Đường Chuyên

Tiểu Nha giờ là đại cô nương mười ba tuổi, ngực nhú lên hai trái đào xinh xinh, mái tóc đen óng mượt, tuy chẳng phải mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng có vẻ đẹp hoạt bát khỏe khoắn, chỉ có điều vẫn làm nũng như trước, dụi đầu vào ngực ca ca, dũi đi dũi lại như cái mũi khoan, hi vọng thuyết phục được ca ca cho ở nhà, không tới thư viện ở, vào thư viện rồi, y phục phải tự giặt, ăn cơm phải tự ra nhà ăn lấy, mỗi ngày phải chạy bộ, tối phải luyện công, Vô Thiệt công công thật biết hành hạ người ta, học hai ngày sắp gãy lưng rồi, ai mà luyện được tới đặt mông để lên đầu.

Lời thô tục vừa ra khỏi miệng đã bị nãi nãi đánh, nãi nãi tức giận mắng:

- Là ân điển cháu tự đi xin, giờ lại không muốn, ông trời ơi, những tiểu tướng công bên ngoài vì tranh hạn ngạch vào thư viện mà đánh nhau nhau vỡ đầu, cháu còn kén cá chọn canh, có phúc mà không biết phúc, ông trơi sai thiên lôi đánh thứ lười biếng như cháu.

Vân Diệp ôm lấy Tiểu Nha, gõ nhẹ lên đầu nàng:

- Tới thư viện phải quy củ, không được ức hiếp đồng học, không được vứt sâu vào cổ áo người ta, không được thả chuột vào chăn người ta. Một khi bi bắt sẽ phạt nặng, lần trước theo ca ca tới thư viện, muội cũng thấy cảnh Hầu Kiệt đắp giả sơn rồi, ta không muốn muội bị cha Hồng Quả Nhi bắt đi đắp giả sơn, muội biết đó, cha Quả Nhi gần đây sắp điên rồi.

Tiểu Nha lè lưỡi, Hồng Thành điên cỡ nào nàng biết rất rõ.

Nhà ai mà luôn có kẻ dạ hành xuất hiện thì đều sẽ nổi điên, trước kia chỉ có một tên, hiện giờ hay rồi, liền một lúc xuất hiện hai tên, chó trong nhà cứ tối tối là chui vào phòng Hồng Thành không dám ra nữa, ngày đầu tiên chỉ sủa một tiếng miệng chó suýt bị người ta dùng đá ném vẹo luôn, ngày thứ hai còn chưa kịp sủa đã bị người ta buộc mõm, bốn chân bị trói gô lại ném bên ổ gà, con chó không dám nữa, ở cùng chủ nhân an toàn hơn.


Hồng Thành mặc khôi giáp đứng cả đêm trong sương lạnh cũng không phát hiện ra kẻ dạ hành, nhưng sáng sớm nhìn thấy khuê nữ bế con búp bê cực lớn mặt mày hớn hở, lửa giận bốc từ lòng bàn chân lên, nữ nhi ở tại Vân gia có ba tháng liền biến thành đại mỹ nhân thiên kiều bá mỵ, khuê nữ thế này đưa vào cung cũng đủ tư cách.

Nay Hồng Thành không còn là người cha xui xẻo vác cái mặt đưa đám đi khắp nơi cầu xin người ta cưới con mình, mà là vênh váo đi khắp nơi khoe con mình đẹp ra sao, không tin à? Bá tước phu nhân đã tổ chức tám lần gia yến rồi, tới tham gia toàn là phu nhân nhà huân quý, có ai lúc đi không khen nữ nhi xinh đẹp?

Biết hắc y nhân là ai, Hồng Thành không đồng ý hôn sự này, trước kia chỉ cần tìm cho khuê nữ một chàng trai có tiền đồ là được, hiện chỉ riêng tiền đồ là không được, thế nào cũng phải có gia sản hùng hậu, tài cao chí lớn nữa, còn Cẩu Tử ấy à? Bằng vào cái gì cưới khuê nữ xinh đẹp của mình, đại gia khinh.

Đến nhà tìm Vô Thiệt lý luận, kết quả bị người ta uy hiếp một chập đuổi đi, nếu đồng ý hôn sự này thì thôi, nếu không đừng trách lão phu dẫn đồ tôn đi cướp, có bẩm báo với bệ hạ cũng vô dụng, lão phu hầu hạ bệ hạ bao năm, không có công lao cũng đã vất vả, ngươi nghĩ bệ hạ sẽ giúp ai? Tới khi đó chiếu thư hạ xuống, cẩn thận Cẩu Tử mang khuê nữ của ngươi đi, còn không nhận ngươi là lão trượng nhân.

Muốn giữ được chuồng dê trước tiên phải đảm bảo chuồng dê nhà mình không thủng, những ngày qua Hồng Thành đến khổ, rồi sau khi xuất hiện hai hắc y nhân, hắn hết cách rồi, một kẻ dụ hắn đi khắp nơi, kẻ còn lại len len gặp gỡ khuê nữ của mình.

Hồng Thành tức bể phổi, trước kia khuê nữ béo ú thì ngươi trốn thật xa, giờ trở nên xinh đẹp rồi thì bám dính như kẹo kéo, khuê nữ cũng chẳng có chí khí gì, quên hết khổ sở trước kia, cười như hoa vậy. 

- Vân hầu, ngài cho ta mượn nỏ tám trâu, nếu có bốn bộ thì tốt nhất.

Hôm nay là ngày thư viện nhập học khảo thí, từ sáng sớm Vân Diệp đã dậy, ăn mặc gọn gàng, chuẩn bị mang Vượng Tài tới thư viện, ai ngờ Hồng Thành mặt mày tang thương tới mượn nỏ tám trâu.

- Nỏ tám trâu là trọng khí quốc gia, là yếu vật của binh gia, há có lý nào tự ý đem dùng. Huống hồ...

Vân Diệp nói tới quốc pháp nửa ngày, Hồng Thành như chẳng nghe thấy hỏi lớn:


- Có cho mượn không?

- Ở hậu viện, do Lão Giang quản, chỉ lấy một cỗ được không?

- Ít nhất phải có hai, có hai tên tiểu tặc, một cỗ bắn không chết, lão phu muốn hai cỗ bắn một tên là tốt nhất.

Nói xâu tới hậu viện tìm Lão Giang.

- Lão Tiền, ông đi bảo Cẩu Tử và Tiểu Ưng, tối nay đừng tới Hồng gia, nguy hiểm lắm.

Vân Diệp dặn dò xong nhảy lên lưng Vượng Tài, dẫn đám hộ vệ tới thư viện.

Mặt trời vừa mọc, trước cửa thư viện đã nườm nượp người, quảng trường rộng rãi chật kín đủ các loại xe ngựa, xe trâu, xe lửa, sân bóng cũng thế, cứ như toàn bộ xe cộ ở Trường An kéo hết tới đây vậy. Chào bạn gọi bè, xưng huynh kêu đệ khắp nơi, tiểu viên đeo giỏ trúc lên cổ, cầm thanh la không ngừng chen qua chen lại trong đám đông, chào hàng ầm ĩ, đằng xa dưới lán, rượu nếp nhà Hoàng Thử bán hết bát này tới bát khác, chồng bát ở bên sắp cao bằng lán rồi, bốn hỏa kể ngay thời gian thở cũng chẳng có. Cửa bên thư viện mở rộng, mười sáu võ sĩ võ trang đầy đủ, cầm đao đứng hai bên, không một ai dám bướt qua tảng đá lớn viết Hoàng gia Ngọc Sơn thư viện.

Hôm nay là ngày Lý Cương tiên sinh thể hiện quyền uy, mặc bào phục màu thiên thanh, ngồi ngay ngắn ở đại môn, mái tóc trắng trải chuốt chỉnh tề, mặt nghiêm trang. Vân Diệp, Nguyên Chương đứng sau, Hứa Kính Tông, Ly Thạch cùng với Kim Trúc vừa mới trở về, Hi Mạt Đế Á đều đợi ở đại môn, bọn họ là giám khảo, trang trọng nghiêm túc, tới ngay Hi Mạt Đế Á cũng quy củ mặc thanh sam thùng thình, búi tóc, trên chỉ có một cái kim trâm, không có bất kỳ trang sức nào.


Lý Cương đưa mắt nhìn mặt trời, được Vân Diệp dìu đứng dậy từ xe lăn, tới trước tượng phu tử, rửa tay, vái ba vái, sau đó quay người lại, quát lớn:

- Trời cao làm chứng, thư viện Ngọc Sơn ta công bằng vô tư, đất dày chứng giám, thư viện Ngọc Sơn ta coi mọi người như một, bất kể con cháu quan gia hay hàn môn sĩ tử, chỉ cần có thành tích kiệt suất là có thể vào thư viện học. Đây là lời thế Ngọc Sơn, nếu làm trái, người và thần phỉ nhổ.

Lý Cương đọc một câu, các tiên sinh thư viện đọc theo, tới khi đọc xong, tất cả cùng bái thiên địa, một nén hương siêu lớn được đốt lên, tán lễ quan của lễ bộ kéo dài giọng hô:

- Mở long môn. 

Đại môn thư viện ken két mở ra, nếu như có ai tự nhân hơn người, hoặc thấy khảo thí bình thường không đủ thể hiện tài hoa của mình, có thể vào mê trận thử vận may, chỉ cần an toàn rời khỏi đại môn, thư viện xếp hàng hoan nghênh, khi ấy ngươi không phải là học sinh nữa, mà là tiên sinh của thư viện rồi.

Đáng tiếc ngoài Hi Mạt Đế Á ra thì chưa có ai thành công hết. Khảo sinh đều rất hiểu chuyện, mỗi người đi qua trước mặt Lý Cương đều khom lưng hành lễ rồi mới đi vào cửa bê, lấy giấy dự thi ra để học sinh lớp trên dẫn vào trường thi, kiểu thi lộ thiên trước kia bị thư viện hủy bỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui