Tắm rửa ở trong dòng nước sông, không chỉ tẩy rửa cát bụi trên người, mà còn gột rửa bụi bặm trong tâm hồn, người như cây bồ đề, tâm như đài gương sáng, lúc nào cũng cần lau, không cho phép bụi bậm.
Vân Diệp hoàn toàn không coi trọng đoạn này trong Thác bát tăng thần tú. Tóm lại y cho rằng Thần tú là một sự thất bại, kém hơn bản lĩnh của Tuệ Năng. Mọi người đều nói bản thân Bồ Đề không phải là cây, gương sáng cũng không phải đài, vốn không một vật, nào có nhuộm bụi bậm, lời lẽ cao siêu như vậy chỉ là muốn giải thích nguyên nhân lười biếng của mình, thật sự làm cho người ta phải ngưỡng mộ.
Vân Diệp đã gặp Hoằng Nhẫn hòa thượng, nhưng y không gặp hai đệ tử lợi hại của Hoằng Nhẫn. Có lẽ lúc này bọn họ cũng không có danh tiếng, không biết vì sao, khi tắm rửa cũng có thể nghĩ tới Lão hòa thượng Hoằng Nhẫn này, Vân Diệp ầm thầm bật cười. Lúc trước Vân Diệp không dồng ý với hòa thượng, người thoạt nhìn sa sút, trên thực tế lại vô cùng hào hoa xa xỉ, chuyển lời tới Hoàng đế. Lúc y tiễn mấy người bọn họ ra cửa, chính Hoằng Nhẫn kia đã quay đầu nhìn y, ánh mắt Hoằng Nhẫn vô cùng thâm thúy, Vân Diệp nhìn mà không hiểu hết ánh mặt được gọi là thâm thúy. Thật sự loại ánh mắt không khác nhau bao nhiêu so với một ánh mắt ngu ngốc. Ngươi luôn nói là vạn sự giai không, còn chăm chú nắm chặt tiền tài không chịu buông tay, thật sự không biết nên dùng lời gì để bình luận những cao tăng này, hoặc là ngươi còn xa mới có thể so với ta. Hiện tại tốt xấu gì ngươi cũng nên lấy ra một ít tiền không dùng tới ứng cứu bản thân mình mới được. Thật sự không biết điều.
"Diệp tử, ngươi đang suy nghĩ gì?" Lý Thái vướt chiếc khăn mặt của Vân Diệp bị y bỏ mặc rớt xuống sông cho Vân Diệp, lên tiếng hỏi.
"Không sao, đột nhiên vô duyên vô cớ nhớ tới một hòa thượng, chính là Hoằng Nhẫn hòa thượng, vừa rồi nhìn nước sông, chẳng biết tại sao liền nhớ lại ánh mắt của hắn nhìn ta khi hắn rời khỏi nhà ta."
"Diệp tử, ngươi có áy náy với Phật môn?" Lý Thừa Kiền ngồi trên mặt cát mềm dưới đáy sông, chỉ lộ ra cái đầu hỏi Vân Diệp.
"Không có. Ta là người rất ít có suy nghĩ áy náy. Lần đó hắn nhìn ta với ánh mắt không có hảo cảm khiến trong lòng ta nảy sinh cảm giác này là một hòa thượng không đến mức quá tham tài"
"Ngươi có biết, sau khi tiền mới xuất hiện, những người bị tổn thương nghiêm trọng nhất chính là nhà giàu có cùng Phật gia. Đương nhiên, Đạo gia cũng sẽ chịu ảnh hưởng, chỉ là nhiều hay ít mà thôi. Thế giới chậm rãi đến gần quỹ tích vốn của của mình, cho dù trong lúc nhất thời nó quay trở lại tướng mạo sẵn có thì cũng không được như cũ, chỉ cần tới gần cũng tốt rồi......
Từ khi chúng ta tiến hành thu thuế đối với Phật môn, đạo quan đến nay, ruộng đất Quan Trung, lần đầu tiên xuất hiện tăng trưởng, chùa miếu đạo quan đã bán hết ruộng đồng mà bọn họ không dùng đến cho quan phủ, đất đai trong tay quan phủ châu huyện rốt cục cũng có dư, Phụ hoàng vì thế ở hoàng cung uống say túy lúy"
"Không nói. Chúng ta không nói những thứ này. Không phải đã sớm nói là hiện tại chúng ta chỉ quan tâm nông giá, không hỏi những chuyện còn lại. Ta vừa rồi thấy nhàm chán mới nhớ tới một hòa thượng, nói không chừng là người này thực hiện yêu pháp gì đó đối với ta, ngày mai phải đi tìm đám đạo sĩ chết tiệt đối đầu với ta để giúp ta khu trừ tà."
Vân Diệp nói xong cũng lặn vào trong nước. Sau khi lặn một khoảng cách y mới thò đầu lên. Lúc này mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, phải nhanh chóng lên bờ. Bằng không muỗi lập tức sẽ hút sạch máu của ba người.
Lý Thái không trở về hoàng cung mà hắn đi bộ trở về phòng của mình ở trong thư viện. Căn phòng không lớn, đồ vật bày biện bên trong đều không thay đổi nhiều. Hắn đã căn dặn trước, không cho phép bất luận kẻ nào động vào căn phòng này. xem tại TruyenFull.vn
Vương tử, ít nhiều đều có chút cổ quái. Trước kia Vân Diệp tiếp xúc với đám vương tử, đám biến thái đó không phải là người ưa thích biến thành cóc, thì là người ưa thích hôn trộm nữ nhân đang ngủ. Lý Thái chỉ có sở thích rất nhỏ là yêu quý đồ vật, thật sự không coi là cái gì.
Lý Thừa Càn cũng trở về trong biệt thự của mình, chỉ có Lưu Tiến Bảo mang theo ba gia tướng hộ vệ ở bên cạnh mình, Ngọc Sơn ban đêm của gió mát như nước, Vân Diệp không cưỡi Vượng Tài, mà để cho nó đi theo ở phía sau mình. Hôm nay việc y nghĩ đến hòa thượng là một loại báo động, Vân Diệp có hiểu biết rất sâu sắc đối với loại cảm giác này của bản thân mình. Lần trước ở hoàng cung đã xuất hiện một lần, nếu như không phải cảm giác cảnh giác trong khoảnh khắc, khiến y biết được Lý Nhị nghe lén ở tường ngăn, nói không chừng y sẽ nói một vài điều không nên nói, do đó khiến cho Lý Nhị có ý kiến đối với chính y, mà không phải tình trạng vô hại như hiện tại. Hôm nay, loại cảm giác này lại một lần nữa xuất hiện.
Vân Diệp đích xác cảm thấy có uy hiếp, bởi vì ở đồng thời lúc này dưới trăng sáng, Uyên Cái Tô Văn đang ra roi thúc ngựa chạy về phía Trường An. Phía sau hắn là một đội ngũ đặc phái viên rất dài. Lần này làm phó sứ đi sứ Đại Đường, lòng hắn như lửa, hắn chỉ hận không thể sải bước đến Trường An, đòi Vân Diệp trả lại vinh hoa nữ của mình.
Chính sứ của Uyên Cái gia tộc của một vị lão nhân, vì lão gia này không chịu được tình trạng xóc nảy, chạy đến nửa chết nửa sống, Uyên Cái Tô Văn bất đắc dĩ cho đội ngũ dừng lại, hạ trại ở bên ngoài cánh đồng trống. Bản thân Uyên Cái Tô Văn trèo lên một vái cây to, buộc hai chân của mình vào cành cây chìa ngang, ăn từng miếng lương khô một. Dưới ánh trăng màu vàng nhạt, không hiểu sao hắn lại như nhìn thấy gương mặt ghê tởm hết sức của Vân Diệp, Uyên Cái Tô Văn rút ra một cây đao từ bên hông, ôm vào trong ngực, cố gắng của không thèm nghĩ đến Vân Diệp cùng Vinh Hoa Nữ, ép buộc bản thân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Khi đến Trường An, hắn còn có rất nhiều chuyện cần phải làm. Có một việc nhất định phải hoàn thành thì mới cảm thấy thoải mái.
Chỗ thắt lưng đôi khi vẫn nhói đau, hắn không biết điều này có phải là ảo giác của mình hay là sự thật. Mỗi lần hắn tìm một danh y Cao Ly, đám người đó đều nói thân thể của hắn rất khỏe mạnh, không có bất cứ vấn đề gì.
Uyên Cái Tô Văn không tin, Vân Diệp, một kẻ tiểu nhân ác độc như vậy sẽ dễ dàng buông tha cho hắn. Ngay từ đầu Vân Diệp không cho hắn kim sang dược trị liệu miệng vết thương, Uyên Cái Tô Văn tin tưởng, Vân Diệp muốn giết hắn, một mực thậm chí muốn giết hắn. Bánh ngọt từ trong tay rơi xuống, Uyên Cái Tô Văn rốt cục nặng nề đi vào giấc ngủ.
Vận rủi của Vân Diệp không chỉ như vậy. Ở bên trong một căn phòng lớn ở hậu viện Yến Lai lầu, Cao Sơn Dương Tử chỉ mặc yếm ngực, dưới hướng dẫn của Yểu Nương, đang học tập biện pháp mới có thể khiến cho nam nhân mê muội đến đầu óc choáng váng.
"Quý nhân, có ngực thì lộ ngực, không ngực thì lộ lưng, đây là một câu cách ngôn của đám người chúng ta, hiện tại chúng ta là hàng hóa của nam nhân. Nam nhân có thân phận đều là đồ đê tiện, ngài lộ ra nhiều. Bọn họ ngược lại càng xem thường ngài. Những nơi như ngực, mông, không thể dễ dàng cho người ta xem. Nữ nhân gia đáng thương, không như nam nhân có thể dùng đao kiếm liều mạng, chỉ có bộ dạng thân thể này là có thể làm vũ khí, cho nên chúng ta nhất định phải dùng bản thân làm tiền vốn cho tốt. Một cái nhăn mày, một nụ cười đều là sát thủ đối với giao nam nhân. Nam nhân vượt qua giết chóc đạt được quyền thế, chúng ta, chỉ cần chinh phục nam nhân cũng có thể đạt được những thứ này. Người xem, Đắc Kỷ, Bao Tự, Tây Thi đều là những người như thế, người cười nghiêng thành, người lại cười nghiêng quốc. Đó chính là lực lượng của chúng ta........
Dung mạo của ngài vậy là đủ rồi, ngực hình chén, xinh đẹp, co dãn, da thịt đều là đối tượng tuyển chọn tốt nhất, vòng eo xíu xiu, mông tròn, hai chân thon dài, mười ngón như xanh nhạt, hai chân cũng xinh xắn như ngọc, chỉ thiếu một chút kỹ xảo mà thôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...