Khổng Tước Minh Vương bị trói trần truồng giang chân giang tay trên một tấm ván lớn, tay hắn đã khôi phục nguyên trạng, không chảy máu nữa, nhưng cảm giác ngứa ngáy làm hắn muốn nổi điên, bất kể hắn tập trung tinh thần thế nào cũng vô dụng, đành lấy đầu đập rầm rầm lên ván, mượn cơn đau giảm bớt cái ngứa ngáy khủng khiếp kia.
Vân Diệp mang mõm lợn đặc chế, lấy một cây nấm cho vào bát nghiên nát, y làm cực kỳ cẩn thận, Thiên Ma Cơ cũng đeo mõm lợn, mỗi khi Vân Diệp dùng chày thuốc nện mười cái, nàng lại cho thêm một ít tinh thể màu lam nhạt, xem chừng đã hợp tác không chỉ một lần, hai người phối hợp cực kỳ thuần thục.
Nấm bị nghiền thành bột, Vân Diệp lấy thìa nhỏ múc ra một ít để trước mặt xem, rồi đưa tới trước mặt Thiên Ma Cơ, thấy nàng gật đầu, mang thìa đặt ở mũi Khổng Tước Minh Vương, Khổng Tước Minh Vương đã rơi vào điên cuồng, hơi thở gấp gáp, mũi hít một cái, toàn bộ số bột nấm chui vào mũi.
Hắn đột nhiên phát hiện ngứa ngáy trên người rút đi như thủy triều, lúc này hắn mới chút ý tới Vân Diệp và Thiên Ma Cơ, nhanh chóng đánh giá tình cảnh của mình, giọng khàn khàn hỏi:
- Ngươi muốn hỏi cái gì thì hỏi đi, ta sẽ nói hết, ta biết mình không sống được nữa, chỉ mong có chút yên lành trước khi chết.
- Ngươi tới Trường An làm gì?
- Hoằng dương Phật pháp, truyền Đại Thừa Phật kinh tới đông thổ Đại Đường, đó là chức trách của ta, cũng là tín ngưỡng của ta.
- Đại ca ngươi chết rồi, ngươi không định báo thù à?
- Người Trung Nguyên các ngươi nói người chết như đèn tắt, vứt bỏ lớp vỏ bên ngoài, vô hỉ vô bi, bản thân tiếp nhận quả là do nhân gây ra, không cần báo thù.
- Các ngươi còn có bao nhiêu người? Ta nói tổng cộng tới bao nhiêu người?
- Đường tới đông thổ dài dằng dặc, chỉ có bốn người bọn ta, muốn khai tông lập phái, sao mà khó thế, thiện tai, thiện tai.
Thiên Ma Cơ đột nhiên chỉ ngoài cửa, Vân Diệp rất nghe lời, đi ra còn đóng cửa địa lao lại, đích thân canh cửa, miệng không ngừng đọc Chính Khí ca cổ vũ bản thân, còn mõm lợn có đánh chết cũng không chịu bỏ xuống.
Qua rất lâu, Thiên Ma Cơ mồ hôi đầm đìa từ địa lao ra, mõm lợn của nàng đã rơi ra rồi, há miệng thở rất lâu mới đưa cho Vân Diệp một tờ giấy rồi về viện tử của mình.
Tối hôm đó Lưu Tiến Bảo vác một cái bao tải lớn tới tửu phường, tự mình cho bao tải vào miệng lò, Lão Giang rưới một vò rượu mạnh vào bao tải, mở cửa thông gió ra, ngọn lửa màu quất hồng bao phủ bao tải. Lưu Tiến Bảo đợi một canh giờ, cầm xẻng cào tro, xác nhận không còn lại cái gì mới về Vân gia, gật đầu với Vân Diệp đang đọc sách trong thư phòng.
Hôm nay là mười lăm, trăng bề ngoài vừa sáng vừa tròn, Vân Diệp nằm ghé trên bàn, nhìn vầng trăng trên trời, biết rõ trên đó không có Hằng Nga, không thỏ ngọc, càng không có cây quế, nhưng ánh mắt càng thêm mơ màng, khẽ ngâm: tại TruyenFull.vn
- Thiên thượng bạch ngọc kinh, cửu cung thập nhị thành, tiên nhân phủ ngã đính, kết phát thụ trường sanh.
Linh Đang lặng lẽ đi tới, lấy một bát cháo nhỏ trong hộp thức ăn ra, còn có hai món rau xanh, Vân Diệp thích thứ này, không thích mấy thứ như canh nấm hạt sen gì đó, nhìn trượng phu húp hai miếng hết bát cháo, Linh Đang đẩy đĩa rau nhỏ tới, bảo trượng phu thử.
Vân Diệp chỉ ăn hai miếng rồi bỏ đũa xuống, tiếp tục ghé lên bàn ngắm trăng, tiếng khóc của Linh Đang truyền tới, Vân Diệp kinh ngạc hỏi:
- Sao thế? Nàng không khỏe à? Hay Tân Nguyệt bắt nạt nàng?
Linh Đang nước mắt lã chã:
- Không, phu nhân rất tốt với thiếp, tại thiếp không tốt, làm chàng phiền não.
- Không có chuyện đó đâu, Tiểu Linh Đang ngoan như thế, phu quân thương nàng còn chẳng kịp, sao có thể giận nàng, hôm nay xảy ra vài việc, tâm tình không tốt, nếu nàng không chê phòng này quá lạnh lẽo thì cùng ta ngắm trăng, mỗi lần mười lăm tháng tám ta lại nổi giận, trong nhà chẳng ai có trung thu yên lành, bây giờ chúng ta nngắm trăng, coi như đền nàng một cái trung thu.
- Trung thu có bánh Hồ.
Linh Đang dùng giọng không thể nhỏ hơn nói.
- Vậy chúng ta đi ăn bánh Hồ, hôm nay ta làm cho mọi người, nàng đem khuôn bánh ra rửa sạch đi, ta đi lấy mỡ lợn rán bột.
***
Bánh Hồ: Sau khi nhà Hán khống chế Tây Vực thì truyền vào Trung Nguyên, bánh này hình tròn lõm ở giữa, chắc vì nó tròn tròn nên trung thu người ta ăn nó? Mình chú thích một lần rồi thì phải, nhưng vẫn nói lại, hồi đó "Hồ" đại biểu cho toàn bộ dân tộc Tây - Bắc của TQ, đôi khi toàn bộ dân tộc ngoài TQ.
Nghe Vân Diệp nói thế, Linh Đang cao hứng chạy đi, còn vui hơn thường ngày mấy phần, tâm tư nhỏ bé không ngừng nghĩ, các phu nhân ngủ hết rồi, đêm nay phu quân là của mình hết.
Đuổi trù nương đi, Vân Diệp cho bánh trung thu vào lò, cùng Linh Đang ôm chân ngồi ở cửa nhà bếp, đợi bánh trung thu nướng xong, vai kề vai, má kề má, chẳng nói gì cả, thi thoảng chỉ trao nhau một ánh mắt rồi mỉm cười, hạnh phúc nhỏ bé bao phủ, trời đất như chỉ còn hai người.
Bánh Hồ của triều Đường thực sự không sao nuốt nổi, một cái bánh nướng to tướng, ở giữa cho thêm ít đường, nhà nào cầu kỳ hơn thì cho thêm ít vừng hoặc lạc, cách làm đơn giản, hình dáng khó coi, nói tóm lại Vân Diệp không có dũng khí ăn.
Linh Đang ngây ngốc nhìn Vân Diệp cười, Vân Diệp chỉ làm một cái mặt quỷ là Linh Đang vui nửa ngày, có tình uống nước cũng thấy no, lúc này còn ai để ý tới trăng trên trời.
Bánh trung thu hoa quả Vân Diệp chỉ thử một miếng là nhíu mày, chua chua ngọt ngọt chả ra thể loại gì, Linh Đang ăn một miếng là kêu một tiếng, đây là lê này, đây là nho khô này, đây là hồng này. Ăn được ba miếng thì Vân Diệp không cho nàng ăn nữa, thứ này ăn nhiều tối không tiêu hóa được, Linh Đang vẫn thế, ăn không biết đủ.
Một cái chuông nhỏ trong bếp vang lên, Vân Diệp chắn trước mặt Linh Đang, lấy bộ y phục phó dịch trên giá mặc vào, bảo Linh Đang nấp ở sau, không cho ra, y đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài.
Ba bóng người nhanh nhẹn từ trên tường nhảy xuống sân, không phát ra tiếng động nào, hai con chó vừa định sủa thì ngã lăn ra đất, mắt Vân Diệp lóe lên sát khí, cởi chuông trong bếp xuống, búng khẽ vào sợi giây bốn lần, trở về cửa sổ nhìn về phía thư phòng của mình, nơi đó đèn vẫn sáng.
Ba bóng đen men theo chân tường di chuyển rất n hanh, mục tiêu cực kỳ chính xác, đó là thư phòng của Vân Diệp. Vân Diệp đợi một lúc, quả nhiên lại có hai bóng đen nhảy vào, đứng dựa lưng vào tường, tựa hồ tiếp ứng cho ba kẻ phía trước, Vân Diệp lại búng sợi giây, liền nghe tiếng nỏ bắn ra, một tên hắc y nhân bị nỏ bắn bay lên va vào tường, cả đống máu lớn phun ra.
Một tên hắc y nhân còn lại sợ mất vía, vừa nhảy lên tường thì nỏ xuyên qua lưng, thi thể rơi khỏi Vân gia, chưa tới một chén trà, Lưu Tiến Bảo tới nhà bếp, thấy Vân Diệp và Tam phu nhân, không nói nữa. Linh Đang biết trong nhà xảy ra chuyện, ngoan ngoãn theo hộ vệ về hậu trạch, còn không quên mang cả bánh trung thu của mình theo.
- Hầu gia, tổng cộng có bảy tên, ngoài tường có hai tên nữa bị Giang thú bắt rồi, ba tên vào thư phòng chết một còn hai, chó chỉ bị hôn mê, hộ vệ không sao?
- Tốt, lệnh cho họ tiếp tục kiên t hủ, chúng ta đi xem là kẻ nào.
Khăn che mặt bị kéo ra, Vân Diệp chẳng cần nhìn cái thứ hai cũng biết ngay là người của Bái Hỏa giáo, mặt âm trầm:
- Vân gia và Bái Hỏa giáo không có chút dính líu nào, vì sao nửa đêm lẻn vào nhà ta làm chuyện đạo phỉ? Giờ khác xưa rồi, các ngươi có chùa ở phường Sùng Ninh, cả một cái chùa lớn, muốn vứt bỏ không dễ, nguyên nhân gì khiến các ngươi bất chấp tất cả đối đầu với bản hầu?
- Từ sau khi ngươi gặp Khổng Tước Minh Vương, hắn liền biến mất, đĩa chuyển sinh của hắn rơi vào tay ngươi phải không? Trả bọn ta, bọn ta sẵn sàng trả bất kỳ giá nào, Quang Minh vương sắp giáng lâm, cho bọn ta đĩa chuyển sinh, bọn ta sẵn sàng dùng tất cả tài phú và xử nữ trao đổi với ngươi, nếu không, tên ác linh ngươi nhất định đón nhận sự thẩm phán của cầu phán xét, vĩnh viễn rơi vào địa ngục tăm tối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...