Đường Chuyên

Lưu Phương khom người nhận lấy hạt châu, quả nhiên muỗi đều tránh xa mình, một con cũng không có, bên cạnh Hàn Triệt cũng không có muỗi, xem ra tên này không chỉ có một hạt.

Cảm kích rơi lệ, Lưu Phương khom người biểu thị tôn kính với thân phận và địa vị của hắn, làm thế là để Hàn Triệt cảm thấy sự mỹ diệu của quyền lực, trước kia làm thế với Vân Diệp nhưng vô ích, chẳng biết làm thế với Hàn Triệt có tác dụng gì không, mang tâm thái này, lễ nghi của ông ta không thể bới móc được gì.

Hàn Triệt nhìn Lưu Phương tán thưởng: - Được rồi, sau khi kết thúc chuyện này ông hãy làm quản gia của ta, quản gia trước bị một tên tiểu đồng bắn chết, có điều nó là đệ tử đích truyền của Bạch Ngọc Kinh, không cần so đo. Làm quản gia của ta, nhớ tránh xa đám quý nhân, bọn chúng giết ông không cần có bất kỳ lý do nào cả.

Lưu Phương vâng lời, sau đó không nói một lời, thực sự giống vị quản gia quy củ.

Mặt hồ yên tĩnh bị con dê kia phá vỡ, tiếng kêu thê lương vang vọng, máu tươi nhuộm đỏ cả mảng, Chử Ngưu hít sau một hơi, bỏ giáp mặt, cách lưới sắt của giáp mặt nhìn mặt hồ không chớp.

Một khúc gỗ mục trôi tới, Chử Ngưu chuyển đao sang vị trí thuận tay, chỉ cần giao long chạm vào con dê là hắn sẽ cho một đòn sấm sét. Có lẽ đã ngửi thấy mùi màu, khúc gỗ trôi càng lúc càng nhanh, quả nhiên tới gần con dê, một cái miệng cực lớn há ra, Chử Ngưu nhả khí, đao lóe lên, tức thì chém nát toàn bộ răng cửa của giao long, còn cắm sâu vào miệng, giao long đau đớn lăn lộn, Chử Ngưu thong thả buông tay ra, rút đao bên hông, khi giao long ngửa bụng lên trời, đâm một phát, còn rạch theo chiều lăn mình của giao long, thiếu chút nữa cắt giao long làm đôi, nội tạng ồng ộc tuôn ra ngoài, động tác của giao long chậm lại, miệng ngậm đạo, thi thoảng quẫy vài cài ở vũng nước nông.


Chử Ngưu vô cùng cẩn thận, nhiều năm chinh chiến làm hắn học được thận trọng là pháp bảo giữ mạng, cho nên hắn đứng im không nhúc nhích đợi giao long tắt thở, khóe mắt không lúc nào ngơi giám sát mặt nước, trong hồ có hai con giao long, nói không chừng một con nữa đang ở gần đợi đánh lén.

Cánh tay vạm vỡ quấn xích sắt nối với một cái lưu tinh chùy to bằng đầu người mang theo mũi nhọn, vì có thứ vũ khí này, hắn mới dám nhảy ra chiến đấu với giao long, tên công tử ca như luyến đồng kia dựa vào cái gì mà ngồi vị trí thủ lĩnh? Lão tử vì vị trí đó nỗ lực bao lâu, nếu như ngươi không giết Thủy Long Vương, lão tử cũng giết, muốn mượn giao long giết lão tử à? Lão tử đâu phải là tên ngu xuẩn đó.

Lại có gợn sóng rồi, lưu tinh chùy quấn ở tay Chử Ngưu bay ra như chớp, mang theo tiếng gió đập lên cái đầu giao long vừa mới lộ ra mặt nước, chuỳ mang theo vô số móc ngược cắm vào đầu giao long, thấy mình đánh một đòn trúng đích, Chử Ngưu mừng rỡ quát lớn, quấn xích sắt lên người, quay lại định kéo giao long lên bờ, vừa mới quay người đã thấy đồng đảng của mình ra sức hò hét chỉ đằng sau.

Cảm thấy nước hồ lạnh lẽo làm ướt trọng giáp, không thể nào, dù là giao long trúng một đòn mạnh như thế cũng không thể sống được, dù sao cũng rèn luyện trong quân bao năm, lập tức vứt xích sắt, xoay người dốc toàn lực đấm ra đằng sau.

Đinh sắt trên thiết quyền xẹt qua miệng giao long, đánh bay hai cái răng, giao long khép cái miệng lớn, Chủy Ngưu nghe thấy tiếng cánh tay đứt đoạn, vừa sợ vừa giận, tay trái đấm vào mắt giao long, mắt giao long tức thì phun máu, nhưng không chịu mở miệng, điên cuồng xoay người, trọng giáp bị sức lực mạnh mẽ này làm vỡ ra từng phiến, mắt Chử Ngưu muốn lọt khỏi tròng, cố nhịn cơ đau ra sức vùng vẫy, thình lình người nhẹ đi, giao long rơi xuống nước, Chử Ngưu vươn tay lấy đao trên người con giao long đã chết, không ngừng chém lên con giao long cắn mình.

Mặt hồ dậy sóng, Chử Ngưu mất một tay cuối cùng giết chết con giao long kia, mở đôi mắt đỏ ngầu, cầm đao chỉ vào Hàn Triệt xem náo nhiệt trên bờ, tiếng rống phẫn nộ phát ra từ cái miệng đẫm máu, trông như ma thần.

Đám đồng đảng của Chử Ngưu thấy thảm cảnh này, không khỏ kinh sợ, thấy trường đao của hắn chỉ vào Hàn Triệt, cả lũ liền hét lớn xông tới, Lưu Phương lách người chắn trước Hàn Triệt vẫn đang mỉm cười, rút đao ra bảo vệ.

Hàn Triệt đẩy Lưu Phương ra, không thèm nhìn đám thủy tặc lao về phía mình, ngược lại hứng thú nhìn Chử Ngưu đứng trong nước, như chờ đợi cái gì đó.

Chử Ngưu một tay xé xé áo, xoay thành thừng, dùng răng buộc lên cánh tay không ngừng phun máu của mình, áo vải trắng lập tức bị máu nhuộm thành màu đỏ, đám muỗi ngửi thấy lao về phía hắn, Chử Ngưu hận Hàn Triệt tột độ, mặc thứ đó, cầm hoành đao lên, muốn tìm Hàn Triệt liều mạng.

Một cái xích sắt thình lình xuất hiện giữa Hàn Triệt và đám thủy tặc, con ngươi Lưu Phương co lại, hai tên đại hán chọc đầu to như người khổng lồ, cười khùng khục từ mặt đất nhô lên, bước khỏi hố, xích sắt to như cánh tay vung ra, đập vào đám người, sương máu bùng lên, hai cái xích sắt như giao long quét trong đám người, ban đầu còn có tiếng kêu thê thảm truyền ra, chốc lát sau tiếng kêu ngưng bặt, chỉ có tiếng xích nện xuống kèm tiếng xương cốt vỡ nát.


Hàn Triệt căm ghét hất miếng thịt dính trên ống tay áo, quay lại nói với Lưu Phương: - Hàm nô là thế đấy, thích giết người, chỉ cần giết là không để ý gì cả, thật đáng chết.

Lưu Phương nhìn hai tên tráng hán như núi thịt, kinh ngạc không khép miệng lại được, thời viễn có có Hoàng cân lực sĩ, Tín Lăng Quân có hảo hán Tấn Bỉ, Trương Lương có lực sĩ Thiết Chùy, không ngờ đều sống sờ sờ xuất hiện trước mặt mình, lại còn có hai tên, vốn liếng của chúng khủng khiếp như thế, chẳng trách hoàng đế và Vân Diệp phải thận trọng từng bước một.

- Lão nô vừa rồi tầm nhìn hạn hẹp, mong công tử thứ tội. Lưu Phương đã tự giác đặt mình vào vị trí quản gia rồi.

Hàn Triệt hài lòng chỉ Chử Ngưu đi chạy vội bên hồ: - Ông nhìn đi, đó là thú cùng đường, trong hồ vốn chỉ có hai con trư bà long, về sau bảo hàm nô bắt thêm hai con, thấy không cần dùng hàm nô là có thể xử lý được bọn chúng, đám người này không chịu làm việc theo kế hoạch của ta, mà Vân Diệp luôn có thể quán triệt mục đích của mình tới cùng, nói ra ta không bằng y.

Lưu Phương nghe vậy quay về phía bên hồ, quả nhiên Chử Ngưu đã bị một con giao long ngậm trong miệng, ra sức vùng vẫy, tiếc là hắn đã mất máu quá nhiều, cuối cùng biến mất trong miệng giao long. Dưới mặt nước sủi lên một đống bùn, từng cục máu nhuộm đỏ mặt nước, dưới ánh trăng, trông vô cùng đáng sợ, con dê làm mồi vẫn chưa chết, đang kêu be be, truyền đi rất xa.

Hàn Triệt hướng về sau tảng đá nói: - Còn có kẻ ý kiến với việc ta làm biểu bả tử sao?


*** Biểu bả tử: Đầu của cái muôi, hàm ý thì rõ rồi.

Không cần nói câu thứ hai, một đám đông từ phía sau đi ra, lặng lẽ quỳ một gối xuống, hô vang: - Tham kiến tổng biểu bả tử.

- Từ nay về sau, Hàn tiên sinh nói là mệnh lệnh của ta, các ngươi phải tuân thủ, nếu không chớ trách ta vô tình.

Lưu Phương thấy Hàn Triệt chỉ vào mình, tiến lên một bước, đợi hắn ra lệnh.

- Cướp thuyền dân, thu vật tư, đợi thiên thời. Mệnh lệnh của Hàn Triệt đơn giản rõ ràng, Lưu Phương vâng lợi, đợi khi ông ta đứng thẳng lên, Hàn Triệt đã dẫn hai tên khổng lồ vào đại trại.

Ưng lớn, hàm nô, đây chỉ là một góc tảng băng chìm mà đám người này lộ ra, một tên Hàn Triệt đã khiến Đại Đường không yên bình, nếu toàn bộ thế lực của chúng triển khai, không biết kinh người thế nào, vẻ lo lắng trên mặt Lưu Phương càng đậm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui