Lạc Dương, Tấn Dương, tấu chương của Vân Diệp dâng lên, đám người này liền không ngồi yên được nữa, xưa nay Nhạc Châu là nơi thủy lục giao thoa, nếu có thể có một cửa hiệu ở đây, cho dù không kiếm tiền, lấy làm trạm trung chuyển cũng tốt, huống hồ tầng lớp quý tộc mới nổi đã tới giai đoạn đâm chồi nảy lộc, an gia ở tân thành, không khiến thế lực khác phản ứng, cũng không bị thế lực lâu đời chèn ép, mọi người đều ở cùng một khởi điểm.

Thứ sử hiện nhiệm của Nhạc Châu là một vị quốc hầu, người như vậy miễn nhiễm với bất kỳ thế lực nào, nếu như y muốn làm tốt tân thành, dứt khoát loại bỏ sự quấy nhiếu, rõ ràng Vân Diệp là một vị hầu gia cực kỳ mạnh mẽ, làm hỏng chuyện mới là mất mặt, còn về phần lợi ích? Y cần sao?

Một nửa đất đai ở tân thành để cho lưu dân, còn chia cho quân đội một miếng lớn, quan phủ cũng chiếm một miếng, còn giữ một miếng điều hòa, vậy đất đai đem bán sẽ vô cùng hữu hạn, ra tay muộn e hối hận.

Nhìn các loại thuyền bè vào thủy môn, Lý Thừa Càn hoang mang chỉ đám người quần áo là lượt trên đó: - Đó là lợn béo mà ngươi định xẻo thịt à?

Vân Diệp bực mình nói: - Đương nhiên, ngươi trông coi gắt gao đất của đám quỷ nghèo không cho đụng vào, hại ta không thể ra tay, đành phải giết lợn béo, thế nào cũng phải xâm phạm lợi ích của một bộ phận mới bù đắp được khoản lỗ, ngươi tưởng cái danh tài thần của ta là hư danh à?


- Đều là con dân Đại Đường, ngươi làm thế có quá đáng không?

- Ngươi cho ta ba mươi vạn, coi như cho ta nói gì. Vân Diệp bĩu môi:

- Ta lấy đâu ra nhiều tiền như thế, bán cả đông cung đi cũng chẳng đáng bao nhiêu, thương đội Cao Ly năm nay sụt giảm nghiêm trọng, ở đó đánh nhau khắp nơi, Uyên Cái Tô Văn đã trở mặt với Cao Kiến Vũ, hắn muốn giết Cao Kiến Vũ giảm ảnh hưởng tới mức thấp nhất, ai ngờ có kẻ tố cáo, kế hoạch phá sản, đành dùng đao thương đối chiến. Nghe nói Tân Trường An chém giết long trời lở đất, máu chảy thành sông.

- Tây Vực cũng chẳng khá hơn, chín họ Chiêu Vũ bị Hầu Quân Tập giết cho vạn dặm sạch bóng người, muốn kiếm tiền phải lặn lội tới Ba Tư, ai ngờ nơi đó một đám người hô hào chân chủ đánh cho thua liên tục. Hầu thị đã than vãn với ta mấy lần, nói trong nhà hơn một năm qua chẳng còn buôn bán gì được nữa.

- Diệp Tử, ngươi cũng biết đông cung là chỗ nghèo khó, chi tiêu nhiều, thu nhập ít, Tô thị, Hầu thị sắp làm ta phiền chết rồi, ngươi mau xây xong tân thành cho ta đất tốt, ta lấy đi bịt miệng các nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui