Đường Chuyên

- Đã xuất hiện hai cỗ thi thể, một mặt khóc, một mặt cười, không biết tiếp theo là bộ mặt gì? Vân Diệp nằm ngửa mặt lên trời, chuyện tới nước nay thì chỉ còn cách gặp chiêu phá chiêu thôi.

- Chuyện này ta chưa từng nghe nói tới, biến người chết thành ra như vậy là kẻ điên, không hợp với lễ nghi, người chết phải y phục chỉnh tế, mặt mày an lành, không ai muốn chết nằm với một đám tử thi căm hận mình, những người đó tới âm ti còn nghe sai bảo nữa không?

Vân Diệp cũng không che giấu chuyện Hoa Tư chi quốc, đem chuyện mình gặp phải cùng những nghi ngờ nói cho hai ông già, thấy họ chìm vào trầm tư, Vân Diệp không quấy rầy, vào khoang thuyền tìm tên khốn Cẩu Tử, đây ra cái lý cho khuê nữ nhà người ta vào bao tải vác đi.

Vào trong vốn tưởng sẽ thấy Hồng Quả Nhi khóc lóc sướt mướt, ai ngờ cô nàng cười đến là vui, chẳng thấy có chút thương tâm nào, còn cười đùa với với Cẩu Tử và Tiểu Ưng, Vân Diệp thấy thế là biết Hồng Thành nuôi cô khuê nữ này công toi rồi, cố nén khó chịu xuống, hỏi Hồng Quả Nhi: - Lát nữa tới Lạc Dương, ta sẽ bảo thương đội Vân gia đưa ngươi về Trường An, ngươi muốn gả cho Cẩu Tử cũng được, ta đích thân làm mai, cha ngươi phải nể mặt, tự ý làm bừa thế này, mặt mũi cha ngươi để vào đâu.

Hồng Quả Nhi sắc mặt đại biến, Cẩu Tử cũng kinh hoàng, lời của Vân Diệp có sức nặng hơn của Hồng Thành nhiều, nói đưa đi là sẽ đưa đi.

- Hầu gia, người thương cho Quả Nhi, nếu nàng ấy về sẽ bị đưa vào hoàng cung, nghe nói cha của Quả Nhi đã chuẩn bị đưa tới phủ Tông nhân lập hồ sơ rồi


Nghe thế Vân Diệp mới thấy dễ chịu hơn, Hồng Thành đã có ý đồ dâng khuê nữ cho hoàng đế lấy lại tin nhiệm thì Cẩu Tử không làm gì sai hết.

Thuyền tới Lạc Dương, Vân Diệp xuống thuyền đi thăm Đại Nha, cùng lúc này sáu tờ quân lệnh cũng lên đường, thuyền đội của thủy sư Lĩnh Nam phân tán ở các nơi vạn chuyển tiền sẽ toàn lực bàn giao công việc, sau đó tiến vào Trường Giang, tập kết ở Nhạc Châu, Vân Diệp quyết trốn trong quân doanh, không tin đám người kia xuyên qua được quân doanh tìm mình, nếu thế còn chưa đảm bảo được an toàn thì không còn ở đâu an toàn được nữa.

Lưu Phương xuống thuyền giữa chừng, mang theo mấy chục người, Vân Diệp hỏi, ông ta không nói, chỉ bảo sẽ tới Nhạc Châu đúng hẹn, không để lỡ việc, Vô Thiệt muốn đi cùng bị ông ta từ chối, lấy yêu bài của Vân Diệp đổi con ngựa ở dịch trạm, nhìn bộ dạng vội vàng của ông ta, nhất định có chuyện trọng yếu.

Ở tại nhà Đơn Ưng một ngày, tên tiểu tử này rất biết sống, viện tử không lớn, nhưng được cái đẹp đẽ, Đại Nha thẹn t hùng vác cái bụng bầu thỉnh an đại ca, sau đó hoan hỉ đi làm cơm tối, nàng biết miệng ca ca rất kén ăn, tự mình làm mấy món cho ca ca nhắm rượu.

Đơn Ưng mặc y phục thường ngày làm Vân Diệp nhìn thế nào cũng thấy không quen, nhất là mũ tứ phương cao vút, đó là trang phục của viên ngoại nhà phú quý, sao hắn lại đội lên? Có điều nhìn trang phục của hai tên huynh đệ của hắn thì Vân Diệp không thấy lạ nữa, ổ rùa nuôi ra được phượng hoàng mới là lạ, một tên thì hận không thể đem hết gia sản đeo lên người, một thì bôi son trát phấn như gay, nghe nói ở Lạc Dương gần đây rất thịnh loại trang điểm này. So ra Vân Diệp búi tóc gài trâm ngọc, mặc bào xanh, trông thế nào cũng thấy nghèo khổ.


- Kẻ có tiền ở Lạc Dương đều thế này à?

Vân Diệp lấy đũa chỉ hai tên ăn uống ở bàn khác, Đơn Ưng khả năng nhận ra rồi, ngài ngùng cởi mũ, bỏ áo bào ra, chỉ mặc áo trong cũng thuận mắt hơn vừa rồi.

- Sao? Định an gia ở Lạc Dương à? An gia không phải là chỉ cần có cái nhà là xong, phải có kế mưu sinh tương ứng nữa, một cái xưởng làm diêm lợi nhuận ít ỏi, đa phần tiền bị ngươi lấy đi cứu tế, ngươi lấy cái gì nuôi Đại Nha với đứa con sắp ra đời?

Là đại cữu ca, phải hỏi cho rõ chuyện này, chẳng may Đơn Ưng lại đi làm ăn cướp, Đại Nha lo lắng cả đời theo, làm sơn tặc bà nương đâu có sung sướng gì, hơn nữa vô cùng nguy hiểm.

- Phiền đại ca quan tâm, Tiểu Ưng cảm kích bất tận, thời gian trước nhận được thư của Hi Đồng, hắn nói có vụ mua bán lớn muốn liên thủ với đệ. Trong thư không nói rõ, đệ vì phải đi cùng đại ca tới Nhạc Châu nên từ chối, không hỏi thêm nữa, hình như phải đi tới phương bắc một chuyện.


Nói thế là Vân Diệp rõ rồi, Hi Đồng muốn tới bắc cực săn gấu, sau đó đem da về bán, người thường tới bắc cực khả năng không về được, chỉ có loại như Đơn Ưng mới có thể sống thoải mái ở đó, hắn muốn tìm một bạn đồng hành.

Đại Đường có điểm này là không hay, nếu huynh đệ thê nhi mỗi người một phương, muốn gặp nhau phải đi rất xa, Vương Bột từng có thơ:" Hà tất ngậm ngùi nơi rẽ lối, Giống tuồng nhi nữ, lệ đầy khăn. " cảnh tượng này diễn ra vô số lần tại Bá Kiều, trước kia Vân Diệp không quen nam nhân khóc lóc khi chia tay, nhưng giờ thì quen rồi, hai huynh đệ sinh ra không lâu, một Lĩnh Nam, một Mạc Bắc, đời này muốn gặp nhau chỉ đành "Khắp trong biển, còn người tri kỷ ; Ở góc trời, như xóm láng gần. " miêu tả của Vương Bột rất sát, chẳng trách thơ của hắn lưu truyền hơn nghìn năm.

Vân Diệp nhớ Na Mộ Nhật, nhớ khuê nữ, nhớ Hi Đồng, cũng nhớ viện binh Mông gia trại đang về Lĩnh Nam, rời nhà hai ngày đã nhớ nãi nãi, nhớ Tân Nguyệt, nhớ Lý An Lan, nhớ Linh Đang, lúc đi Linh Đang khóc đứt ruột, muốn quay đầu lại, tiếc rằng phải lấy dũng khí giong buồm nam hạ.

Người đa sầu đa cảm rất dễ say, uống hết chén này tới chén khát, cuối cùng say bất tỉnh nhân sự, loại chuyện này không xảy ra với Vân Diệp nhiều, lần này vì một câu của Đơn Ưng, trong lòng khơi lên nỗi buồn vô hạn, nói ra chỉ có mình là hầu gia phải sống xa nhà rời vợ, mình có thể ép Na Một Nhật ở lại, giữ Hi Đồng ở lại, nhưng mình không làm, để họ làm theo cảm tính, hiện một đang chăn cừu ở thảo nguyên, nói không chừng khuê nữ nước mũi lòng thòng chập chững theo sau lưng mẹ. Hi Đồng vì hai mấy lão bà và một đống con cái phải tới bắc cực săn gấu mấy tháng? Đều vì sao? Ta là hầu gia mà, Vân Diệp kêu gào như thế cho tới khi chìm vào giấc mộng.

Đại Nha ngồi ở đầu giường không ngừng lấy khăn ướt lau thứ ca ca nôn ra, thấy ca ca vật vã trong mơ, nước mắt chan chứa, đại ca thế này mới là chân thật nhất, đại ca lúc này tuy không phong lưu tiêu sái như thường ngày, không tràn trề tự tin như thường ngày, nhưng Đại Nha thấy, đại ca của mình vốn phải thế này.

Đơn Ưng ngồi ở bệ cửa sổ, nhìn thê tử phục vụ đại ca, hắn cảm thấy thế này cũng không tệ, mình tưởng đại cữu ca là trang hảo hán trời đè không cúi, đất nứt không sao, thì ra cũng có lúc suy sụp như vậy, không tệ.


Vân Diệp chỉ muốn nôn cả dạ dày của mình ra, khó chịu vô cùng, cách chế rượu chẳng ra cái thể loại gì của Vân gia nói cho cùng giống cồn hơn là giống rượu trắng, đây căn bản là cách làm cồn, về sau vì tham tiền mới dần dần cho thêm nước mà biến thành rượu, thiếu tới vài trăm năm văn hóa rượu, thứ đốt cháy giai đoạn đưa ra luôn có khiếm khuyết, chẳng trách Úy Trì Cung uống rượu xong muốn tự sát.

Vật vã tới tận canh ba Vân Diệp mới thiếp đi, Đại Nha buông rèm, được Đơn Ưng đỡ về phòng ngủ, còn hai con sâu rượu say khướt ngoài sân, Đơn Ưng lơ luôn.

Khi trời sáng hẳn Vân Diệp mới tỉnh lại, muốn tách não ra khỏi đầu, đầu lắc lư một cái thôi cũng đau muốn chết, bảo phó dịch lấy một chậu nước lạnh tới, vùi mặt vào đó, lạnh tới toàn thân run lên, nhưng dễ chịu hơn nhiều.

Ăn cái gì nôn cái đó, thích nhất là cháo gạo nát âm ấm, húp một hơi hết sạch, còn chưa tới dạ dày đã nôn hết ra, chẳng còn chút nào, không ăn được nữa, Vân Diệp đặt bát xuống, hôm nay phải tới phủ đô đốc Lạc Dương báo danh, không thể chậm trễ, sắp trưa mới đi là thất lễ rồi.

*** Hoa Tư chi quốc, theo truyền thuyết là quốc gia nằm ở tây bắc TQ, thực ra không thể nói là quốc gia, vì nó không có người lãnh đạo, nơi này như quốc gia lý tưởng, không áp bức, không bóc lột, được cói là nơi nằm giữa người và thần tiên, đó là quan niệm phổ biến. Nhưng có cách hiểu khác về nơi này, đây là nơi không luật pháp, không ràng buộc, là quốc gia của kẻ điên và tội phạm, một loại thành tội ác nhiều truyện nói tới.

Chín họ Chiêu Vũ, vốn là người Nguyệt Thị bị Hung Nô đánh tan chạy về phía tây bắc, dân tộc này nam nữ đều cực đẹp, giỏi buôn bán, thời Đường đa phần ngoại thương đều là người chin họ Chiêu Vũ, biến mất cuối thời Đường do bị người Ả Rập tiêu diệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui