Đường Chuyên

Lý Nhị dùng xong bữa tối, đang tản bộ trong hoa viên nghỉ ngơi, nghe thấy nội thị bẩm báo Ngụy vương, Lam Điền hầu cầu kiến, nhưng lại không tới tẩm cung của ông ta, mà ở tiền điện đợi, hai tên tiểu tử này biết lễ phép như thế từ bao giờ?

Không chậm trễ tới ngay tiền điện, thấy Vân Diệp và Lý Thái vai dựa vai ôm chân ngồi ở bậc thềm nhìn chằm chằm một cái rương, quanh rương có hộ vệ cầm đao, thủ lĩnh hộ vệ toàn thân giáp trụ gác bên cạnh, quá đáng lắm rồi, dù là châu báu tuyệt thế cũng không cần làm vậy.

Chắp tay sau lưng ho khẽ một tiếng, nghe thấy động tĩnh Vân Diệp và Lý Thái lập tức đứng dậy nghênh tiếp hoàng đế.

- Đó là cái gì?

Lý Nhị chỉ rương hỏi:

- Đó là sơn thần đánh trống mà thần dùng ở Lĩnh Nam.

Vân Diệp hết sức quy củ trả lời, Lý Nhị nhất định biết chuyện sơn thần đánh trống, mấy ngày qua không hỏi thực ra là đợi Vân Diệp giải thích, ông ta tin Vân Diệp sẽ không che giấu mình ở loại chuyện này.

Sải bước đi tới rương, đưa tay định mở ra.

- Bệ hạ khoan đã.

Vân Diệp vội ngăn cản, Lý Nhị không biết sự lợi hại của nó, chẳng may có chuyện thì phiền, huống hồ ông ta còn bảo thị vệ cầm đèn lồng tới gần, nói trời quá tối, nhìn không rõ, thế này khác gì nhân vật bật lửa xem xăng trong chuyện cười.

Phải nói rằng Lý Nhị có một thói quen tốt là nghe người khác khuyên bảo, Vân Diệp kêu dừng là quả nhiên không động đậy nữa. Vân Diệp lấy trong rương ra một ống trúc lớn cho Lý Nhị xem.

- Chính là thứ này à? Ngươi dựa vào nó đuổi dã thú chạy tán loạn sao?

Lý Nhị rất coi thường thủ công thô thiển của Vân Diệp, trúc không biết chọn đoạn tốt một chút, vỏ ngoài thì sần sùi, ống trúc nhét bừa một khúc gỗ, đóng rất chặt, chỉ có một sợi chỉ xám từ trong cái lỗ nhỏ thò ra, hoàn toàn không giống thần khí trong tưởng tượng của ông ta.

- Làm thứ này kêu xem, trẫm muốn nghe sơn thần đánh trống như thế nào.

- Bệ hạ, thứ này không tiện dùng trong cung, xin bệ hạ kiên nhẫn đợi tới sáng mai chúng ta tới Nam Sơn dùng được không?


Lý Nhị không hiểu chứ Vân Diệp tất nhiên biết năm cân thuốc nổ đen có thể sinh ra năng lượng lớn cỡ nào, huống hồ bản thân lo Nitrat không thuần, chuyên môn tinh luyện, đây đã là thứ chuẩn quẩn sự hóa rồi, biểu diễn trong hoàng cung khiến các mỹ nhân hậu cung sợ chết khiếp.

- Trẫm không tin cái ống trúc nhỏ có thể phát ra tiếng động lớn, năm mới lúc nào chả đốt pháo trúc, ngươi tưởng trẫm chưa thấy à? Đốt dây cháy là xong đúng không? Đơn giản, Đoàn Hồng, đốt hai quả pháo truc snayf cho trẫm, lâu lắm rồi trẫm chưa nghe thấy tiếng pháo trúc.

Vân Diệp còn định nói thì bị thị vệ kéo sang một bên, Lý Nhị hứng thú nhìn quả pháo trúc lớn, ông ta chưa bao giờ tin sơn thành đánh trống gì cả, cho rằng Vân Diệp đốt nhiều pháo trúc một chút, nhiều người một chút, giống như khi ông ta đi săn cũng đuổi thú vào một nơi. Huống hồ hôm nay bị thua Vân Diệp, tất nhiên muốn gỡ lại thể diện, vừa rồi còn nghe lời can gián của y, chớp mắt cái coi thành rắm chó hết rồi.

- Bệ hạ, xin người đó, từng cái thôi, nếu không sẽ có người chết, Thái Cực cung cũng gặp nguy.

Lý Thái ngạc nhiên nhìn Vân Diệp, nói thế thì khoa trương quá, cả sấm sét cũng không thể đánh sập Thái Cực cung.

- Thật sao?

Lý Nhị liếc nhìn Vân Diệp, thấy y mặt hoảng hốt, không giống giả vờ, phẩy tay bảo thị vệ buông Vân Diệp ra, gãi mũi nói với Đoàn Hồng:

- Vậy chôn dưới đất, chôn ở cái cây mà trẫm thích ấy, có cây chắn, sẽ không có vấn đề gì.

Đoàn Hồng nghe lời hơn Vô Thiệt nhiều, mau chóng đào hố, đem hai ống trúc lớn chôn xuống, chỉ cần Lý Nhị hạ lệnh một tiếng là châm lửa.

Tên ngu xuẩn đó tay còn cầm cây đuốc huơ đi huơ lại trông mà hãi hồn, cho Vân Diệp một nghìn lá gan cũng không dám để đuốc ở gần thuốc nổ đen.

Muốn kéo Lý Nhị về phía sau, khoảng cách hai mươi mét dứt khoát sẽ chết người, nhưng ông ta cứ đứng im, chân Lý Nhị rất vững, sức Vân Diệp còn chưa đủ.

- Đoàn Hồng, con mẹ nhà ngươi dám châm lửa, lão tử nhất định băm xác nhà ngươi.

Vân Diệp bất chấp lễ tiết, cố gắng đẩy Lý Nhị về phía sau, Lý Nhị càng khoái chí, cười hì hì đứng đó không nhúc nhích, tựa hồ Vân Diệp cuống lên làm ông ta rất thích.

- Lý Thái, mau giúp ta.

Con mẹ tên Đoàn Hồng kia mà run tay một cái là có họa lớn, huống hồ hắn còn cười đểu cầm ngọn đuốc lắc qua lắc lại cạnh dây cháy.


Lý Thái khá tin vào lời Vân Diệp, thấy y nói như sắp khóc tới nơi, cắn răng chạy tới, cả hai cùng đẩy Lý Nhị ra sau tường.

- Không tệ, không tệ, hai tên tiểu tử khỏe hơn rồi, trước kia các ngươi không có sức lực thế này. Tốt, coi như trưởng thành rồi, Vân Diệp, thứ này thực sự nguy hiểm vậy sao?

Lý Nhị tới giờ vẫn cho rằng hai đứa hậu bối đang đùa, ông ta rất hưởng thụ loại quan tâm của người thân như thế:

Lý Nhị an toàn rồi, Đoàn Hồng có chết cũng chẳng ai quan tâm, nhưng nghĩ tới hai cái bọc thuốc nổ là Vân Diệp muốn khóc, tốc độ dây cháy không giống nhau, một cái nổ, nếu làm cái còn lại bay đi có trời mới biết nó bay đi đâu, run rẩy nói với Lý Nhị:

- Bệ hạ, đốt từng cái được không, nếu đốt một cái mà nổ không to làm bệ hạ chưa hài lòng hẵng đốt hai cái.

- Vì lòng hiếu thảo của các ngươi nên trẫm mới lùi vào đây, năm xưa trước thiên quân vạn mã trẫm cũng chưa từng rút lui, quả pháo nho nhỏ đáng kể gi.

Lý Nhị một mực cho rằng nó là pháo trúc, Vân Diệp sắp điên rồi, vẫn kiên nhẫn nói:

- Đây không phải là pháo trúc, mà là thứ hung khí giết người, thần cũng đốt pháo trúc rồi, tuy thứ thần làm ra chưa đạt tới mức tốt nhất, nhưng không thể xem thường, nó và pháo trúc là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn. Bệ hạ, mai chúng ta tới Nam Sơn thực nghiệm, nếu thử trong hoàng cung sẽ có thương vong đấy.

 

Lý Nhị lần đầu tiên nghiêm túc, nhìn Đoàn Hồng ở xa, lại nhìn Vân Diệp, nhưng lời vừa rồi của Vân Diệp càng làm lòng ông ta ngứa ngáy, rất muốn xem ngay.

- Nếu đã như thế vật này càng không thể để người ngoài biết, phải thử ngay trong cung, Đoàn Hồng, châm lửa.

Vân Diệp rất vỗ lễ mời Lý Nhị há mồm bịt tai lại, Lý Thái cũng bị yêu cầu tương tự, y thì nhắm mắt chắn trước người Lý Nhị, không phải y không sợ chết mà Lý Nhị làm sao thì Vân gia khỏi sống.

Thấy dây cháy chậm bốc cháy nhả khỏi, đốm lửa chui vào đất, Đoàn Hồng không ngờ còn nghênh ngang đi về, thi thoảng quay đầu nhìn chỗ chôn thuốc nổ.

Vân Diệp căng mắt nhìn đống đất, chuẩn bị xem khối thuốc nổ còn lại có bị nổ bay đi không?


Sấm nổ giữa trời quang cũng không thể miêu tả tiếng nổ kinh hoàng đó, Đoàn Hồng sóng không khí hất bay đi, cái cây Lý Nhị thích to bằng cái bát bị gãy đôi, thị vệ xung quanh rơi hết đao kiếm, trong tai có máu tươi chảy ra.

Lỗ tai Vân Diệp bùng nhùng, y xác nhận chỉ nghe thấy một tiếng nổ, không xong, còn một cái nữa, mắt quay tròn nhìn trên đầu, chỉ thấy bụi đất mù mịt, xen giữa bụi đất là đá từ trên trời rơi xuống. Lý Nhị không thẹn là thống soái kinh nghiệm trận mạc, năng lực trấn định cao hơn người một bậc, mỗi tay tóm một người, kéo Vân Diệp và Lý Thái co quắp trên mặt đất tới góc tường.

Ba người tròn mắt tìm khối thuốc nổ còn lại, không thấy đâu cả, chỉ nghe thấy đá rơi ầm ầm vào tường, nghĩ cả hai cùng nổ một lúc rồi, lúc này mới thở phào, còn chưa hoàn hồn nghe thấy một tiếng nổ lớn ở hậu cung, khói đen bốc lên, ba người ngồi bệt xuống đất, ôm lấy đầu.

Lý Thái đột nhiên nhảy dựng lên kêu thảm:

- Mẫu hậu.

Nói xong co cẳng chạy về hậu cung, Vân Diệp cũng bám sát, Lý Nhị hơi sững ra rồi cũng chạy theo.

 

Ông trời ơi, còn may điện Lập Chính nơi Trường Tôn thị ở không sao, điện Đại An của thái thượng hoàng cũng không sao, gặp tai ương là tẩm cung điện Cam Lộ của Lý Nhị. Bách Phúc điện, Vũ Đức điện, Thừa Khánh điện, Vạn Xuân điện, nhưng nơi phi tần ở cũng không sao, chỉ là đám thái giám cung nữ chạy loạn khắp nơi như ruồi không đầu, số ngất xỉu cũng không đếm xuể.

Điện Cam Lộ sập một nửa, Trường Tôn thị khoác áo choàng tay cầm trường kiếm, trong mặc áo ngủ, mắt phượng trợn trừng, Vân Diệp nhìn thấy kiếm có máu, không biết là của tên quỷ xui xẻo nào, bà ta đang lớn tiếng quát thái giám cung nữ vận chuyển gạch ngói ở điện Cam Lộ. Lần đầu tiên thấy Trường Tôn thị sát khí đằng đằng, rất đáng sợ.

- Vân Diệp, chuyện gì thế?

Trường Tôn thị mắt tóe lửa, lúc này đi tới ăn một kiếm thì lỗ to, đành đành vờ lỗ tai không nghe thấy hoang mang lắc đầu, tỏ ý không hiểu.

Lý Thái gào khóc ôm lấy Trường Tôn thị, tiếng khóc cực kỳ thương tâm, Lý Nhị gãi cằm xuất hiện, rõ ràng nhìn thấy Trường Tôn thị thở phào, người loạng choạng, kiếm trong tay cũng rơi xuống, nước mắt tuôn rơi, hôm nay đã khóc rất nhiều ở nhà Lý Hiếu Cung rồi, giờ vẫn còn rất nhiều.

Trong hậu cung rất nhiều phi tử cung nữ y phục xộc xệch, còn có cả những nàng trần truồng, thân hình rất được, đoán chừng là vừa rồi đang tắm, có điều không dám nhìn, đây không phải chỗ Vân Diệp và Lý Thái có thể ở lại, vội vàng rút lui.

Vất vả lắm mới kéo được Lý Thái ra khỏi nội cung, ném hắn ở bồn hoa, vội vàng đi xem bốn quả pháo trúc còn lại, hiện trường thê thảm vô cùng, Đoàn Hồng rên hừ hừ trên cây, nhìn đoạn cây đâm vào thịt thì thấy Đoạn Hồng may mà là hoạn quan, nếu không không chết cũng lần nữa thành hoạn quan. Tên thống lĩnh thị vệ vừa rồi còn diễu võ giương oai đang bò trên mặt đất, đám thị vệ còn lại cùng kêu gào thảm thiết.

Mặc kệ bọn họ, Vân Diệp lục rương, thấy bốn quả pháo trúc còn nguyên vẹn, giấy dầu cũng không rách, cẩn thận bê từng quả ra, thống lĩnh thị vệ nhìn thấy, đạp chân lùi lại sau, động tác nhanh hơn khi nãy nhiều lắm.

Nhìn hoàng cung Đại Đường như bị khủng bố tấn công, Vân Diệp thỏa mãn ôm bốn quả pháo trúc tới bậc thềm Thái Cực cung, lòng thầm nghĩ, như vậy cũng tốt, Lý Nhị đã thấy trọn vẹn uy lực của nó, sẽ hạ quyết tâm lớn nhất, nghị lực lớn nhất nghiên cứu chế tạo nó, nếu như thứ lão tử vất vả làm ra thực sự trở thành thứ như pháo hoa mới là thương tâm, sau này đánh trận không cần dùng đao chém nhau nữa, dùng thuốc nổ đảm bảo chết cả đống. Có mật ngọt, sẽ tiếp tục nghiên cứu, nói không chừng xuất hiện TNT rồi cứ thuận lợi có khí bom nguyên tử cũng chỉ cần vài trăm năm nữa là có, khi ấy mọi người bắn qua bắn lại chơi, cuối cùng địa cầu trở về yên tĩnh, tốt chừng nào.

Âm mưu thuốc nổ đen của người Anh không thành, nếu không cung Westminter đã chẳng có tên trên sách du lịch đời sau, hôm nay hoàng cung Đại Đường lại trúng hai quả, may là đích thân hoàng đế ra lệnh, không đốt không được, vậy là hơn đứt người Anh rồi.

Lý Thái hồi thần lại, rót cho Vân Diệp một ly rượu nho, trông có vẻ hắn đã uống không ít, chỉ thành Trường An đã ngựa hí người kêu, hỗn loạn vô cùng:


- Diệp Tử, thứ này xuất thế lấy mạng hai trăm người ở Lĩnh Nam, giờ nổ ở đây, làm Trường An tưởng ngày tận thế, nó không phải vật cát tường.

- Ta chưa bao giờ nói nó là thứ tốt, nhưng vũ khí đáng sợ dùng vào việc thiện thì ân trạch vô cùng, dùng vào việc ác thì tai họa liên miên. Dao trong tay chúng ta có thể giết người, có thể làm công cụ, thứ này cũng thế, có thể dùng mở đường, khai khoàng là thứ tốt, dùng giết người cũng khủng khiếp vô cùng, vận dụng ở lòng người. Bất kể xấu hay tốt đều tự chúng ta làm, là một phần đảm bảo chúng ta để lại cho đời sau, mọi tội nghiệt tính cả vào ta.

Lý Thái ngẩng đầu lên:

- Công lao thứ này ta nhất định chia một chén canh, tương lai bị vạn người thóa mạ thì hai ta cùng chịu, tránh một mình ngươi thấy cô đơn.

- Xéo, trẫm còn chưa chết, chuyện dương danh sử sách khi nào tới hai tên nhãi các ngươi, hoàng cung là do trẫm hạ lệnh phá nổ, trẫm ngứa mắt với điện Cam Lộ lâu rồi, sập cũng tốt. Vân Diệp, ngươi đem toàn bộ thứ ngươi biết dạy cho Thanh Tước, sau đó quên chuyện này đi, làm tấm tương sư thừa vạn thế của ngươi, chuyện giết người để trẫm làm, ha ha ha ha.

Không thể không thừa nhận Lý Nhị là hán tử dám làm dám nhận, giam lỏng phụ thân, cả thiên hạ đều biết, giết ca ca, cả thiên hạ đều biết, làm thịt đệ đệ, cả thiên hạ đều biết, thuận tiện cưỡng gian tẩu tử, ngủ với đệ muội, khắp Trường An hình như không ai không biết, còn chuyện nhỏ như giết chất tử thì không đáng nhắc tới.

Ngạc nhiên cái là bách tính Trường An có vẻ rất rộng lượng, chẳng coi nó là gì, hoàng gia mà, không phải ngươi giết ta thì ta giết ngươi, gian đi dâm lại nhiều rồi, chỉ cần đừng nhắm vào lão bà của ta là được. Lão hoàng đế bị nhốt lại cũng chẳng quan trọng bằng nhà mình có thêm một miếng thịt. Nhiều rận không sợ bị cắn nữa, tinh thần không biết sợ của Lý Nhị đáng được biểu dương.

Ở trước mặt đám đại thần y phục không chỉnh tề, Lý Nhị nói với bọn họ là mình đang thí nghiệm một loại vũ khí mới, không khống chế được uy lực, thành ra có chút sự cố nhỏ, bảo mọi người đừng kinh hoàng, mấy ngày nữa đưa bọn họ ra ngoài thử. Các đại thần thấy hoàng đế không sao, thái thượng hoàng không sao, nghe nói hoàng hậu cũng không sao, kiến nghị hoàng đế tăng cường thủ vệ hoàng cung rồi về ngủ tiếp.

Thế nhưng khi Trường Tôn thị một tay nhéo tai Vân Diệp, một tay nhéo tai Lý Thái kéo về hậu cung thì Lý Nhị vờ như không thấy, xoay lưng đi bảo thái giám chuẩn bị nước tắm cho ông ta, đêm nay ông ta định ngủ ở Thái Cực điện.

Lúc này Vân Diệp mới biết mình đánh giá quá cao Lý Nhị rồi, ông ta nói với triều thần một kiểu, nói với Trường Tôn thị một kiểu khác, cái đồ sĩ hão sợ vợ đó nói thị vệ của điện Thái Cực là do Vân Diệp và Lý Thái thử nghiệm pháo trúc làm bị thương, điện Cam Lộ cũng là do pháo trúc bay đi phát nổ gây ra họa, may mà ông ta thân thủ mẫn tiệp cho nên mới cứu được mạng của hai tên tiểu tử.

Chẳng nghe rõ Trường Tôn thị nói cái gì, giọng quá nhanh, cái ngón chỏ không ngừng lay động, thi thoảng đập vào đầu Vân Diệp và Lý Thái, trong hoàng cung tự nhiên xuất hiện nữ nhân trần truồng làm bả rất phẫn nộ, hoàn cảnh tốt đẹp ở hậu cung bị hai quả pháo trúc làm hỏng hết.

Hai huynh đệ chỉ biết cúi đầu lắng nghe, thế nào cũng phải để hoàng hậu trút hết lửa giận ra mới được.

- Có ai lại đi thử nghiệm vũ khí giết người trong hoàng cung? Chỉ hai đứa thiếu đầu óc các ngươi dám làm xằng làm bậy, may mà chỉ bị thương mấy thái giám cung nữ, nếu làm bệ hạ bị thương, xem bổn cung có lột da các ngươi ra không?

Vân Diệp, Lý Thái há mồm ra định nói gì, nhưng thôi cúi đầu xuống, nói cái chó gì chứ, Lý Nhị không thể sai, có sai chỉ là hai tên tiểu tử xui xẻo bọn họ.

Tội nghiệp, cả hai bị nhốt vào điện Thừa Thái, cơm tối không ai mang cho, mặt bẩn thỉu cũng chẳng có người mang nước tới cho rửa, ánh trăng lạnh lẽ chiếu qua cửa sổ rách nát, hai người nhìn nhau không nói.

Lấy nước mưa đọng, rửa mặt qua, xõa tóc, giống như hai con quỷ co ro sau bức tường sập sệ, không vì nguyên nhân nào khác, muỗi quá nhiều, điện Thừa Thái là một cung điện ẩm thấp nhất trong quần thể kiến trức Thái Cực cung rộng lớn, khiến người ta cảm thấy như toàn bộ muỗi của Trường An đều tụ tập ở nơi này.

Đây là chỗ trừng phạt những hoàng tử, công chúa phạm lỗi, âm u lạnh lẽo, thêm vào tiếng reo ùng ục từ hai cái bụng đói, làm nơi này tăng thêm phần thê thảm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui