Đường Chuyên

Vân Diệp mặt mày hớn hở, nhưng nghe thấy bốn chữ "trong thư Lý Cương" thì không bình đạm nữa, chẳng trách mình thân ở trong dầu sôi lửa bỏng mà mấy ông già đó đều không lộ diện, thì ra đã tìm cho mình một viện binh mạnh rồi. Vân Diệp gãi cằm, hơi xấu hổ, còn tưởng mình phóng ra khí vương bát làm lão già này tự mình tới ra sức, con bà nó trên đời này đúng là chẳng có chuyện gì ngon lành, cái gì cũng có nguyên nhân sâu xa.

- Tiên sinh quen Lý sư thì tốt quá rồi, vãn bối thấy tiên sinh sống ở nơi này quá cô độc, hoàn cảnh cũng không tốt, tôn tử của ngài cũng cần giáo dục tốt nhất, đợi đánh trận xong tiểu tử đón ngài cùng tới Ngọc Sơn được không? Sinh hoạt của tiên sinh cần người chiếu cố, tiểu tôn tử cũng có danh sư chỉ điểm, nhàn hạ cùng mấy vị lão hữu chơi sông, nghe đàn, uống rượu, thưởng trà, đó mới là cuộc sống tiên sinh nên có.

Lão già mỉa mai:

- Rồi thuận tiện giúp ngươi lên lớp dạy học chứ gì?

Vân Diệp mặt dày bị người ta nhìn thấu vẫn cười hì hì:

- Tiên sinh đúng là trí tuệ, chút tâm tư của vãn bối không qua được mắt ngài, vậy chúng ta đi thôi, trước tiên tới đại doanh thủy quân nghỉ ngơi vài ngày, đợi hạm đội tới, chúng ta đưa hài cốt về Trường An.

Lão già đứng bật dậy:

- Đánh cược còn chưa thực hiện xong, bằng vào cái gì ngươi cho rằng lão phu sẽ thua.


- Ài, lão gia tử ngài thua là cái chắc rồi, đừng nói là đốt cây, dù đốt đá cũng chẳng thành vấn đề. Trên đời này chẳng có thứ gì Vân Diệp không đốt được, Đại Hắc Sơn chỉ vài ngày nữa là thành tro bụi. Này Lưu Tiến Bảo, mau giúp tiên sinh chuyển nhà, Cẩu Hùng, con mẹ nó còn chưa chịu tới giúp, mang xe tới đây, cái gì mang được thì mang đi, Tiểu Ưng đỡ tiên sinh lên ngựa, chúng ta về.

Đã đánh được rồi thì Vân Diệp chẳng cần để ý tới thái độ do dự của lão già, lấy ra một cái kẹo sữa, tức thì làm tiểu tôn tử của lão gia sung sướng leo lên ngựa của Lưu Tiến Bảo. Nhìn tôn tử lên ngựa, má phồng lên vì hai cục kẹo, lão già thở dài, lên lưng Vượng Tài dưới sự giúp đỡ của Đơn Ưng. Chẳng biết Nhân Hùng kiếm đâu ra mấy tên hán tử, chuyển nhà mà cứ như đi ăn cướp.

Thành Ti Sa vậy là được giải quyết, Lai Hộ Nhi không đốt được vì hắn chưa bao giờ thấy xăng, giờ là lúc trời hanh vật khô, hay nhất là năm nay tuyết ít, đỉnh núi trước kia trắng xóa thì nay đen xì xì, chỉ cần giải quyết được thành Ti Sa thì Vân Diệp chẳng bận tâm tới thủy sư Cao Ly, thủy sư của mình được vũ trang tới tận răng, nếu mấy cái thuyền nát của Cao Ly mà không đối phó được thì đánh chìm cho xong, tránh mất mặt.

Tới quân doanh, lão già không tới lều, dứt khoát muốn xem thứ phóng hỏa của Vân Diệp, chẳng rảnh tiếp ông ta, gọi Lại Truyền Phong tới, bảo đưa lão già tới chỗ kín đáo thử, bản thân tới phủ nha Đăng Châu tìm Nguyên Đại Khả giải quyết chuyện Nhân Hùng. Vốn định âm thầm mà làm, nhưng hiện giờ khác rồi, Nhân Hùng tung hoành Liêu Đông nhiều năm, cực hiểu địa hình Liêu Đông.

Đại Đường truy bắt hắn, Nhân Hùng trốn sang Cao Ly, tiếp tục làm ăn, Cao Ly truy bắt, hắn lại chạy về Đại Đường, luôn biết những con đường nhỏ mà không ai biết, cực kỳ thông thạo, hơn hẳn thám tử mình phái đi, nhân tài như thế mà không tận dụng thì sao được.

- Nhân Hùng? Nhân Hùng ở đâu? Hắn tới phủ thành rồi à? Trời ơi! Lục sự tham quân đâu, mau mau điều động bộ khoái, mang thêm cả cung thủ, nhất định không để tên cự khấu này hoành hành ở Đăng Châu, bất kể thế nào cũng phải đuổi hắn khỏi biên cảnh Đăng Châu.

Vân Diệp vừa ngồi xuống tán gẫu vài câu, nhắc tới cái tên Nhân Hùng, Nguyên Đại Khả nhảy dựng dậy như trúng tên vào mông, triệu tập nhân thủ, đuổi tên cự khấu đi.

- Lão Nguyên, tên Nhân Hừng đó bị ta bắt sống rồi, lần này đi Liêu Đông cần hắn làm tử sĩ dẫn đường, chẳng là không về được, thủ hạ của hắn cũng thế, ta nhận lời chiếu cố cho đám phụ nữ trẻ nhỏ và tàn phế. Ông kiếm cho họ mảnh đất để họ tự kiếm ăn.

Nguyên Đại Khả không thẹn là cao thủ quan trường, Vân Diệp vừa nói xong cũng rũ ống tay áo ngồi xuống, rồi đuổi đám mạc liêu thư bạn vừa tràn vào ra ngoài, chắp tay với Vân Diệp:

- Làm Vân hầu chê cười rồi, hạ quan sợ nhất có cự khấu hại bách tính, hành động vừa rồi có chút thất lễ, mong Vân hầu không trách.

- Không trách, không trách, Nguyên phủ quân lo cho bách tính, là người có lòng yêu dân thực sự, Vân Diệp sao có thể trách được, Nhân Hùng nay ở trong đại quân của ta, muốn còn mạng phải ra sức giết địch lập công, sau này phủ quân không cần đau đầu vì hắn nữa.

Nguyên Đại Khả vuốt râu nói:


- Chỉ là chuyện bắt Nhân Hùng, hạ quan không làm hết chức trách của quan địa phương, thật đáng tiếc.

Ai cũng bảo quan địa phương giảo hoạt, Vân Diệp được thấy rồi, lão khốn này muốn nhận một phần công lao bắt giặc, rõ ràng nếu Vân Diệp không chia cho, an bài nhân khẩu sẽ có vấn đề.

- Bản hầu bắt tặc khấu ở Đăng Châu sao có thể thiếu sự phối hợp của phủ nha Đăng Châu chứ, có điều đây chỉ là chuyện nhỏ, chẳng đáng báo lên, nếu phủ quân có lòng vậy chấp bút báo thay bản hầu, tới khi đó ta ký tên là xong. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - .TruyệnFULL.vn

Nguyên Đại khả sung sướng cười tít cả mắt, Vân Diệp chẳng để ý, nhưng Nguyên Đại Khả để ý, an định địa phương là chức trách của ông ta, như thế lý lịch của ông ta ở thanh lại ti càng đẹp, chắp tay đồng ý luôn.

- Vân hầu yên tâm, luật pháp Đại Đường ta xưa nay nhân từ, nếu như kẻ ác đã sa lưới, vậy người liên đới cho một con đường sống cũng là nên làm, hạ quan sai người dọn cho họ một mảnh đất ngay. Cái cùng Đăng Châu này hiện ngư dân nhiều hơn nông dân, đất để trống còn một ít, đo đạc cho họ chỗ đất màu mỡ cũng được. Từ hồi hầu gia dạy ngư dân làm cá mặn, mò rong biển, ngư phu bên biển liền nhiều hơn, kế mưu sinh này hơn kiêm ăn trong ruộng nhiều. Đây là chuyện tốt tạo phúc muôn dân, hạ quan đang định tấu lên, mong hầu gia không trách tội hạ quan tự ý chủ trương.

Chuyện có qua có lại, Vân Diệp nhìn Nguyên Đại Khả mỉm cười.

Mang tâm tình khoan khoái rời phủ nha, Vân Diệp đi thẳng về đại doanh, vừa ngồi xuống thì thấy Lại Truyền Phong dẫn lão già đi vào.

- Bẩm đại soái, Lưu tiên sinh đã kiểm nghiệm đạn cháy, rất hài lòng với hiệu quả của nó.

Vân Diệp gật đầu cho Lại Truyền Phong lui xuống, từ sau bàn đi ra, tới trước mặt lão già, mỉm cười đợi lão ta khen mình.


- Lão hủ Lưu Phương ra mắt Vân hầu, Vân hầu quả nhiên là thiếu niên anh hùng, tâm tư kín đáo, có đạn cháy, Đại Hắc Sơn sẽ thành biển lửa, thành Ti Sa chẳng cần đánh cũng đổ, lão phu bội phục, thua tâm phục khẩu phục.

Lưu Phương cũng cười chắp tay nhận thua.

Vân Diệp nuốt nước bọt:

- Dám hỏi tiên sinh chính là Lưu Phương, Lưu Vân Sơn, hành quân vạn dặm đại phá Lâm Ấp, ổn định Lĩnh Nam?

Lưu Phương cười ha hả:

- Chính là lão phu, vân hầu thấy lão phu có phải ngạc nhiên lắm không? Người đời đồn đại lão phu chinh phạt Lâm Âm liền bệnh tật nằm trong quân, hiện thấy lão phu, hầu gia không nghi sao?

- Trên người tiên sinh nhất định có thư của Ly sư, vãn bối tin lão nhân gia còn hơn mình, Lý sư nói tiên sinh là Lưu Phương thì nhất định là đúng. Lô quốc công của tiền Tùy, vãn bối sao dám bất kinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui