Đường Chuyên

Chủ gia nương tử cùng mình bàn chuyện phần tiền được cấp của mình, rồi cho mình một viện tử rất nhỏ, bà tử quản sự mang tới đồ gia dụng, viện tử rất nhỏ, nhưng trang nhã, gần vườn hoa, mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy cúc dại vàng nhạt. Hôm trước mới đo người, hôm nay đã có ba bộ y phục đặt chỉnh tề trên giường, giỏ kim chỉ cũng mang tới, có chỗ nào không thích tự sửa.

Cầm cuộn chỉ lên, kim làm bằng trúc, không thể bì được với đồ khâu vá trước kia của mình, nhưng nhìn gian nhà nhỏ, nàng có cảm giác quay lại thời thiếu nữ. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Có người gõ cửa, Thiên Ma Cơ mau chóng lau nước mắt, định mở cửa thì nghe thấy Vân Diệp đứng ngoài sân hỏi:

- Cô không cần mở cửa, ta chỉ muốn hỏi Xuân Phong tán có phải dựa vào máu mới có thể phát huy tác dụng? Ta thấy rất là lạ.

Thiên Ma Cơ mở cửa phòng mời Vân Diệp vào, rót cho y một chén trà:

- Không phải đâu, Thiên ma vũ thực ra là một loại vũ đạo khơi lên thất tình lục dục của con người, đại hỉ thương tâm, đại nộ thương gan, đại tư thương tỳ, đại bi thương phế, đại hoảng thương thận. Xuân phong tán chẳng qua là thứ dung môi, làm cảm giác đó mạnh hơn, khiến người xem vũ đạo tự tổn hại mình, nói cách khác Xuân Phong tán thực ra không có mấy tác dụng, chỉ là thứ trợ hứng cho nam nữ trong phòng, làm thân thể người ta dễ sinh hứng thú, có hay không cũng không sao.

- Không thể nào, ta trúng Xuân Phong tán, khi đó...

Nói một nửa Vân Diệp đột nhiên phát hiện, khi ở cùng Lý An Lan, nhiều lúc hình như toàn do mình chủ động, nếu tận trong lòng mình không muốn, Lý An Lan chẳng thành công được, mặt tức thì đỏ dừ, chẳng những đầu bốc khỏi, chân cũng nóng, chỉ muốn tìm cái hang chuột chui vào.


- Hi hi hi, chẳng lẽ Vân hầu bị nữ tử cho dùng thuốc này?

- Không! Không có chuyện đó, ta tự mình thử thôi.

- Ngài đang yên đang lành lại thử xuân dược à?

Thiên Ma Cơ mở to mắt, nữ nhân ba mấy tuổi chẳng biết sao lại tò mò lớn thế.

- Không nói chuyện này nữa, khi cô khiêu vũ rõ ràng ta cảm thấy có ảo giác xuất hiện, thế là sao? Thanh Tước cũng cảm thấy, ta thấy một đoạn sinh ly tử biệt, Thanh Tước thấy thấy một khó khăn không có lời giải, Xử Mặc cứ chém giết với người khác, tới cuối cùng không đấu nổi nữa mới phá cửa sổ lao ra ngoài, vậy là sao?

- Điều ấy nói lên ba vị là người tốt, ảo ảnh là do tâm sinh, lòng nghĩ gì sẽ có ảo ảnh đó, cảm thụ sẽ mạnh hơn thường ngày tới trăm lần, ngài nhìn thấy câu chuyện, vậy câu chuyện đó không thể làm tổn hại ngài, Thanh Tước thấy vấn đề không có lời giải, vậy nghĩ cách giải là được, cũng không có nguy hiểm. Xử Mặc thấy chém giết thì hơi hung hiểm, nếu hắn không phá vỡ cửa sổ, nói không chừng sẽ tổn thương tâm mạch. Còn Bùi Tịch thấy gì, không cần thiếp thân nói nữa.

Hiểu rồi, lão đó già mà tâm không gia, bị khơi lên dục niệm, không kiềm lại nổi.

- Ảo ảnh sao sinh ra, chẳng lẽ là qua vũ đạo?


Vân Diệp không tin kết quả này, nếu vậy cũng có thể thì gay go cho đám Trạch Nam đời sau rồi.

- Đương nhiên không được, phải thêm cái này....

Thiên Ma Cơ lấy một cái hộp bên gối, mở ra, bên trong có một cây nấm khô màu quất, rất đẹp, nhìn cái biết không phải thứ lành.

Định cầm lấy, Thiên Ma Cơ nói:

- Đừng, đây là một cây thần tiên hương đã trưởng thành, trong mũ của nó có phấn màu đen, chỉ cần tiếp xúc một chút là rơi vào ảo ảnh. Mỗi lần thiếp thân lấy thứ phấn này đều rơi vào ảo ảnh đáng sợ, không phải vạn bất đắc dĩ không dùng.

Vân Diệp nhìn cây nấm, không tin cũng không được, có loại nấm ăn vào làm người ta bay bổng, bào tử của cây nấm này có tác dụng gây ảo giác, đúng là đồ tốt.

- Thiếp thân tới từ Sâm Châu Giang Nam đạo, ở đó cổ hoành hành, có rất nhiều nhà có thần bà cung phụng của mình, thần bà nhà thiếp thân là cô nãi nãi của thiếp thân, từ nhỏ thương thiếp thân, nên đem bí mật của thần bà nói cho thiếp thân, lão nhân gia dựa vào thứ này thành thần bà nổi tiếng nhất trăm dặm quanh đó. Khi thiếp thân bị lấy làm chiến lợi phẩm đưa tới Trường An, nghĩ thứ này có chỗ dùng, mang theo mười cây, giờ chỉ còn lại cây cuối cùng, có điều trong hoàng cung có lẽ còn, trong cung điện thiếp thân ở, nghe nói cung điện đó hoang vu rồi, nếu bàn trang điểm vẫn có, thì ở ngăn ngầm trong năn kéo hẳn vẫn còn ba cây, chẳng biết đã thối nát chưa?

- Đây là bí mật lớn nhất của cô, không giữ phòng thân, nói với ta làm gì?


- Thiếp thân thích ở Vân gia, nơi này rất dễ chịu, thiếp thân muốn thành cung phụng của Vân gia, như vậy vận mệnh chúng ta gắn kết làm một, thiếp thân cũng có lý do ở lại đây lâu dài, sống tốt nửa quãng đời còn lại.

Nửa canh giờ sau Thiên Ma Cơ thành cung phụng của Vân gia, đó là sự đảm bảo của Vân Diệp giành cho nàng, thành gia thần của Vân gia, không lo giết người bịt miệng, về sau Thiên Ma Cơ thành người của Vân gia, làm đúng là công của Vân gia, làm sai, tội do Vân gia chịu. Cung phụng của nhà phú quý gần như đều là nhân vật hạch tâm trong nhà, đôi khi quyền lợi của họ còn hơn con cháu trong nhà.

Thương đội của Vân gia đã mau chóng phải người tới Sâm châu, chỉ có chưởng quầy và đầu lĩnh hộ vệ mới biết mục đích chuyến đi, hình dạng và công hiệu của nấm ghi nhớ trong lòng, tới đó sẽ toàn lực tìm kiếm.

Chuyện nấm Vân Diệp cho rằng để thối trong bụng là tốt nhất, nói cho Lý Nhị không phải là lựa chọn hay, trời mới biết ông ta lấy nó làm gì.

- Thiên Ma vũ thực ra là loại vũ đạo khơi lên lục dục của người ta, nếu bỏ đi thành phần kích dục, trông không tệ, vui mắt, làm người ta dễ chịu.

Nghe xong, Trường Tôn đứng dậy đi quanh Vân Diệp mấy vòng, nói với Lý Nhị:

- Bệ hạ xem đi, đây là thần tử của người đó, nói dối mà không chớp mắt lấy một cái, thè lưỡi của bản cung xem, úi chao, sao lưỡi be bét thế này? Khi ăn không cẩn thận cắn phải à?

- Nương nương minh giám, đúng là thần không may cắn phải.

Vân Diệp nhe răng cười quay mặt theo Trường Tôn thị, Lý Nhị vẫn tiếp tục phê duyệt tấu chương, không ngẩng đầu lên.


- Chuyện bản cung biết không phải như thế, nghe nói trước tiên ngươi đi tìm Tôn đạo trưởng xin thuốc thanh tâm quả dục, sau đó không sợ mất mặt mang theo mõm lợn phòng bụi. Thanh Tước làm toán ở thanh lâu cả đêm, về nhà ngủ liền hai ngày mới khôi phục tinh thần, thêm vào ngươi, hai mươi bốn đứa, cuối cùng tỉnh táo chỉ có Thanh Tước, ngươi và Trình Xử Mặc dùng đầu phá vỡ cửa xổ. Xung Nhi lấy bầu rượu đập mình hôn mê mới thoát khỏi kiếp nạn, vậy mà ngươi nói là vui mắt, dễ chịu?

Trường Tôn thị nhìn chằm chằm Vân Diệp, không cho y thời gian cãi lại, hiện Vân Diệp đã là hán tử cao 1m75, khom lưng với Trường Tôn thị thấp hơn mình nửa cái đầu rất khó chịu.

- Vân Diệp đã nói không có gì đáng ngại, vậy xem cũng tốt, các tiên sinh của thư viện muốn xem, nếu khi đó mất mặt, thì mất mặt nhất là thư viện của ngươi, một đám ông già, nếu một người nào có chuyện thì ngươi khó ăn nói.

Lý Nhị lên tiếng một cái là trúng ngay chỗ yếu hại, khi xem vũ đạo ông ta ở rất xa, thấy bất thường là rút lui ngay, tóm lại không có chút nguy hiểm nào, nghe ý của ông ta, các tiên sinh của thư viện sẽ có ví trí xem múa tốt nhất.

- Không sao, các tiên sinh của thư viện ai nấy tuổi cao đức sáng, chút dụ hoặc thần tình lục dục chưa là gì....

- Vậy thì tốt, ngươi dám nói câu này là tốt, xảy ra chuyện ngươi gánh, lần này đừng nghĩ trẫm thu dọn tàn cục cho ngươi. Có điều chuyện ngươi để đám tiểu huynh đệ đi đánh trận đầu cho gia trưởng đúng là không tệ, vãn hồi ấn tượng xấu ngươi để lại ở Cao Ly, đáng quý. Làm việc phải thế, đường đường chính chính, vừa được tiếng lại đỡ tốn công, đừng có làm bản thân u ám khiến người ta đề phòng.

- Tạ ơn bệ hạ dạy bảo, vi thần cam đoan sau này làm việc đường hoàng, làm người quy củ, không dám bày trò thông minh vặt nữa.

Vân Diệp cúi mình nói:

- Câu này thì lại là phun rắm rồi, xéo đi, Thừa Càn đang đợi ngươi ở Đông cung, hoàng cung quá nhiều miến, không thể lãng phí được, mấy đứa các ngươi nghĩ cách giải quyết đi....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui