Trình Giảo Kim phất tay bảo Vân Diệp nói tiếp
- Đói phó với phụ nữ trẻ nhỏ là tiền lệ vô cùng nguy hiểm, chúng ta không thể cổ vũ nó, một khi có manh nha là bóp chết ngay, chúng ta đều có gia tộc lớn, nếu không phải vì họ, các vị thúc bá ở đây toàn anh hùng hào kiệt, ai bận tâm tới sinh tử, Tần bá bá nhất định uống sảng khoái, Trình bá bá sẽ chạy tới Trường An hoành hành, Ngưu bá bá nhất định sẽ thành tên cướp lương thực, Úy Trì bá bá sẽ xông lên tuyến đầu chiến trường chém giết cho thỏa
Còn chưa nói hết đám Trình Giảo Kim đã cười nghiêng ngả, Vân Diệp đúng là nói trúng tâm sự của họ, Tần Quỳnh cả đời hào sảng, hiện toàn thân bệnh tật, vì gia quyến mà kiêng rượu, kiêng thịt, sống khổ vô cùng, chỉ muốn làm một bữa thật say rồi chết cho xong
Trình Giảo Kim không thích ràng buộc, chỉ muốn chơi với đám du hiệp, sảng khoái ân thù Ngưu Tiến Đạt không chịu được cảnh người khác bị đói, nên trong mấy nhà thì nhà ông ta nghèo nhất, vì lương thực đều chia cho người khác ăn, người Trường An chỉ cần tới cổng Ngưu gia kêu đói là lập tức có cơm ăn Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - .TruyệnFULL.vn
Úy Trì cung xuất thân hàn vi, tất cả công huân đều tới từ lưng ngựa, nên ông ta chỉ muốn thể hiện bản thân trên chiến trường, đó mới là võ đài của ông ta
Những người này vì gia tộc níu kéo nên mới kiềm chế
- Tiểu tử, nói điều ngươi biết ra đi, lão phu muốn xem kẻ nào to gan thế
- Không thể người Đại Đường, là người Cao Ly, hoặc người Oa, bất kể thế nào cũng là bọn chúng
Vân Diệp nói ra đáp án, bốn vị lão tướng không nói gì, tựa hồ không tán đồng lắm
- Tiểu tử, người Cao Ly đã đi tám ngày, hộ tống bọn chúng còn có quan viên Hồng Lư tự, muốn thần không biết quỷ không hay chạy về Trường An gây án là không thể Phải biết rằng chúng bị bệ hạ đưa về nước, đi hay không không phải do bọn chúng
Tần Quỳnh nói ra nghi vấn:
- Bởi chính như thế mới có thể che mắt tất cả mọi người, nếu bọn chúng ở Trường An, tin rằng bệ hạ sẽ ngay lập tức tra tới người Cao Ly Quan viên triều ta có một thói quen chẳng biết tốt hay xấu, đó là lập kế hoạch, đó là do tiểu tử mang tới, quan viên Hồng Lư tự giờ mỗi ngày lập kế hoạch phải đi bao nhiêu đường đất, không đi hết không dừng, cũng không đi vội, bệ hạ bắt người Cao Ly trong vòng một tháng rời khỏi Đại Đường, nhất định không để bọn chúng đi ba mươi mốt ngày
- Như thế tất cả mọi chuyện đều trong phạm vi có thể tính toán, Uyên Cái Tô Văn lợi dụng điểm này để quan viên Hồng Lư tự làm chứng, chỉ cần hắn nói bị bệnh nằm trong phòng không ra, chỉ cần tám chín ngày là đủ để hắn lẻn khỏi thuyền đi giết người Sau khi hãm hại tiểu chất, lại ngồi khoái thuyền đuổi theo quan thuyền là được, sau đó nói mình khỏe rồi Tiểu chất dám đánh cược, đợi quan viên Hồng lư tự về, các bị thúc bá chỉ cần hỏi Uyên Cái Tô Văn có bệnh hay không là đủ Người có thể hành hạ mãnh tướng như Trương Cử Đạo tới chết là không nhiều, hơn nữa, theo lời Hạ Thiên Thương nói, vết thương của Trương Cử Đạo là bị người ta chém liền hai mươi sáu phát một lúc, không biết các vị thúc bá có làm được không
Tần Quỳnh gật đầu:
- Song giản của lão phu đổi thành song đao có thể chém liền hai mươi phát
Trình Giáo Kim quen dùng đơn đao nói:
- Lão phu tối đa chém được mười ba đao
Ngưu Tiến Đạt lắc đầu, Úy Trì Cung nói:
- Nhanh cũng vô dụng, phải xem lực đạo thế nào, song đao chém hai mươi sáu phát, mỗi đao thấy máu thì cực khó, lão phu không làm được
Hầu Quân Tập cười lớn:
- Tiểu tử, chỉ cần ngươi đưa ra chứng cứ xác đáng, chúng ta đi Cao Ly, giết hắn tan tành luôn
- Không thể, Hầu thúc thúc, tiểu chất đã tính rồi, lúc này Uyên Cái Tô Văn đã lên thuyền, nói không chừng đang uống rượu hàn huyên với quan viên Hồng Lư tự, chúng ta nói hắn là hung thủ, quan viên Hồng Lư tự vì chối bỏ trách nhiệm sẽ nói Uyên Cái Tô Văn chưa bao giờ rời thuyền, cho nên không cách nào định tội hắn
- Tiểu chất đã thấy hắn hay tay cầm đao, miệng ngậm một thanh, dùng ba thanh đao đối địch, cảnh tượng khi đó chẳng khác gì một bánh xe cắm đao nghiền qua người kẻ địch, cho nên tiểu chất ngay lập tức nhận định, Uyên Cái Tô Văn là hung thủ
- Có điều bọn chúng muốn giết sạch Trương gia phải dùng không ít người, Hạ Thiên Thương nói phải tới một trăm tám mươi người, một mình Uyên Cái Tô Văn dễ dàng lẻn khỏi thuyền rồi quay về, nhưng đám tử sĩ Cao Ly, nhất định ẩn nấp quanh Trường An, nói không chừng đợi đột kích nhà tiểu chất, để tiểu chất và Trương Lượng chém giết nhau Tiểu chất nắm chắc tám thành là hắn sẽ làm như thế, nếu trong sáu ngày bằng hữu tiểu chất không tra ra được tung tích đám người này, chỉ đành đợi Trương Lượng về cùng đặt bẫy, chỉ là không biết ông ta còn lý trí nữa không
Hầu Quân Tập mắt sáng rực nói với Lý Thừa Càn đang chăm chú lắng nghe:
- Có huynh đệ thế này là phúc của thái tử, người như thế không phải vị đế vương nào cũng có thể gặp được, phải biết quý trọng
Lý Thừa Càn cười gật đầu, Vân Diệp đã làm rõ sự việc rồi, ở lại cũng vô ích, mang theo Lý Thái cáo từ về cung, chỉ để lại năm thị vệ đông cung
Đám Tần Quỳnh nhìn nhau một cái rồi lần lượt cáo từ, mỗi người để lại năm hộ vệ, nhìn một cái là biết tinh nhuệ từng trải sa trường, Vân Diệp luôn tiếp nhận ý tốt của người khác, bất kể sang hèn đều thế Lưu Phương âm thầm tới Vân gia, Vô Thiệt cũng thấy cơm ở thư viện không ngon bằng ở Vân gia, ở lý tại phòng khách đánh cờ với Lưu Phương
Ly Thạch cũng đưa cô cô bụng rất to về lại Vân gia ở, gia thần trong phường rượu ngày đêm tuần tra, nãi nãi cũng hạ lệnh giới nghiêm toàn trang, chợ vì tu sửa cũng sẽ ngừng mười ngày, chợ xây xong sẽ có trần cực lớn, thành chợ lớn nhất ngoài Trường An, nhất là lượng tiêu thụ trâu bò dê ở đây đã hơn chọ Trường An rồi
Hà Thiệu mấy ngày qua chân không chạm đất, chạy đông, chạy tây, toàn là đại lão kinh doanh Trường An, sau khi cửa hiệu của Hà Thiệu biến thành liên doanh với hoàng gia, thương nhân khắp Trường An giơ ngón cái lên khen hắn tinh thông đạo làm ăn, hiệu thuốc lỗ vốn thành sản nghiệp trụ cột của Hà gia
Mỗi ngày tới hiệu thuốc xem lỗ bao nhiêu tiền là công việc hàng ngày của Hà Thiệu, nếu lãi là nổi cơn lôi đinh, nếu hòa vốn thì tâm tình không tốt, còn lỗ vốn thì cười toe toét, đổi mấy đồng tiền lấy một lời cảm tạ tận đáy lòng, Hà Thiệu thấy mình kiếm lớn
Có tiếng tăm tốt, chuyện làm ăn khác có hại chết người, dù có chứng cứ xác đáng, người Trường An cũng rộng lượng cho rằng Hà gia nhất thời sơ xuất, hoặc không lựa chọn tốt chưởng quầy
Muốn tìm ra một trăm tám mươi người trong tòa thành trăm vạn người là vô cùng gian nan, nhưng Hà Thiệu thông qua con đường thương nghiệp không ngừng thu thập các loại tin tức
Hiệu vải của Trương gia có người lạ mặt mua rất nhiều vài đen, hiệu gạo Lôi gia mấy ngày trước có vụ làm ăn kỳ quái không lớn không nhỏ, người mua bảo bọn họ đưa gạo tới Đông Đạo Lương, chưởng quầy thắc mắc ba người sao có thể mang đi ba mươi bao lương thực, Nghĩa Hợp đường chuyên bán thuộc trị thương ở chợ đông gần đây buôn bán rất tốt, luôn có phụ nhân che mặt mua thuốc, trả bạc không nói chuyện, đưa danh sách lên là lấy thuốc luôn
Tổng hợp mấy vụ mua bán kỳ quái, Vân Diệp không ngừng vẽ vòng tròn trên bản đồ, khi y tìm được chỗ vòng tròn giao nhau nhiều nhất thì Lão Tiền tới báo, Trương Lượng mặc đồ tang cùng hai nhi tử khác quỳ trước cửa Vân gia, thỉnh cầu Vân Diệp đưa tới địa ngục, để khỏi chịu chia cách âm dương với cốt nhục
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...