Lửa cháy một lúc có hơn trăm người cắn răng nhảy từ trên tường thành xuống, Dương Nguyệt Minh mang một nghìn tướng sĩ bao vây, người Cao Ly tập tà tập tễnh còn muốn xông tới chiến đấu, quân sĩ của Vân Diệp giống y, có thể xử lý đơn giản thì không làm phức tạp thêm, một loạt nỏ qua đi, người Cao Ly ôm chăn lăn lộn, có kẻ cương cường lấy đao đâm vào người kết thúc sự thống khổ.
Số còn lại bị đưa tới trước mặt Lưu Phương, một số dùng tiếng Cao Ly chửi bới, Lưu Phương phất tay, những kẻ chửi bới đều rụng đầu, hiện trường tức thì yên tĩnh.
Lưu Phương dùng tiếng Cao Ly thuần thục thẩm vấn xong liền bất kể tín nghĩa giết cả những kẻ kia, thi thể không chôn, chất đống dưới chân thành, chẳng biết có bị lửa thiêu thành tro không.
Thành Mộc Để bốc cháy, tất nhiên không ở được, Vân Diệp học khôn rồi, hạ lệnh gia cố doanh trại mới lập hai ngày qua, Lưu Phương sau khi đi xem tình hình Liêu Thủy sai người lập trại trên núi, kẻ địch ở thượng du, chẳng may chặn sông, rồi xả lũ xuống thì gay, không thể không đề phòng. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Vân Diệp nhìn Liêu Thủy sóng cuộn ầm ầm, không cho rằng người Cao Ly có thể chặn dòng sông rộng ba trăm mét trong thời gian ngắn, dùng máy móc cũng hai phí rất nhiều công sức, hiện muốn làm chuyện này thì nằm mơ còn dễ hơn.
- Công kỳ bất bị, xuất kỳ bất ý, ngươi không nghĩ ra không có nghĩa là người khác không nghĩ ra, người thông minh không chỉ có một mình ngươi.
Thời gian qua Lưu Phương không ngừng đả kích sự tự tin của Vân Diệp, đó là lạc thú lớn nhất của ông ta.
Vầng trăng bèn bèn treo trên trời, ánh trăng không trắng, có màu vàng quỷ dị, Lão Phương vừa mới hầu hạ Vân Diệp đi ngủ thì nghe thấy ngoài trại chiêng trống rền vang, mơ hồ còn có tiếng la hét, tựa hồ có thiên quân vạn mã đánh tới, Vân Diệp thất kinh ngồi bật dậy, Lão Phương vội giúp hầu gia mặc y phục, thấy hầu gia ra ngoài, cũng cắn răng xách một thanh đao đuổi theo.
Doanh trại vô cùng yên tĩnh, Dương Nguyệt Minh ôm đao ngồi ở đó, miệng không ngừng cắt xé đủi dê, chẳng để ý tới tiếng huyên náo bên ngoài, Lại Truyền Phong dẫn quân tốt qua lại tuần tra. Vô Thiệt đang cùng Lưu Phương đánh cờ uống rượu, Vân Diệp phát hiện ra ngoài mình và Lão Phương thì chẳng ai để ý tới tiếng huyên náo kia.
Quả nhiên tiếng huyên náo kéo dài một thời gian liền ngừng, Vân Diệp ngượng ngùng về lều ngủ tiếp, ai ngờ mới ngủ một lúc tiếng chiêng trống lại ầm ầm, lần này còn có tiếng vó ngựa đạp đất.
Đây là kế mệt mỏi của người Cao Ly? Vân Diệp không muốn chạy ra để mất mặt, nhưng tiếng động ngày một lớn, chẳng may người Cao Ly tập kích thật thì sao?
Cắn răng, lại vén rèm đi ra, lần này chỉ thấy mỗi Dương Minh Nguyệt, những người khác hình như đi ngủ hết rồi, Vân Diệp vén một cái lều, thấy quân tốt bên trong ngáy như sấm, thế này sao được? Vân Diệp không yên tâm được, Lưu Tiến Bảo đỡ y bước thấp bước cao xuống núi, cho tới khi nhìn thấy chi chít nỏ tám trâu và nỏ cứng sau tường trại mới yên tâm, giáo úy trực ban đi tới ôm quyền nói:
- Khởi bẩm đại soái, người Cao Ly không ngừng quấy nhiễu, chỉ có mấy chục khinh kỵ, vừa rồi đi qua đã bị giết hết.
Nói xong lắp một mũi tên lửa bắn ra ngoài, quả nhiên dưới chân núi ở chỗ ánh trăng chiếu không tới cắm chi chít tên, một đống người chết ngựa chết nằm đó.
Vỗ vai giáo úy, nói một câu khích lệ, Vân Diệp tâm tình thoải mái về lều, lần này thề bất kể bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng ngủ thật ngon.
Nằm trong chăn đếm cừu, đếm hơn một nghìn mới mơ mang thiếp đi, nghe thấy tiếng chiêng canh bốn vang lên, đột nhiên có tiếng động như trời sập, Vân Diệp lao ra như tên bắn, luôn miệng quát:
- Tiến bảo, tiến bảo, có chuyện gì?
- Hầu gia, không có gì cả, người Cao Ly tập kích, Lưu tiên sinh bảo người cứ nghỉ ngơi, chỉ là tập kích thăm dò, Dương Minh Nguyệt sẽ xử lý ổn thỏa.
Con mẹ nó bị tập kích rồi còn ngủ sao được, vội vàng mặc giáp vào, dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của thân vệ, lần nữa tới tường trại.
Thấy đám Dương Nguyệt Minh đang chăm sóc người bị thương, trên mặt đất là những tảng đá lớn nhỏ, ngay nỏ tám trâu cũng bị hỏng mấy cái, lòng giạt đánh thót:
- Lão Dương, người Cao Ly dùng máy bắn đá sao?
- Vâng thưa hầu gia, lần này bọn chúng bỏ vốn lớn rồi, mang cả máy bắn đá nặng nề tới, coi như cũng có bản lĩnh, sau đó bị nỏ công thành châm lửa đốt thành than, ngài xem, giờ còn đang cháy.
Dương Nguyệt Minh chẳng đẻ ý tới người tử thương trước mặt, kể văng nước bọt:
Vân Diệp vừa thò đầu ra nhìn nhưng Lưu Tiến Bảo kéo ngay lại, một gia tướng khác chắn người trước mặt Vân Diệp, nghỉ nghe hắn rú lên, rồi mềm nhũn dựa vào người Vân Diệp.
Dương Nguyệt Minh phẫn nộ hạ lệnh xạ kích vào vị trí đánh dấu trước, lần này bắn ra toàn là hỏa tiễn, vùng đất đó được chiếu đỏ rực, một võ tướng Cao Ly bị vô số tên xuyên qua, ngã xuống đất cháy như đuốc.
Mũi tên to như ngón cái đâm xuyên qua gia tướng, mũi tên này dài hơn hẳn tên thường, còn may đâm vào giáp vai, chưa chết được.
Vân Diệp cầm mũi tên kia xem xét dưới ánh đèn, Dương Nguyệt Minh nói, cung có thể bắn ra được mũi tên này dứt khoát là cung năm thạch, không ngờ Cao Ly còn có tiễn thủ như thế, khi đánh thành Đại Vương phải chủ ý, kẻ địch như vậy rất đáng sợ.
Trên mũi tên khắc hai chữ Hắc Xỉ, rất đẹp, chắc viết từ tay danh gia, Vân Diệp giận dữ định bẻ tên, nhưng thử hai lần đều không thành công, đánh vứt sang một bên.
Vô Thiệt đi vào lều nhìn thấy mũi tên liền nhặt lên, cầm trên tay ước lượng, "í" một tiếng nói với Lưu Phương:
- Không ngờ ở nơi này có xạ điêu thủ trong truyền thuyết, lấy thiết mộc làm cán, bạch ngân làm mũi, điêu linh làm đuôi, hầu gia, sao ngài thoát được? Mạng của ngài lớn thật đấy.
- Không phải ta lớn mạng, mà là gia tướng lấy mạng mình đổi mạng cho ta, nếu bắt được tên Hắc Xỉ này ta sẽ lột da làm kỷ niệm.
- Loại người này rất khó bắt được, suốt ngày nấp trong bóng tối nhắm vào người ta, tên võ tướng bị bắn chết kia không phải là xạ điêu thủ, chỉ là một thế thân của hắn mà thôi. Hầu gia sau này đừng xuất hiện ở chính diện chiến trường, người ta chỉ cần bắn chết ngài thì chuyện chúng ta làm không còn ý nghĩa gì nữa, Lưu Tiến Bảo, chiếu cố tốt hầu gia của ngươi, khi cần lấy mạng ngươi ra đỡ.
Lưu Tiến Bảo vâng một tiếng rồi ngồi bên cạnh Vân Diệp, xem chừng không định rời đi nữa. Lưu Phương kéo Vô Thiệt ra ngoài, chỉ mũi tên trong tay không biết nói gì.
- Đại cữu ca, nghe nói huynh thiếu chút nữa bị người ta làm thịt?
Đơn Ưng hớt hải chạy vào, thấy Vân Diệp còn nguyên vẹn mới thở hắt ra, rót cho mình một cốc trà, uống ừng ực liền ba cốc mới nói:
- Đại ca, đệ dã tới thành Đại Vương, hiện giờ nơi đó đã giới nghiêm toàn bộ rồi, trong thành chỉ cần không phải là quân sĩ là đều bị đuổi đi, nay cổng thành đóng chặt, ruồi cũng không bay vào được, tường thành rất cao, tiểu đệ chưa bao giờ thấy tường thành cao như thế, đệ thấy còn cao hơn thành Trường An, một vạn người của chúng ta không làm gì được nó.
- Vẫn có cơ hội, hiện điểm yếu lớn nhất của thành Đại Vương là thiếu nhân thủ, Lão Phương nói vật tử tiếp tế cho thành Đại Vương xưa nay do thành Thương Nham cung ứng, số lượng vật tư đưa tới đó hàng tháng đều có hạn, nhưng hai tháng trước vật tư đưa tới chỉ còn một nửa bình thường, tức là nửa số binh mã bị điều đi, rất có khả năng là đi ứng phó với Trương Kiệm và Khế Bật Hà Lực rồi, thu gom quân mã vào thành càng nói lên muốn tự giữ lấy thân, dựa vào viện binh khiến chúng ta chảy tới giọt máu cuối cùng, hừm, đợi chúng ta quét sạch kẻ địch xung quanh rồi tính tới thành Đại Vương cũng chưa muộn.
Đơn Ưng nhún vai, chuyện này chẳng liên quan tới hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...