Chờ đợi là sự dày vò lớn nhất trên đời, trong sân im phăng phắc, ngay cả nghịnh ngợm như Tiểu Nha cũng ngoan ngoãn nằm trong lòng thẩm thẩm, đợi vãn bối đầu tiên của mình ra đời.
Trước kia Vân Diệp có chút kiêu ngạo vào sự kiên nhẫn của mình, nhưng giờ thì mất hết sạch sành sanh rồi, hết đứng lên lại ngồi xuống, y cực kỳ thèm khát một điếu thuốc lá thư giãn thần kinh, miệng nhai cỏ khô đã không thể khiến y bình tĩnh nữa.
Tiếng rên la của Tân Nguyệt từ trong phòng truyền ra, Vân Diệp nghe mà tim thắt lại, nãi nãi lên tiếng:
- Nhuận Nương, dẫn đám muội tử về phòng, Tiểu Vũ và Thì Thì cũng quay về, chưa sinh thì chưa được tới viện tử này.
Đuổi toàn bộ bọn nhỏ đi là vì không muốn để lại ám ảnh tâm lý trong chúng, Vân Diệp cho rằng làm thế là thỏa đáng, tránh tương lai bọn chúng sinh ra sợ hãi chuyện đẻ con.
Tiếng kêu của Tân Nguyệt rất to, cứ mỗi một tiếng kêu lại làm tim Vân Diệp giật một cái, hơn một canh giờ trôi qua, nàng vẫn kêu, rõ ràng tiếng kêu của nàng yếu đi rất nhiều, bằng sự hiểu nhau giữa phu thê bao ngày, Tân Nguyệt đã mệt rồi, ba tiếng đồng hồ gần như tiêu hao toàn bộ sinh lực của nàng, tuy nói thai đầu khó sinh, nhưng cũng không thể khó tới mức độ này.
Ổn bà đi ra, hai tròng mắt Vân Diệp đỏ rực, nếu như bà già nà dám nói một câu muốn giữ mẹ hay giữ con thì nhất định Vân Diệp sẽ xé xác bà ta.
- Hầu gia, phu nhân muốn gặp ngài.
Ổn bà không dám nhìn Vân Diệp, chỉ rè rặt chuyển lời:
Bất kể hết, lao thẳng vào phòng đẻ, chỉ thấy Tân Nguyệt giang chân, rên rỉ yếu ớt, thấy Vân Diệp vào, há miệng thì thào một câu, không cần phát ra tiếng Vân Diệp cũng biết là hai chữ "cứu thiếp".
Lòng như dao cắt, Vân Diệp cố ép bản thân bình tĩnh lại, lấy từ trong lòng ra một cái bình nhỏ, bên trong chứa đầy bột nhân sâm, đó là tinh hoa do Tôn Tư Mạc luyện ra từ vô số nhân sâm, ở Đại Đường nhân sâm còn chưa được thừa nhận, hiện giờ chỉ vùng Liêu Đông là trồng. Sau khi có nhân sâm, kiểm tra dược liệu của nó, Tôn Tư Mạc gần như phát cuồng, đây là thứ thuốc đại bổ không độc, là châu báu trong dược thảo.
Cố gắng nở nụ cười, lấy chén nhỏ pha thuốc, nói với Tân Nguyệt:
- Làm mẹ đâu phải dễ dàng, chịu khổ là khó tránh được, đừng lo, có ta và Tôn tiên sinh ở đây, nàng sẽ không gặp nguy hiểm đâu. Nhìn này, đây là thuốc tốt ta chuẩn bị cho nàng, uống nó vào, nàng sẽ khỏe tới mức đánh chết cả hổ.
Tân Nguyệt muốn cười, nhưng cơn đau dữ dội làm mặt nàng méo mó, cố gắng mở miệng, muốn trượng phu mau đổ thuốc cho nàng.
Có lẽ do thuốc, mà có lẽ do hiệu quả tâm lý, tiếng kêu của Tân Nguyệt lại mạnh lên.
- Phu nhân, cố thêm chút nữa, thấy đầu đứa bé rồi, tóc trên đầu đen lắm, nhất định là một tiểu công tử cường tráng, phu nhân ráng lên.
Ổn bà thấy sản phụ có tinh thần, lập tức cổ vũ Tân Nguyệt, Tân Nguyệt tóm chặt tay Vân Diệp, móng tay bấm sâu vào tay y, Vân Diệp vẫn cười khích lệ nàng, dường như cánh tay kia không phải của y.
- Đầu ra rồi, Tiểu Nguyệt, nàng giỏi lắm, sắp xong rồi, con chúng ta sắp ra rồi.
Cho dù là lúc tinh thân bấn loạn, Tân Nguyệt cũng không muốn Vân Diệp gặp điều không may, nàng đã nghe người ta nói, phụ nhân sinh con không sạch sẽ, mang tới xui xẻo cho nam nhân, cho giữ chặt tay Vân Diệp không cho y nhìn.
Vân Diệp một tay đút ít nước sâm cho Tân Nguyệt, lau mồ hôi trên trán nàng, y không có quan niệm xui xẻo gì hết, đời sau nam nhân nhìn vợ mình sinh con trở thành mốt thời thượng, tới Đại Đường chuyện vui lại biến thành không may mắn?
Ba ổn ba không ngừng lúi húi dưới váy Tân Nguyệt, Vân Diệp thấy tấm vải dính máu, rất nhiều, lòng run lên, đang định hỏi thì nghe thấy ba ổn bà đồng loạt reo lên vui mừng:
- Sinh rồi.
Chỉ thấy một ổn bà bế một cục thịt mềm đỏ hỏn, một người còn lại dùng kéo rửa bằng rượu mạnh cắt đứt cuống rốn còn lại, ổn bà khác cuộn sợi gai nhỏ buộc cuống rốn của đứa bé vào, còn xách ngược nhi tử của Vân Diệp, vỗ lên mông nó một cái.
Chỉ nghe thấy tiếng khóc vang dội, trong miếng đứa bé không ngừng có nước ối chảy ra, thì ra là như thế, chút khó chịu vừa nổi lên lập tức tan biến.
Mặc kệ ngoài sân vui sướng thế nào, Tân Nguyệt ngẩng đầu lên, khẩn trương hỏi Vân Diệp:
- Là nam hay nữ.
Ổn bà cười đáp:
- Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân, phu nhân sinh ra một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, phu nhân xem này, rất là khỏe khoắn.
Tân Nguyệt thở phào một hơi, nhìn cục thịt đỏ hỏn, bĩu môi nói với Vân Diệp:
- Xấu quá.
- Phu nhân không biết rồi, trẻ mới sinh đều như vậy, vài ngày nữa sẽ tốt hơn.
Tân Nguyệt miệng chê xấu, nhưng giang tay ra muốn bế con mình, chẳng đẻ ý hạ thân của bản thân là cả đống hỗn loạn.
- Hầu gia, đám bà tử phải làm vệ sinh cho phu nhân, ngài nên ra ngoài đi, đứa bé thuận lời ra đời, đám chúng tôi vững tâm hơn nhiều rồi.
Vân Diệp cười gật đầu, vỗ má Tân Nguyệt rồi đẩy cửa ra ngòi.
Ngoài sân đã náo loạn ngất trời, lão nãi nãi ghé vào khung cửa, nóng lòng muốn nhìn tiểu trọng tôn của mình, khi đứa bé khóc tiếng đầu tiên, Tiểu Thu đã đem tin tức Vân gia có thêm một vị tiểu thiếu gia truyền ra ngoài.
Ngọc Sơn tiên sinh đang hể hả nhận lời chúc mừng của Lão Trình, Lão Ngưu. Trình Xử Mặc xách một cái hộp lễ vật cực lớn ngoạc miệng cười với Vân Diệp, đằng sau Ngưu Kiến Hổ còn một đống lễ phẩm cao như núi.
Trình Xử Mặc ném cái hộp đi, bước tới ôm chầm lấy Vân Diệp, lớn tiếng nói:
- Diệp Tử giỏi lắm, ca ca chúng Vân gia con cháu đầy đàn, hưng thịnh mãi mãi.
Nói xong quay sang bảo Ngưu Kiến Hổ:
- Kiến Hổ, tức phụ của các ngươi gần như hoài thai cùng một lúc, Diệp Tử đã ra quân thắng lợi, đứa đầu đã là nhi tử, còn lại huynh thôi đấy.
Ngưu Kiến Hổ chúc mừng xong nói với Trình Xử Mặc:
- Ta tất nhiên cũng sẽ sinh một đống, dù là nữ nhi cũng ngang ngửa với ngươi, hơn nữa lão bà của ngươi năm nay mới mười bốn tuổi, Diệp Tử nói rồi, tuổi này sinh con không phải là sinh con, mà là giết người. Trong ba huynh đệ chúng ta, trưởng tử của ngươi sinh ra sau cùng đấy.
Câu này làm Trình Xử Mặc tịt ngòi luôn, sự thật đúng là như thế.
Các tiên sinh của thư viện đều đến hết, Công Thâu Mộc đích thân làm ra một cái xe trẻ con làm quà, cực đẹp, rất có thể diện.
Ly Thạch đưa cả cô cô bụng to tướng tới chúc mừng, cô cô vừa mới tới nhà đã chui ngay vào phòng để xem tiểu chất tôn của mình, thời gian qua nếu trong nhà không có chuyện thì cô cô không tới chơi.
Hai vợ chồng Nhất Nương không thích ở trong Trường An, Nhất Nương tính thích tĩnh lặng, không chịu nổi môi trường ồn ào, thêm vào Bùi lão gia tử lại cưới thêm một phòng tiểu thiếp, nên trong nhà đã có xu thế đông người thành họa rồi.
Cả một đám nữ nhân ở cùng một nơi, nhiều thị phi tới mức làm người ta đau dầu, thân phận của Nhất Nương quá cao, đám tiểu thiếp di nương không dám đắc tội, nhưng thấy đống của hồi môn như núi của Nhất Nương, bọn họ liền mò tới than nghèo kể khổ, xin mấy món trang sức. Nhất Nương tất nhiên không từ chối một ai, nhìn trúng món đồ nào thì nàng tặng cái đó, dù sao thứ nàng thích nhất là do ca ca tặng, để ở trong rương, không cho ai xem, còn những thứ đem tặng, vốn là chuẩn bị để tặng cho người ta.
Bùi lão gia thấy cứ thế này không xong, mất mặt ở trong nhà đã đành đi, nếu để truyền tới chỗ những hào môn quý thích thì ông ta còn mặt mũi nào đứng trên quan trường. Cho nên cắn răng ban bài nhà cho hai vợ chồng ở Ngọc Sơn, nghiêm cấm tiểu thiếp trong nhà tới chơi, chỉ có mâu thân của Bùi Ngọc thi thoảng tới ở vài ngày, cuộc sống rất thoải mái.
Giờ tiểu chất ra đời, tất nhiên lòng đầy vui sướng, từ khi có tin đã tới nhà, hiện giờ thay Na Mộ Nhật chiêu đãi nữ quyến các phương, trường hợp này Na Mộ Nhật còn chưa ứng phó nổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...