Thấy đại hội quân sự sắp biến thành đại hội cướp bóc, Lưu Phương cắm lá cở đỏ cuối cùng vào Tam Sơn Phổ nói với Vân Diệp:
- Vân hầu, chúng ta đủ nhân thủ, lão phu cho rằng có thể tiến hành hai đằng một lúc, một khi Đại Hắc Sơn bốc cháy là lúc công kích Tam Sơn Phổ, như thế có thể thu được hiệu quả của kỳ binh.
- Hiện giờ nói những điều này còn sớm lắm, mai hạm đội tới chúng ta hẵng thảo luận chi tiết, hiện toàn bộ đi ngủ. Vô Thiệt, Tiểu Ưng, Cẩu Tử, từ giờ trở đi các ngươi không được rời quân doanh đi Cao Ly, tránh đánh cỏ động rắn.
Vô Thiệt thống khoái đồng ý, Cẩu Tử tuy không cam lòng, nhưng trước mặt Vân Diệp không dám biểu lộ ra, Đơn Ưng nhìn hai người bọn họ, thấy không ai giúp mình cũng đành chấp nhận.
Sáng ngày hôm sau Vân Diệp điểm binh ra biển từ sớm, những người này có khi cả đời chẳng biết thuyền biển cỡ lớn trông thế nào, Vân Diệp đặt ghế lên tảng đá, thi thoảng nhìn gậy đo bóng mặt trời đặt ở chỗ đất trống, giờ ngọ ba khắc chưa tới đám Lưu Nhân Nguyện muốn sống cũng chẳng được, đây là thời hạn cuối cùng.
Kẻ lỡ hạn chém, điều này có thể dùng với bất kỳ ai, không phải vì chủ tướng nhân từ mà có thể thay đổi, nếu quá giờ mà hạm đội chưa tới, chuyện đầu tiên quân tư mã lên thuyền là chém đầu Lưu Nhân Nguyện đặt lên đĩa mang tới.
Hôm nay bên biển không có một ngư dân nào, Nguyên Đại Khả đã thông tri ngư dân, hôm nay không được ra biển, không được tới bãi biển, càng không được nhìn trộm, còn đặc biệt ra lệnh trông kỹ con cái mình, chẳng may trẻ con xuất hiện trên bãi biển sẽ bị chặt đầu.
Người dân xưa nay luôn tò mò trong sợ hãi với đại quân, tuy chẳng nhìn thấy gì, nhưng nhà nào cũng có mấy cặp mắt hiếu kỳ sau cửa sổ.
Đợi một lúc liền nghe thấy trên biển có ba hồi tù và trầm, nghe như tiếng thở của người khổng lồ, tiếng tù kết thúc, trên mặt biển xuất hiện vô số cột buồm, chiến hạm đi đầu cứ như từ mặt trời bơi ra, đầu chiến hạm có đầu thú cực lớn, mắt phun lửa, miệng mọc răng cực dài, đó là con bệ ngạn trong truyền thuyết, là thần thú có thể nuốt chửng sư tử.
Một chiếc thuyền nhỏ đi trước dẫn được, khi tới gần bờ biển dần thu buồm lại, cuối cùng dừng ở nơi cách bến tàu không xa, loại mộc lan chu lớn không thể tới gần bến tàu được, một tiếng quát lớn vang lên, mỏ neo sắt từ từ chìm xuống đáy biển, đầu đuôi thuyền đều có một cái, tức thì giữ chắc lấy chiến hạm nổi bập bềnh trên biển.
Thuyền nhỏ đằng sau lần lượt tới gần bến tàu, khi ván gỗ lắp nên, người bắt đầu đi xuống thì mặt Vân Diệp đen như đít nổi, vì y nhìn thấy rất nhiều nữ nhân mặc quân phục từ trên mấy cái thuyền hình dang quái dị đi xuống, tay siết chặt tay vịn ghế, chẳng lẽ hai năm qua thả lỏng làm Lưu Nhân Nguyện phóng túng tới mức đem cả nữ tử lên chiến thuyền sao?
Số nữ nhân kia run rẩy đứng trong gió lạnh không biết phải làm sao, nhìn kiểu tóc thì không phải là nữ tử Đại Đường, nếu là nữ tử Đại Đường, Vân Diệp không cần hỏi, chặt đầu Lưu Nhân Nguyện ngay. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
- Vân hầu, trên chiến hạm xuất hiện nữ tử, phó thống lĩnh thủy sư phải cho ngài một câu trả lời, nếu không có lý do thích hợp, lão phu cho rằng có thể chặt đầu thị chúng rồi.
Lưu Phương mặt mày âm trầm nói:
Vân Diệp gật đầu, thủy sư xuất hiện nữ tử là đại kỵ.
Lưu Nhân Nguyện vội vội vàng vàng xuống thuyền, lập tức tới dưới tảng đá Vân Diệp ngồi, chắp tay thi lễ, lớn tiếng báo danh:
- Lĩnh Nam thủy sư Chiêu Vũ giáo úy Lưu Nhân Nguyệt báo danh nhập trướng, chiến hạm dưới quyền ba trăm bốn mươi ba chiếc, trên đường bắt được tám chiếc thuyền buôn nô lệ, xin đại soái cho chỉ thị.
Nghe thế mặt Vân Diệp giãn ra, những nữ tử kia tám phần là nô lệ được giải cứu, may là hắn không tự ý đưa nữ nhân lên thuyền, không Vân Diệp gạt nước mắt chém đứa học sinh này giống Gia Cát Lượng chém Mã Tốc.
Thói quen của con người rất là đáng sợ, ngươi quen cuộc sống trên thuyền rồi sẽ trở nên xạ lạ với lục địa, Vân Diệp trước kia từ trên thuyền xuống tới đi cũng không vững, cứ cảm thấy mắt đất chao đảo, nhưng lên thuyền lải chẳng có cảm giác gì, người ngồi thuyền đường dài luôn cần nghỉ ngơi, vân Diệp hạ lệnh một tiếng, quân tốt xuống thuyền, đồng thời lục chiến đội dưới bờ lại lên thuyền, bọn họ hiện phải mau chóng nắm bắt kỹ xảo chiến đấu trên thuyền.
Đông Ngư nhìn thấy Vân Diệp tươi cười thì bối rối không biết đáp lại ra sao, bộ dạng này rõ ràng phải chửi mắng một trận mới khôi phục lại bình thường.
- Hiện tuy phẩm cấp của ngươi thấp, chỉ là Bồi nhung giáo úy, nhưng ngươi có chút bộ dạng giáo úy có được không? Rõ ràng là có giày, vì sao lại để chân trần, mau cút xẻo trở lại đi giày vào.
Quả nhiên chiêu này rất hiệu quả, Đông Ngư lấy giày dắt ở hông xuống, không đi tất, ngồi ở cầu tàu đi giày vào, ngoạc miệng cười ngốc nghếch với Vân Diệp.
- Bà nương và oa oa của ngươi đã tới trang rồi, ngươi là quan thân, không được làm điền hộ, phu nhân chuyên môn đổi đất cho ngươi, ở ngay gần trang, nghe nói không tệ, tiền lần trước ngươi gửi về được bà nương của ngươi mua hai con trâu. Chuyện trong nhà không cần ngươi lo, đợi lần này đánh trận xong ngươi về Trường An với ta một chuyến, phu thê ngươi chia cách hai n ăm rồi, ta cũng không đành lòng.
Hai tay Đông Ngư khua lên như quạt gió, vỗ ngực mình, ý bảo mình chịu được, Vân Diệp cười đấm vào ngực hắn một cái, không nói nữa, bước lên ván gỗ lên thuyền, Lưu Phương, Lại Truyền Phong, Cẩu Phong cũng lên theo.
Mục tiêu của Vân Diệp là chiếc mộc lan chu lớn nhất, lên chiếc thuyền này mới đỡ chịu tội chút ít, Đơn Ưng lúc này vui sướng như con khỉ, cùng Cẩu Tử nắm thừng đu từ thuyền này sang thuyền kia, chơi không biết chán.
Từ khi trải qua chuyện Đinh Ngạn Bình, Vân Diệp phát hiện Đơn Ưng có biến hóa lớn, không còn là thiếu niên âm u cầm bộ lòng lợn gọi người ta là đại cữu ca nữa, hiện giờ có chút giống thiếu niên mười chín tuổi rồi, Cẩu Tử lớn hơn hắn, nam nhân hai mươi tuổi nhỏ hơn Vân Diệp một tuổi, nhưng tiểu tử này được Vô Thiệt chiều hết sức, không có chút tự giác nào của người trưởng thành.
Vô Thiệt tự tìm cho mình một gian phòng thư thái, bắt đầu pha trà, ông ta mê mẩn kiểu trà đạo của Triệu Duyên Lăng, còn tự biến tấu, thêm vào một đống thứ hổ lốn, trà quỷ gì có cả mỡ lợn, mỗi lần nhìn thấy Vô Thiệt uống trà là Vân Diệp buồn nôn.
Kệ xác ông ta, Vân Diệp bịt mũi đi qua phòng của Vô Thiệt, quyết định chọn phòng cách thật xa, chỉ cần không ngửi thấy cái mùi tởm lợm đó là giữ được cái mạng này.
- Vân hầu đã lên chương trình, lần tác chiến này theo đó mà tiến hành, Lại Truyền Phong, Cẩu Phong, Nhân Hùng đã biết mình phải làm gì, hiện giờ tướng lĩnh thủy sư phải làm quen kế hoạch trong tay các ngươi, hôm nay các ngươi phải mau chóng làm quen với mục tiêu và kế hoạch, ngày mai có hội nghị trước cuộc chiến, mỗi người phải nắm rõ vị trí và tác dụng của mình, nếu ngày mai các ngươi còn chưa rõ mình phải làm gì thì đại soái sẽ xử trí theo luật tuyệt đối không dung tình, đã nghe rõ chưa?
Nghe tiếng đáp chỉnh tề trong phòng, Vân Diệp rất hài lòng, Lưu Phương là người quen nắm đại quân, mặc khải giáp vào, khí thế tuyệt đối không thua kém đám Trình Giảo Kim, mắt quét qua, Vân Diệp thấy rợn người.
Lãi lớn rồi, ai mà cần một lão già chỉ biết viết thơ làm văn, muốn bao nhiêu thư viện có bấy nhiêu, nhưng một võ tướng lợi hại kiêm văn nhân nửa mùa thì rất hiếm có, đám Trình Giảo Kim viết được văn thư chỉnh tề là giỏi lắm rồi, nghĩ đã thấy đắc ý, sau này đánh trận lão tử còn sợ ai nữa? Một đại tướng cấp bậc Trình Giảo Kim làm mạc liêu cho mình, không, làm tham mưu trưởng, dù đánh trận thua cũng là chuyện chẳng đặng đừng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...