Đường Chuyên

Đang viết sắc lệnh thì Lý Nhị từ ngoài đi vào, trên tay là một bồn hoa lớn, theo sau là hai hoạn quan mặt mày sợ sệt.

Trường Tôn thị ném bút định mắng, Lý Nhị cười lắc đầu, đặt chậu hoa lên bàn, nhìn kỹ té ra là cây ngọc mễ, đã có một xích, to như ngón cái, lá xanh thẫm, giữa có lá non cuộn trọn, không bao lâu nữa sẽ mọc ra hai phiến lá.

- Bệ hạ, thích ngọc mễ thì trong vườn có rồi, sao còn tự mình làm chuyện này?

- Hoàng hậu, chuyện này nàng không hiểu rồi, trẫm trồng ngọc mễ trong chậu là vì không có thời gian ra vườn xem, hiện đặt chậu trên bàn, lúc công vụ bận rộn ngẩng đầu nhìn, xới đất, tưới nước, bắt sâu cho nó, một là thư giãn đầu óc, hai là nắm được thời vụ. Nàng xem ngọc mễ từ khi nảy mầm tới có phiến lá đầu tiên đều được trẫm ghi chép lại một cách kỹ càng, ngoài ra còn có tác dụng thần kỳ khả năng nàng chưa biết, trẫm ngủ trưa có thứ này ở bên cạnh, chưa bao giờ nằm mơ, luôn ngủ tới nửa canh giờ, tỉnh lại tinh thần sảng khoái, ha ha ha, đúng là thứ tốt, cho nên trẫm mang nó vào hậu cung thử, để nàng có giấc ngủ yên ổn.

Trường Tôn thị nhìn kỹ đồ đắc sủng mới của hòng đế, đúng là rất sinh trưởng rất khỏe khoắn, khẽ chạm vào phiến lá dài, cười nói:

- Chỉ cần có lợi cho bệ hạ là tốt rồi, trong cung cần thêm nhiều điềm lành mới tốt, lần trước Khác nhi nói phát hiện trong dãy Tần Lĩnh có thực thiết thú, đó là thú lành ăn ác quỷ, thiếp thân đã lệnh cho phủ nội vụ đi bắt, đợi bắt được, hoàng cung sẽ thêm yên bình.

Lý Nhị xua tay:

- Không cần, hoàng cung giờ yên bình lắm rồi, Càn Nhi ở ngoài bôn ba chuẩn bị đúc tiền, Thanh Tước rú rú trong điện Vũ Đức, đáy cung điện sắp bị nó đào rỗng rồi, Khác Nhi quản lý phủ nội vụ, lần trước nó thanh lý sổ sách trong cung một lượt, nay chi tiêu trong cung giảm đi ba thành, đó toàn do hoàng hậu biết dạy bảo. À phải, nàng đang làm gì?


Lý Nhị ghé đầu tới tò mò nhìn sắc lệnh Trường Tôn thị đang viết, nhìn một cái toàn thân run rẩy, ngồi phịch xuống ghế:

- Tên tiểu vương bát đản này còn cướp bóc dân khẩu, thế là đủ hết mọi thứ rồi.

- Bệ hạ, đủ cái gì?

Trường Tôn thị nhìn lại sắc lệnh, không biết vì sao khiến trượng phu phản ứng mạnh như thế.

- Dưới trướng trẫm có một đội quân giết người, phóng hỏa, cướp bóc, lừa gạt, không tuyên chiến đã đánh, lại thêm vào cướp nhân khẩu, thế là đã làm hết sạch chuyện ác có thể làm rồi, tức nhất là mọi tội danh do trẫm chịu, vì trước kia trẫm nhận lợi với y, chỉ cần mang thi hài tướng sĩ về, vạn sự không truy cứu, trẫm gánh hết. Vừa rồi còn mừng bọn chúng còn chuyện cướp nhân khẩu chưa làm, giờ nhìn sắc lệnh của hoàng hầu mới biết, y không bỏ qua bất kỳ cái gì, nàng không biết chứ, y vơ vét tới độ khiến trời đất phẫn nộ, đến tấm biển treo trước cổng chùa cũng bị y tháo đem về, nguyên nhân duy nhất là tấm biển đó làm bằng thiết mộc.

Trường Tôn thị cười gập người, mềm oạt ra dựa vào người Lý Nhị nói:

- Đúng là y quá đáng lắm, có điều những phụ nhân này không phải là do Vân Diệp cướp về, mà cứu từ tay đám buôn nô lệ, là chuyện tốt hành thiện tích đức.

- Thật chứ?

Trường Tôn thị gật đầu chắc chắn:

- Thật mà.

- Thế thì tốt, thế thì tốt, trẫm còn tưởng những người đó bị cướp về, chuyện Đổng Trác, Tào Tháo làm năm xưa, Đại Đường không làm, trẫm nếu muốn thiên hạ quy phục, không thể làm hết mọi chuyện xấu được.

Lý Nhị thở ra như trút được tâm sự lớn:


- Sau này không để Vân Diệp xuất chinh nữa, y xuất chinh lần nào, thanh danh trẫm lại xấu đi vài phần, đánh thêm vài trận nữa, chẳng biết sử sách ghi chép về trẫm ra sao. Giờ Nhan gia làm sử quan, xem chừng không che đậy cho trẫm, cũng tốt, để lại cho hậu nhân một Lý Thế Dân chân thực, để con cháu biết trẫm giá ngự quần thần, uy chấn thiên hạ ra sao. Nếu được, hi vọng tương lai thụy hiệu của trẫm là nhân hoàng đế chứ không phải là võ hoàng đế.

- Có điều thứ này chỉ nghĩ mà thôi, chết rồi mọi chuyện đều chẳng còn, nếu trẫm có thêm hai thần tử giống Vân Diệp, đoán chừng võ hoàng đế cũng chẳng có.

- Bệ hạ hiện oai hùng mạnh mẽ, bắt hổ bắn gấu chỉ là chuyện nhỏ, sao lại nghĩ tới chuyện hậu sự, thiếp thân luôn tham lam muốn bệ hạ vĩnh viễn không giờ, thiếp thân nguyện bù vào tuổi thọ ông trời ban cho, bất kể là nhân hoàng đế hay võ hoàng đế, dù là kiệt hoàng đế thì sao, bệ hạ bớt ăn bớt mặc dốc hết toàn bộ tâm huyết vì quốc gia, thiếp thân đều thấy cả, người ngoài nói sao kệ họ, phu thê chúng ta là một, tương lai dù liệt tổ liệt tông chất vấn, thiếp thân chịu cùng chàng là được.

Thấy Trường Tôn thị nói hào sàng như thế, Lý Nhị xấu hổ lắm:

- Trẫm viết cho Vân Diệp một bức thư, bảo y lang thang trên biển mà thấy núi tiên thì nói cho trẫm một tiếng, trẫm rất muốn xem qua.

Trường Tôn thị tức thì cười rũ rượi, cười tới chảy nước mắt, trượt cả người xuống đất, cái bụng lớn kia là đối tượng bảo hộ trọng điểm, Lý Nhị đỡ thê tử ngồi từ từ xuống chân mình, sầm mặt hỏi:

- Trẫm chỉ muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ, nàng thấy buồn cười lắm à?

Trường Tôn thị không vội đứng lên, ôm lấy hai chân Lý nhị cười nói:

- Bệ hạ, lá thư này có thể gửi cho bất kỳ ai, trừ Vân Diệp, y luôn lo bệ hạ vứt bỏ vạn dân đi tìm đất thần tiên, nên mới không cho bệ hạ xem tấm ngọc bài kia, giờ bệ hạ nhờ y tìm núi tiên, đúng là nhờ nhầm người, dù y có tìm được cũng chẳng nói với bệ hạ, thiếp thân cười là cười bệ hạ anh minh một đời lại hồ đồ nhất thời.


Lý Nhị ngẫm lại thấy đúng thật là mình làm chuyện hết sức hồ đồ, đỡ Trường Tôn thị lên, có chút hụt hẫng nói:

- Loại thư này trẫm cũng chỉ có thể viết cho Vân Diệp, nếu người khác, nàng có tin lập tức lời can gián không hỏi dân sinh chỉ tin quỷ thần phát ra, làm cả thiên hạ biết, chỉ gửi cho Vân Diệp là không có hậu họa.

- Từ nhỏ trẫm đã rất tò mò về mặt trăng, a mẫu nói với trẫm trên đó có hằng nga cô đơn và thỏ ngọc, trẫm thấy mặt trăng không cao, ngay trên mái nhà, từng đứng ở chỗ cao nhất trên nóc cung điện lấy gậy trúc chọc xuống, ai ngờ lên nóc cung điện mới phát hiện trăn lên đỉnh núi, khi trẫm lên đỉnh núi lại thấy trăng nổi trên mặt hồ, mặt trăng đáng chết cứ chơi trò đuổi bắt với trẫm, bất kể trẫm đi đâu, nó cũng đều xuất hiện ở chỗ khác, cho nên trẫm sai người rèn xích sắt, nghĩ nếu có một ngày trẫm bắt được mặt trăng, sẽ dùng xích sắt trói lại, để nó vĩnh viễn treo trên nóc nhà mình!....

Đội thuyền theo vận hà hướng về phía tây, người trên thuyền nhiều lên, hàng hóa lại ít đi, cứ tới cảng lớn một chút là có thương cổ lấy đi ít hàng hóa, nhất là tới Lạc Dương, toàn bộ hàng hóa biến mất, mấy năm qua triều đình ngầm cho phép thương cổ khuếch trương đã dần thấy hiệu quả, giờ một đống hàng ném vào chợ liền biến mất tăm tích. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Trên thuyền có thên nhiều đạt quan quý nhân, toàn là quan tứ phẩn, nhiều người mang theo gia quyến, trốn trong phòng không thò đầu ra, trong đó đứng đầu là lễ bộ tả thị lang Sầm Văn Bổn, quan viên nào cũng chỉ chào hỏi Vân Diệp một câu rồi vội vàng cáo từ, cứ như Vân Diệp bị hủi.

Vân Diệp chẳng bận tâm, sai người an bài cho họ rồi không thèm hỏi đến nữa, thuyền vẫn chậm rãi trôi trên song, hướng về Trường An.

*** Cuối cùng thụy hiệu của Lý Thế Dân là văn hoàng đế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui