Còn chưa ăn xong thì nội thị tới nói nương nương truyền thái tử và Lam Điền hầu tới điện Cam Lộ kiến giá.
Không biết có chuyện gì đây, có điều điện Cam Lộ là thư phòng của hoàng thượng, gặp mặt ở đó chẳng phải sẽ đối diện với đôi vợ chồng khủng bố nhất trên lịch sử? Chẳng lẽ có liên quan tới viên quan lục phẩm ban sáng? Ta có phải là đại thần trong triều của ông, ta chỉ là một nhân vật nhỏ lừa bổng lộc kiếm sống, có chuyện ông đi mà tìm Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối ấy, Phòng mưu Đỗ kế vang danh ông không tìm, tìm ta làm gì hả?
Vân Diệp lòng nguyền rủa, chân không dám chậm chút nào.
Lý Thừa Càn cười âm hiểm đi trước dẫn đường, hắn thích nhìn cái vẻ luống cuống của Vân Diệp trước mặt cha mẹ mình.
Trong điện Cam Lộ cũng làm một cái giường ấm lớn, trên chiếu trúc trải lớp chăn dày, thêm vào hai lớp thảm nhung, người ngồi lên sẽ lún mất nửa cái mông. Trước mặt Lý Nhị là một cái bàn vuông một mét vuông, bên trên bày năm sáu món ăn.
Vân Diệp thấy quen lắm, một món thịt kho tàu, một món măng tre mộc nhĩ xào thịt, một bát khấu nhục, lại thêm một món chân giò ninh.... Nhưng món gà ăn mày đâu rồi? Hỏng rồi, đây chẳng phải năm món ăn trong sáu món mà mình dày công chế biến hôm qua sao? Không phải là bảo Linh Đang đưa cho Lý An Lan sao? Thế nào lại ở trên bàn của Lý Nhị?
- Có phải là hơi quen không?
Lý Nhị múc một chén canh cho vào miệng nuốt chậm rãi, vị đậu nành trong món canh móng giò là thuần nhất, tinh hoa của móng giò hoàn toàn nằm trong đó, cắn một miếng mềm mại ngầy ngậy, ông ta ra tay chuẩn thật.
- Tiểu thần hôm qua vô tình thất lễ với công chúa, trở về nhà hối hận vô cùng, không biết phải bồi tội thế nào, trong nhà bốn vách trống trơn, chỉ có mỗi tài nấu nướng còn dùng được, liền làm mấy món ăn cho công chúa An Lan, mong có thể làm dịu bớt lửa giận của công chúa, cũng làm bớt áy áy trong lòng thần.
- Khá đấy, những lời này rất có trình độ, không thẹn là đệ tử của cao nhân, cái tội danh ngươi vô duyên vô cớ tặng thức ăn coi như ngươi đã thoát, còn cái này ngươi giải thích ra sao?
Lý Nhị lấy trên giường một đĩnh bạc ném tới, năm lượng, bên trên thấy rõ ràng chữ khắc của Vân phủ.
Trường Tôn hoàng hậu ngồi bên cạnh gắp thức ăn cho Lý Nhị, căn bản coi Vân Diệp như không tồn tại, gặp một miếng thịt xào măng cho vào bát Lý Nhị:
- Bệ hạ thư món này đi, rất là được, mua đông thế này mà y kiếm được măng tươi thật phí công.
Đồ ăn cướp! Đó là thức ăn ta tặng con gái ông đấy, tên thái giám không trym cũng thật đáng thương, thưởng cho mấy lượng cũng bị vợ chồng các ngươi cướp mất, thức ăn ngon như thế, sao lại phạm vương pháp, đây còn là chỗ nói lý lẽ nữa không? Chớp mắt lại nghĩ, nơi này không phải đời sau, lời Lý Nhị bệ hạ mới là vương pháp, hiện giờ đúng là không có chỗ nói lý. Chuyện hối lô thái giám nghe ngóng Lý An Lan phải giải thích.
- Hôm nay chưa tới canh bốn thần đã dậy, chỉ sợ công chúa trách tội, gặp được nội thị dẫn đường liền nghe ngóng vài câu về sở thích của công chúa An Lan, chuẩn bị lấy lòng, không ngờ bệ hạ nhìn xa vạn dặm, chút tâm tư xấu xa của tiểu thân không qua được mắt của bệ hạ, mong bệ hạ thứ tội.
- Phụ hoàng, Lam Điền hầu hôm qua vô ý mạo phạm An Lan tỷ tỷ, lòng hối hận không thôi, hài nhi trong cung đã nói phải bồi tội, nghe nghóng sở thích của tỷ tỷ từ nội thị cũng là có, mong phụ hoàng niệm y có lòng thành mà tha cho một lần.
Lý Thừa Càn đúng là huynh đệ tốt, mặc dù thường ngày có hơi vô sỉ, nhưng vào lúc quan trọng vẫn nhờ cậy được.
Hai địa chủ ông địa chủ bà lớn nhất triều Đường không thèm nhìn hai huynh đệ đứng dưới đất, nàng một miếng, chàng một miếng, ăn hết sức vừa miệng, vừa ăn còn vừa bình phẩm tài nghệ của Vân Diệp. Lý Nhị có vẻ rất hợp ý với món thịt lợn, cho từng miếng lớn vào miệng nhai gật gù không ngớt. Thấy không khí dịu hơn rồi, Vân Diệp liền đánh bạo giới thiệu đặc điểm từng món ăn. Trường Tôn hoàng hậu nghe rất kỹ, thi thoảng còn hỏi vài câu, Vân Diệp và Lý Thừa Càn nhìn nhau cười, xem ra hôm nay có thể qua ải.
- Ngươi và sư phụ ngươi tình như cha con, vì sao đem di cốt hóa thành tro, rải vào sông lớn, ngay cả chỗ cho hậu nhân bái tế cũng không có?
Lý Nhị cơm no rượu say, súc miệng làm một ngụm trà rồi hỏi:
- Cát bụi về với cát bụi, tới từ đâu thì trở về đó, sư phụ nói nếu đã trần trụi mà tới, nhất định phải trần trụi mà đi. Thần đã lớn, chút quyến luyến cuối cùng của sư phụ ở nhân gian đã không còn, tiểu thân tuân theo di chúc của người, đưa người về với trời đất, hình ảnh lưu lại trong tim.
Ta chuẩn bị đáp án lâu rồi, biết thế nào ông cũng hỏi mà:
- Đây đúng là hành động của cao nhân, đi là đi dứt khoát, không để lại chút gì. Hôm nay ngươi thành thực nói cho trẫm biết, Bạch Ngọc Kinh là thế nào, có tạo thành uy hiếp với Đại Đường của ta không? Nay ngươi đã là một thành viên của Đường, vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, ngươi thận trọng mà đáp.
Lý Nhị lần đầu tiên nói chuyện ở cùng lập trường với Vân Diệp:
- Bệ hạ hoàn toàn có thể cho rằng Bạch Ngọc Kinh là thứ giống như Đông Hải long cung hay Lăng Tiêu bảo điện trên chín tầng mây, theo như suy đoán của tiểu thần, Bạch Ngọc Kinh là một loại cảnh giới tinh thần, mà không phải là một nơi tồn tại thực sự, có người từng bay lên trên chín tầng trời, ngoài mây trắng ra thì chẳng có thần tiên bay đi bay lại. Thiên Trì của Tây vương mẫu ở ngay trên núi Côn Lôn, tốn vài năm là tới được, trên đó trừ băng tuyết chỉ có một cái hồ lớn, lạnh chết người, thở cũng không được, thần không tin có thứ gì có thể sống quanh năm trong hoàn cảnh đó, cái gì mà hoa bốn mùa không tàn, ngay cả một cọng cỏ cũng chẳng có một cái. Nhớ lại thần hối hận vì tới đó chơi.
Vân Diệp cười thầm trong bụng, ta tới ba cái Thiên Trì rồi, Hỏa Sơn Hồ ở đông bắc, Thiên Trì của Thiên Sơn, thêm vào Thiên Trì của Tây Tạng, nói thực lòng, nếu bỏ đi các công trình du lịch, thì con mẹ nó đúng là cái chỗ man hoang, leo núi leo tới chân mất tri giác, chạy lên xem chỉ có hồ nước màu lam, lỗ lớn. FULL.vn
Xuống núi rồi còn mạnh miệng dựa theo tưởng tượng về mỹ cảnh trong lòng mình bốc phét với người khác, mình chịu thiệt không cho người khác sướng hơn. Một đám huynh đệ bị mình lừa đi, quay về thiếu chút nữa bóp chết mình. Rồi tới khi người khác hỏi tới thu hoạch chuyến du lịch thì lại làm ra vẻ mê say hình dung lại, làm mình phải hận ngôn ngữ của bản thân quá thiếu thốn.
Cả nhà ba người Lý Nhị hiện giờ vẻ mặt rất giống với mình khi lên bảng không trả lời được câu hỏi, hoang mang, hai con mắt vô tri mở to tới ngớ ngẩn.
- Người có thể bay lên trời? Ngươi đã từng tới Thiên Trì của Tây vương mẫu à?
Tuyệt cú mèo, Vân Diệp thấy mình đúng là chuyên gia đánh trống lảng, thoáng cái đem vấn đề từ hướng đi của sư phụ thành vấn đề khoa học phổ thông, con người có thể bay được không? Hắng giọng vài tiếng, làm ra dáng vẻ của hướng dẫn viên trong viện bảo tàng, khiến ba người nhà Lý Nhị phải sinh lòng kính trọng:
- Bệ hạ đã thấy đèn Khổng Minh chưa?
- Đó là vật để cầu phúc, đương nhiên là Trẫm thấy rồi, đang nói chuyện người bay lên trời, đừng có dẫn đi lung tung.
Lý Nhị mặt hơi cau lại:
- Bệ hạ, người kia chính là ngồi đèn Khổng Minh bay lên trời.
- Nói bậy, đèn Khổng Minh nhà ai có thể đưa người bay lên trời được?
Lý Nhị bộp một cái nhảy từ trên giường xuống, đôi mắt hung ác nhìn xoáy vào Vân Diệp, nếu như không có một lời giải thích hợp lý, hôm nay Vân Diệp sẽ chết còn khó coi hơn lợn.
- Bệ hạ chớ giận nghe tiểu thần nói hết đã, người thấy đèn Khổng Minh hai xích có thể đem nến hoặc mồi lửa lên trời phải không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...