Một ông cụ râu trắng cúi đầu nhìn bát cơm của mình, lại nhìn y phục, ngồi yên ở đó không động đậy, cho rằng lại là tiểu lại của công bộ hoặc hộ bộ tới hoạnh họe, đám quan lại đó rất đáng ghét, thèm thuồng mọi thứ của Vân gia trang, ông ta ỷ vào tuổi tám mươi sáu của mình, không nể mặt đám tiểu quan viên đó.
Không thèm để ý tới Lý Nhị, quay sang nói với Vân Diệp:
- Tên này là quan mấy phẩm? Làm quan đều ngu ngốc như vậy à? Trong bát lão phu có rau có thịt, còn có trứng gà mà trọng tôn tức phụ mới bóc cho, dám nói ăn uống thế này đơn giản? Nhìn cho rõ đi, lão phu ăn cơm, dù là bệ hạ cũng chỉ ăn như thế thôi, ngươi nhìn quanh xem, Quan Trung một ngày ăn ba bữa chỉ có cái trang nhà ta thôi, đây là hưởng phúc, hưởng tới tạo nghiệt rồi.
- Lão phu sống tới tám mươi sáu tuổi, số năm được ăn cơm tính được trên đầu ngón tay, mà còn tính cả mấy năm qua.
- Năm ngoái nương nương tới trang, còn nói mấy câu chuyện nhà với lão, người kim quý như thần tiên, vậy mà mặc váy cũng lộ bàn chân ra, đó là vì tiết kiệm vải vóc. Lão phu mặc áo đủ sạch đủ ấm là được rồi, nông gia đâu ra cầu kỳ như vậy, ăn lâu mặc dài mới là quan trọng.
- Ngài là trang chủ cũng không được tùy tiện đem loại bại gia tử thế này vào trang, hỏng phong khí.
Răn dạy xong gọi một hậu bối trẻ tới đỡ mình lên, lưng lom khom bê bát cơm, đem quả trứng gà run run nhét vào miệng trọng tôn tử, trừng mắt lên nhìn Lý Nhị, quay đầu bỏ đi, tựa hồ nhìn thêm một khắc sẽ bị Lý Nhị làm vấy bẩn.
Mặt Vân Diệp xanh như đít nhái, tên thị vệ do dự không biết có nên giết chết lão già khốn kiếp kia không?
Lý Nhị lại nghe rất hứng thú, chẳng để ý ông cụ đó gọi mình là đồ ngu ngốc và bại gia tử, cứ như là đang nói người khác, khi ông cụ đi rồi còn chắp tay nói thụ giáo.
- Bệ hạ, ông già đó tuổi cao, sống tới hồ đồ rồi, bệ hạ đừng chấp với ông ấy, ông ấy là thế, vi thần cũng bị hại vô số.
Lý Nhị vỗ vai Vân Diệp:
- Cổ nhân nói thật đúng, nhà có người già như có bảo bối, lão trượng đó nói trẫm ngu ngốc bại gia, rất là đúng, tại trẫm hỏi không đúng, bị chửi mắng là đương nhiên, chửi mắng kiểu này trẫm có bị hàng ngày cũng không giận. Tiểu tử, trong nhà ngươi luôn mang tới cho trẫm niềm vui bất ngờ.
- Bệ hạ, vi thần cũng cho rằng như thế, lão trượng nói không sai, năm Đại Nghiệp thứ ba, thiên hạ chết đói khắp nơi, năm Đại Nghiệp thứ năm, mười tháng không mưa, năm Đại Nghiệp thứ sáu hạn hán hoành hành, diết con mà ăn là chuyện thường ngày. Cả triều ta mới lập quốc cũng thiên tai liên miên, ba năm trước nạn châu chấu nếu không nhờ ứng phó đúng cách, nhất định là thảm cảnh nhân gian. Cho nên vi thần cho rằng, lời của lão trượng không có chỗ nào không ổn.
Ngụy Trưng tán đồng:
Lý Nhị gật đầu:
- Lúc an bình biết nghĩ tới khi khó khăn, chỉ cần chúng ta nỗ lực vài năm, đem kẻ không chịu thần phục xung quanh Đại Đường tiêu diệt, chúng ta sẽ bắt đầu tạo phúc vì bách tính thiên hạ, hi vọng tất cả mọi người đều có cơm ăn, quân thần chúng ta cùng đồng lòng.
Vân Diệp, Ngụy Trưng, bao gồm cả thị vệ kia cùng khom người vâng dạ.
Đường của Vân gia trang tử đều trải đá xanh, hai bên đường đều là nông gia, ghé vào tường cao đến ngực nhìn vào trong, Lý Nhị cười tươi, trong sân có một đàn gà chạy đuổi nhau, còn có mấy con ngan trắng, đống cỏ góc tường có mấy con gà đang nằm để trứng, tiểu viện rất sạch sẽ, ở giữa còn có một cái giếng, một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi đang kéo nước, phát hiện ngoài tường có mấy nam nhân đang nhìn mình, hoảng loạn buông tay ra, thùng nước vừa kéo lên rơi tõm xuống, tiểu cô nương che mặt chạy vào nhà.
Nhìn thấy thế Lý Nhị thích chí, chỉ đống lúa mạch phơi nắng trong sân:
- Khá lắm, chỗ này phải tới mười gánh, đều là của nhà hắn hả?
- Vi thần nghĩ thế, chúng ta sẽ sớm biết thôi.
Vân Diệp vừa dứt lời, trong phòng liền có một nông phụ cầm gậy lông gà chạy ra, đang định chửi bới, nhưng phát hiện ra là trang chủ, lập tức cười toét miệng:
- Hầu gia tới xem Túc Nương nhà nô gia ạ? Không phải nô gia tự khen, Túc Nương thêu thùa đẹp nhất trong trang, nếu như có thể đưa tới phủ làm nhà hoàn, bất kể là hầu hạ vị tiểu nương tử nào cũng cực tốt, hầu gia xem xong có hài lòng không?
Lý Nhị, Ngụy Trưng nghe lời nông phụ thì cùng khinh bỉ nhìn Vân Diệp, Ngụy Trưng khinh bỉ đã đành đi, Lý Nhị ông là quý đói trong giới háo sắc, bằng vào cái gì mà khinh bỉ ta? Vân Diệp giận lắm:
- Nhà ngươi có nhiều lương thực như thế, đừng nói ngay khuê nữ cũng không nuôi được, muốn đưa tới nhà ta nuôi giúp ngươi.
- Hầu gia không biết rồi, lương thực trong nhà không thiếu, chất đầy trong trang, đây là tồn lương của năm ngoái, bị chuột cắn, đương gia chuẩn bị phơi khô, mang tới kinh thành bán cho nhà đạt quan hiển quý, nhà nô gia chỉ ăn lương mới, khuê nữ đưa tới phủ là muốn nó theo lão nãi nãi học chúng dáng vẻ của đại hộ.
Lý Nhị cho ngay Vân Diệp một bợp vào gáy, hung dữ nói:
- Ngươi dạy trang hộ nhà ngươi như vậy đấy à? Hoàng hậu đang thu mua lương thực cho hoàng cung, ngươi chuẩn bị để trẫm ăn lương thực bị chuột gặm à?
Nông phụ thấy gây họa rồi, vội rụt cổ chạy vào nhà, nấp sau cửa nhìn trộm.
Vân Diệp đau khổ kêu oan:
- Bệ hạ, nông gia nào bán lương thực mà chẳng bán cái cũ, để lại cái ngon cho mình, lương thực để hơn một năm, chuột nào không tới, bệ hạ oan chết vi thần rồi.
Lý Nhị nghĩ tới buối sáng mới ăn một bát mỳ lớn, liên tưởng tới chuột, có cảm giác buồn nôn, lấy tay chỉ mặt Vân Diệp, quay đầu bỏ đi.
Lý Nhị chắp tay đi trước, Ngụy Trưng, Vân Diệp đi theo sau, không có mục tiêu nào cả, cứ đi lang thang khắp trang, Vượng Tài đợi một lúc, thấy Vân Diệp không để ý tới mình, tự kéo xe về nhà.
Lý Nhị thấy cái gì cũng mới mẻ, nhìn thấy viện tử nhà người ta mở là đi vào dạo quanh hai vòng, chẳng biết lịch sự, cứ như về nhà của mình vậy, làm như thế có lẽ cũng có lý, cả Đại Đường là nhà ông ta mà.
Nhớ lại năm xưa sau khi Lưu Bang được thiên hạ có hỏi cha mình, trước kia cha nói con không biết tích góp gia nghiệp như đại ca, giờ cha xem còn lập ra gia nghiệp thế nào?
Cha ông ta và đại thần văn võ cùng chúc mừng Lưu Bang sáng lập cơ nghiệp to lớn, tới cao minh như Trương Lương cũng không có ý kiến, có thể thấy tất cả mọi người đều cho rằng thiên hạ là gia nghiệp là của Lưu Bang, cùng lý đó, thiên hạ hiện tại là của Lý Nhị.
Lý Nhị thích nhìn đống lương trong nhà nông hộ, thích nhìn đồ gia dụng đơn sơ do gỗ nguyên khối tạo thành, nhìn thấy thịt treo trên xà nhà là vui vẻ, thuận tay moi từ trong đống cỏ ra một quả trứng gà âm ấm là cười ngốc nghếch tới híp mắt lại, cầm trong tay không chịu trả cho người ta. Tiểu tử nông hộ nhìn thấy cứ bĩu môi mãi.
Mông gia súc trong nhà nông hộ bị ông ta vỗ khắp lượt, nông cụ đặt ở góc tường, ông ta cũng muốn kiểm tra xem có tốt không. Nhà người ta khó khăn lắm mới kiếm được it sơn để sơn cửa, ông ta cũng muốn bóc sơn ra, xem xem sơn có đủ dày không.
Trang hộ rất lương thiện, ông ta cầm trứng gà đi cũng không ai tìm ông ta đòi lại, ông ta vỗ mông trâu nhà người ta cũng không ai chỉ trích, tới ngay cả ông ta bóc sơn cửa làm chủ nhà đau lòng hít sâu một hơi, cũng không ai nói ông ta sai, vẫn cười như cũ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...