Thấy trong mắt Vân Diệp ậng nước, Trường Tôn hoàng hậu cho rằng y đang nhớ tới sư phụ đã qua đời, tình cảm chân thực của con người làm sao qua mắt được vị hoàng hậu duyệt người vô số này, loại tình cảm bộc phát đó có sức lay động lòng người nhất, rốt cuộc vẫn là phụ nhân, thời khắc đó sống mũi Trường Tôn hoàng hậu cay cay, chút nghi ngờ về Vân Diệp tan biến hoàn toàn, nói cho cùng nó cũng chỉ là đứa bé lỡ cỡ mười lăm tuổi mà thôi.
Hạ mi nhắm mắt không nói, cơ thịt trên mặt co giật lại làm lộ tâm tình kích động. Thở ra một hơi dài, mở mắt ra, mỉm cười nói với Vân Diệp:
- Ngươi không cần bi thương, lệnh sư là đại nho một đời, lưu lại bộ kỳ điển khoáng thế này đủ để chiếu rọi vạn năm, sinh tử nho nhỏ cần gì để ý. Chỉ cần ngươi đem bộ kinh điển này truyền ra, giáo hóa vạn dân, hẳn lệnh sư ở dưới suối vàng cũng sẽ rất vui mừng.
Tống Liêm khẽ vỗ vai Vân Diệp:
- Sở học của lệnh sư ngươi hẳn đã tự thành một nhà, tuy có khác biệt với lời thánh nhân trong lòng lão phu, nhưng đều đổ về cùng một người, đại đạo đơn giản, song nhánh nhiều, lão phu không thể dạy ngươi, để tránh hỏng học vấn của ngươi, khiến nó trở thành hỗn loạn không ra thể loại gì khó có thành tựu được. Đợi tâm tình của ngươi bình ổn rồi, lão phu còn muốn nghe Bách Gia Tính và Đệ tử quy, hẳn cũng là hai bản kỳ văn, lão phu rất trông đợi.
Nói xong cười khà khà thi lễ với hoàng hậu xoay người đi. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Vân Diệp lúc này mới phát hiện ra hoàng hậu đứng ở ngay cạnh mình, vội vàng thi lễ thì bị Trường Tôn hoàng hậu ngăn lại:
- Bổn cung hôm nay mới biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, lệnh sư Tiêu Dao Tử đúng là kỳ nhân một đời, không được gặp người đúng là nuối tiếc cả kiếp. May còn có ngươi, ngươi thành thực nói cho bổn cung biết, rốt cuộc ngươi học được mấy thành học vấn của lệnh sư?
Mình rốt cuộc học được mấy thành? Vân Diệp thẩm hỏi bản thân, số học vừa mới hoàn thành toàn bộ chương trình chuẩn, vật lý cũng chỉ biết một số chỗ tương đồng chuyên nghành, hóa học gần như thằng ngốc. Còn cái gì nhỉ? Lịch sử thì trừ triều Dường ra thì cái khác y chẳng thuộc, đó là vì y là người Thiểm Tây. Tiếng Anh thì bỏ đi, hiện giờ không có chút tác dụng nào, đường đường hầu gia mà nói bô lô ba la như đám Hồ tử thì sẽ bị người Trường An cười tới chết, chết rồi cũng bị ngôn quan đàn hặc. Bị kéo tới đường Chu Tước tát cho sưng mặt thì khó coi lắm.
Thấy Vân Diệp do dự, Trường Tôn hoàng hậu liền hỏi:
- Có được năm thành không?
- Không được.
Trời ạ, đời sau có ai dám nói mình thông hiểu được một nửa học vấn chứ, ngay cả Einstein cũng không dám nói câu này, Newton đứng trên vai người khổng lồ mới có chút phát hiện, mình à? Nói lời này sẽ bị coi là người nước bổng tử.
*** Hàn Quốc, người TQ đánh giá người Hàn Quốc là thích khoác lác, học lỏm của TQ rồi vơ là của mình, thấy TQ có 4000 năm lịch sử thì tuyên bố mình có 5000.
- Được ba thành?
Mặt Trường Tôn hoàng hậu đã hơi khó coi rồi:
- Không được.
Vân Diệp nói rất chắc chắn.
- Vậy được một thành chứ?
Cổ bà ta có gân xanh nổi lên rồi:
Vì tránh Trường Tôn hoàng hậu nổi điên, Vân Diệp vội nói:
- Nương nương cho thần thưa, học vấn của gia sư không phải là của một mình người, mà do nhiều người nghiên cứu mấy đời mới có, vi thần ở bên sư phụ học có mười năm, học được chừng đó sư phụ đã nói là không dễ dàng gì rồi. Bạch Ngọc Kinh khó vào, càng khó đi ra, sư phụ nói mấy trăm năm chỉ có một mình người đi ra, làm tổn hại nghiêm trọng sức khỏe của người, nếu chẳng phải lo cho tiểu tử thì sớm đã tới suối vàng, mười năm sau chỉ là cố trì hoãn không đi, sư phụ nói người chết từ mười năm trước rồi, vì dùng thuốc giữ lấy một hơi thở để chiếu cố vi thần trưởng thành đó thôi.
Vân Diệp quyết định đem sư phụ của mình tạo thành một vị thánh nhân nhân từ lương thiện, học vấn cao thâm nhưng kiên trinh bất khuất. Đương nhiên y học thế nào cũng phải biết một chút.
Trường Tôn hoàng hậu hít một hơi lạnh, người chết rồi còn cố sống được mười năm, đây là loại kỳ tích gì, hiện giờ bà ta đã tin chắc về sự tồn tại của Bạch Ngọc Kinh. Vân Diệp nói đúng, học vấn của Tiêu Dao Tử không phải một người có thể học hết, do là cả đời cũng không làm được, chỉ có thông qua nỗ lực tích lũy của nhiều đời mới có biến hóa về chất, từ cổ chí kím chẳng có chuyện gì làm là thành ngay được. Thở dài nói với Vân Diệp:
- Thôi vậy, trên đời có mười chuyện thì hết chín không được như ý rồi, có ngươi đã là phúc phận của Đại Đường ta, bổn cung yêu cầu quá nhiều là tham lam. Giờ học sĩ Tống Liêm đã nói không dạy được ngươi, ngươi hãy tự học trong cung. Hôm nay ngươi thương tâm, hãy nghỉ một ngày, ngày tới học đường viên lại hai thứ văn chương vỡ lòng còn lại, bổn cung muốn xem, bệ hạ cũng muốn xem, hiểu không?
Vân Diệp vội gật đầu, lòng mừng rơn, cuối cùng cũng không phải học với đám long tử long tôn này nữa rồi, quá nguy hiểm, đừng có thấy hiện giờ chúng chỉ là đám nhãi con, mấy năm nữa đều sẽ là bá vương long ăn thịt người. Quý trọng sinh mạng, tránh xa nguy hiểm là chủ trương nhất quán của Vân Diệp.
Trương Tôn hoàng hậu đi rồi, Vân Diệp liền bị một đám nhóc con bao vây, ríu ra ríu rít hỏi không ngừng, còn may là có chuẩn bị sẵn, trong cặp đeo vai mà cô cô mới làm đầy gà rán bí truyền của Vân phủ, lấy ra một cái là những câu hỏi kỳ quái biến mất ngay, từng đôi tay nhỏ cầm gà rán ăn ngấu nghiến, chẳng kịp hỏi Vân Diệp nữa, chỉ có Lý Thừa Càn vừa ăn gà, vừa chỉ tờ giấy trong tay muốn Vân Diệp bổ xung hoàn chỉnh.
Chép lại Tam Tự Kinh một lần nữa, Vân Diệp rốt cuộc cũng thở phào, âm thầm đem đoạn sau triều Tùy xóa đi không biết tổn hao biết bao nhiêu tế bào não của y, lúc đọc ở trên lớn thiếu chút nữa lộ tẩy, dựa vào sự lanh trí được bà xã nhiều năm dạy nên đã đem đoạn " Đường cao tổ, khởi nghĩa sư, trừ Tùy loạn, sáng quốc cơ. Nhị thập truyền, tam bách tái, Lương diệt chi, quốc nãi chia. Lương Đường Tấn, cập Hán Chu, xưng Ngũ Đại, giai hữu do" nuốt vào trong bụng.
Lý Uyên còn chưa chết, nếu giờ đã cấp miếu hiệu cho ông ta dù Lý Nhị có tha cho Vân Diệp thì sĩ nhân toàn thiên hạ cũng băm vằm Vân Diệp thành vạn mảnh. Bỏ đi đoạn sau thời Tùy, Tam Tự Kinh ngắn đi rất nhiều. Kệ xác nó chứ, đám nhóc con có sách mà học là khá lắm rồi, còn dám theo đuổi hoàn mỹ à?
Không biết vì sao mấy vị hoàng tử khác không hề hỏi Vân Diệp chuyện liên quan tới Tam Tự Kinh, chỉ tiếp tục lục lọi ba lô của Vân Diệp, hi vọng tìm được những món ăn ngon hơn, bọn c húng không hiểu tầm quan trọng của một cốn sách vỡ lòng mới à? Trong đó Lý Khác môi hồng răng trắng, béo tròn tròn mặt cứ hờ hững, tựa hồ gà rán quan trọng hơn Tam Tự Kinh nhiều.
*** Lý Khác là con trai thứ ba của Lý Thế Dân, được đánh giá là tài năng nhất, được chính Lý Thế Dân thừa nhận là giống mình nhất, số phận lại long đong.
Hôm nay không có sư phụ, Tống Liêm bỏ nửa chừng, thời gian học nửa ngày trải qua trong tiếng trẻ thơ đọc Tử nói này nọ... Trình Xử Mặc gục trên bàn ngày khò khò khiến Vân Diệp cũng buốn ngủ. Bên cạnh có một cái lò đồng cực lớn, nướng cho người ta toàn thân bủn rủn. Vân Diệp không chống lại được con ma ngủ xâm nhập, khoan khoái dựa vào bàn cùng Chu Công trò chuyện vấn đề quyền sở hữu Tam Tự Kinh.
Mỗi trưa đều có một bữa cơm miễn phí, điều này rất quan trọng, nhất là với hai tên đã ngủ suốt cả một buổi sáng càng đúng lúc. Bánh rất thơm, gạo vừa mềm vừa ngọt, canh củ cải ngon tuyệt, chẳng biết là dùng thịt loại động vật nào nấu thành, màu sữa trắng, nhìn một cái là muốn ăn, mỗi người nửa con gà, chỉ là đùi gà của Vân Diệp đâu mất rồi? Chẳng lẽ người người trong cung không ăn đùi gà?
Quay đầu nhìn thấy Trình Xử Mặc đang cầm một cái đùi gà chém giết, lại nhìn trong đĩa của Lý Thừa Càn, cái đùi vàng rượm trên nửa con gà khoe khoang sự tồn tại của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...