- Bảo nàng ta qua đây. Giọng Vân Diệp truyền tới, Dương Nguyệt Minh bước qua một bước, đá vào cái chĩa, tiểu cô nương xoay tròn như hồ lô lăn tới mũi thuyền, tráng hán thất kinh vác đao chém, không ngờ Dương Nguyệt Minh vươn tay, giữ lấy mũi đao, một cú đấm mạnh trúng ngực, tráng hán mắt trắng dã xỉu luôn, bọt mép sùi ra liên tục.
Dương Nguyệt Minh xách tên đầu lĩnh thủy tắc ngất xỉu để dựa vào mạn thuyền, trông giống ngồi nghỉ, đúng là lũ ô hợp, thủ lĩnh bị xử mà không ai phát hiện. Tiểu cô nương bò dậy, rút dao bên hông quát Vân Diệp: - Bỏ tiền tài ra đây, tha chết cho ngươi.
Đối diện với tiểu cô nương cố làm mặt mình thật hung ác, tính trẻ con của vân Diệp nổi lên, tuổi bằng Tiểu Nha đã đi làm cường đạo à? Thế là móc ra một đồng nguyên đưa cho tiểu cô nương, giống thường ngày dỗ Tiểu Nha.
Tiểu cô nương tức thì trở nên cao hưng, cướp ngay lấy tiền, giơ lên nói với người phía sau: - Các ngươi xem này, ta cướp được hàng hóa rồi, là một đồng tiền mới. Thấy cả đám chỉ lo tìm kiếm tài vật không để ý tới mình, tiểu cô nương mặt ỉu xìu bỏ đồng tiền vào lòng, định đi, đột nhiên quay về, mắt đảo một vòng: - Ngươi là kẻ có tiền, nhất định còn nữa, giao ra đây, nếu không ta giết lão già này. Rồi đi tới sau lưng Vô Thiệt chĩa dao vào lưng ông ta.
Trên trời rơi xuống vô số vỏ hạt dưa, Đơn Ưng thấy cảnh này thì run tay làm rơi nắm vỏ hạt dưa. Chắc nhịn cười dữ lắm.
Vô Thiệt cầm chén trà lên ống, nói với Vân Diệp: - Nghe thấy chưa, không cho tiền là lão phu mất mạng đó.
Vân Diệp lấy ra một đồng ngân tệ đưa cho tiểu cô nương, Vô Thiệt bất mãn lắm: - Nhóc con, tên tiểu tử này là đại tài chủ, ngân tệ ít quá, thế nào cũng phải lấy được kim tệ. Nói xong cướp lấy ngân tệ đưa cho tiểu cô nương.
Tiểu cô nương tức thì sinh ra thiện cảm lớn với lão già giúp mình ăn cướp này, cầm lấy đồng tiền, định cám ơn, nhưng chưa nói đã thấy không ổn, mình là cướp, hai kẻ này một là con tin một là dê béo, vì thế đi tới một bước: - Giao vàng ra đây ta mới đi. Giọng nhỏ hơn rất nhiều, có vẻ xấu hổ vì hành vi được nước lấn tới của mình.
- Thế mới phải, giờ ngươi cướp của y, nói không chừng mấy ngày tới y cướp của ngươi, thế giới này là thế, khi ngươi chiếm thượng phong thì phải kiếm cho đủ, tránh tương lai hối hận.
Vân Diệp chợt phát hiện mắt lão già này rất tình cảm, vừa nói tay tựa có tựa không bóp người tiểu cô nương vài cái, Vân Diệp biết không phải Vô Thiệt sàm sỡ nhi đồng, tám thành là tìm thấy mầm non võ học rồi, ông ta là thế, bệnh này tái phát suốt.
Đành lấy kim tệ đưa ra, vẫn là Vô Thiệt cướp lấy cho vào tay tiểu cô nương, hỏi: - Nhà ngươi còn có ai? Nhỏ thế này đã đi ăn cướp, nguy hiểm lắm, cha mẹ ngươi không quản à?
Khả năng câu này đụng vào nỗi đau của tiểu cô nương, bộ dạng của Vô Thiệt hiền từ, vừa giống nãi nãi, lại giống gia gia, bất giác nói: - Tiểu Miêu không có cha mẹ, gia gia cũng chết rồi, không có cái ăn, đành them đám Bát thẩm đi khiếm ăn, nhìn trúng thuyền của ngươi là trùng hợp, vốn bọn ta đi tới bên hồ hái lau sậy khô, nói không chừng có gạo mà năm ngoái chưa rũ sạch, mang về làm cơm điêu hồ ăn.
- Ối chà, ta thích ăn cơm điêu hồ nhất đấy, vừa mềm vừa dẻo, đừng thấy ta tuổi cao, mỗi bữa vẫn ăn được hai bát lớn, không ngờ ngươi lại biết làm cơm điêu hồ, giỏi lắm, ta nuôi tên đồ tôn vô dụng, chẳng biết làm cái gì, suốt ngày làm ta lo lắng, mấy ngày trước còn cướp khuê nữ của người ta, lãm mặt già của ta không biết để vào đâu.
Loại chuyện này triệt để khơi lên lòng hiếu kỳ của tiểu cô nương, ngồi xuống mắt nhìn Vân Diệp không chớp: - Ngươi là tên khốn kiếp cướp khuê nữ nhà người ta à? Ngươi cướp về làm gì, để làm cơm à?
Câu này làm Vân Diệp chết nghẹn không trả lời nổi, tóm lấy Cẩu Tử kéo tới, nói với tiểu cô nương: - Đây mới là tên khốn kiếp cướp khuê nữ nhà người ta, không phải ta.
Cẩu Tử trời sinh biết lừa nữ nhân, bất kể già trẻ, nhìn Hồng Quả Nhi bị hắn lừa bỏ nhà tư bôn là biết cái miệng tên này giỏi cỡ nào, thấy sư phụ nhìn trúng tiểu cô nương, vậy không thể để mất, một câu chuyện ái tình thê lương gập ghềnh được hắn kể như thật, nói ra thì Vân Diệp nghe cũng mê mẩn.
Khi Cẩu Tử kể tới mình nhớ nhung Quả Nhi ra sao, ở đỉnh núi cao học sói tru phát tiết thống khổ, tiểu cô nương khóc như mèo mướp, nghe tới nửa đêm lén lút đi gặp Qảu Nhi, phụ thân hung ác của Quả Nhi dùng đại tiễn đáng sợ bắn mình, mấy lần thoát chết trong gang tấc, tiểu cô nương hai tay ôm ngực, Cẩu Tử nói mình gặp Quả Nhi một lần đã sinh tình cảm bất chấp sinh tử, về phần lần đầu không thích bộ dạng béo tròn của Quả Nhi thì bỏ qua.
Câu chuyện kể rất lâu, từ trưa tới tận mặt trời lặn, khi Vô Thiện thiện lương đích thân chuẩn bị phòng ngủ cho Tiểu Miêu, đóng cửa vào rồi, Tiểu Miêu nhìn màn tới ngây ra, sao tự nhiên mình lại tới thành Nhạc Châu? Có điều bữa cơm vừa rồi rất ngon, gạo trắng hơn cơm điêu hồ nhiều.
Tất nhiên ở lại còn có tên thủ lĩnh hôn mê kia, tất cả thủy tặc nhìn thấy Tiểu Miêu và dê béo trên thuyền nói chuyện vui vẻ, vốn là tiểu nương tử xinh đẹp, nói không chừng kẻ có tiền kia nhìn trúng, giữ lại làm tiểu thiếp rồi, chuyện này trong dân gian không hiếm, có cơ hội phải nắm lấy, một con chó đen vứt lên thuyền, hi vọng đứa bé này tốt số, gặp được người tốt.
Lưu đân và thủy tặc đối đãi ngang nhau, bất kể ngươi thành lưu dân ra sao, nhưng rõ ràng ngươi nợ thuế của triều đình, bị quan phủ bắt được là có tội đã. Khi Quan Đình Lung nói với Vân Diệp kỳ thực trong đại trạch không thiếu người, chẳng qua đều là lưu dân, ở Động Đình Hồ có mười sáu nhóm thủy tặc lớn, nhóm nhỏ vô số kể, nói đây là lãnh thổ Đại Đường, không bằng nói là nơi thủy tặc khống chế.
Đại Đường mới khai quốc hai mươi tư năm, không có thời gian và tinh lực thảo phạt tặc khấu, chỉ cần chúng không quấy nhiễu châu phủ, quan phủ coi như không có.
Vân Diệp thì khác, hiện giờ một con chó y cũng muốn lôi tới công trường, càng không nói tới lưu dân, vừa tiếp xúc với thủy tắc ở nơi này, Vân Diệp vô cùng thích thú, chỉ cần qua lao động cải tạo, nhất định sẽ thành lương dân.
Họ Vân thì phải ở trong Vân Mộng trạch, giống như chuột nên về ổ chuột vậy, chỉ có điều trong ổ của mình quá nhiều người hỗn tạp, đứng ở Duyệt Quân lâu nới đáng phải gọi là Nhạc Dương lâu, lòng muôn vàn cảm khái, người ta thì hổi tưởng quá khứ, Vân Diệp nghĩ lại tương lai, không bao lâu nữa nơi này bị một kẻ tên là Lý Bạch viết thơ lên cột, rồi thêm tên nữa là Đỗ Phủ cũng tới đây làm thơ, tiếp tục vài trăm năm sau, một thằng cha nữa là Phạm Trọng Yên cũng viết bộ lưu danh thiên cổ ở đây, cái câu " lo trước nỗi lo của thiên hạ, vui sau niềm vui của thiên hạ" phải bỏ đi, vì loại thánh nhân dung hợp vào thiên hạ này sẽ bị Lý Nhị làm thịt, Hàn Dũ chẳng qua dâng tấu biện họ cho Phật mà bị đày tới Lĩnh Nam.
Lý Nhị rất cố chấp, cho rằng người có lòng bao dung cả thiên hạ chỉ có thể là hoàng tộc, tốt nhất là hoàng đế, thái tử cũng không được nghĩ thế, tư tưởng gia thiên hạ đã trói chặt đầu óc của họ, sinh chút tâm tư nhỏ, có khi ông ta vui vẻ, nếu như ngươi chí công vô tư, ngươi sẽ được đưa lên thần đàn, hoặc tống xuống địa ngục.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...