Vân Diệp chuẩn bị tâm lý Na Mộ Nhật làm trò cười trong nhà, cũng chuẩn bị sẵn sàng cứu giúp, chỉ cần nhìn Tân Nguyệt rướn cao cổ lên là biết Na Mộ Nhật sẽ bị gây khó dễ thế nào.
Nhưng thực tế lại không giống như Vân Diệp nghĩ, Na Mộ Nhật nhìn thấy lão nãi nãi, lễ nghi tiêu chuẩn gần như không bới móc được gì, cái nào cũng chuẩn mực, còn quỳ xuống bái lạy.
Nãi nãi cao hứng đỡ Na Mộ Nhật lên, nhìn từ trên xuống dưới, cười tới không khép miệng lại được, ngực to thế kia, mông nở thế kia, đó là tiêu chí dễ sinh nở, Vân gia hiện giờ mới chỉ có hai đứa bé, nếu chẳng phải Vân Diệp cực lực phản đối, không biết nãi nãi cưới cho y bao nhiêu tiểu thiếp rồi.
Na Mộ Nhật cực kỳ hâm mộ y phục của Tân Nguyệt, áo bào đỏ thẫm, bên trên thêu hoa, đầu đội mũ trân châu, một cái trâm vàng cắm ngang búi tóc, con khổng tước trên đó tựa hồ muốn vỗ cánh bay lên.
Có thể nhìn ra, nàng rất muốn cái trâm đó, nhưng Tân Nguyệt nghiêm mặt, làm nàng không dám lộn xộn, giảu môi ủy khuất thi lễ với Tân Nguyệt, sau đó quay lại nắm chặt lấy tay Vân Diệp không chịu buông.
Na Mộ Nhật chỉ trâm trên đầu Tân Nguyệt, không ngừng lắc tay Vân Diệp, nàng cũng muốn.
Tân Nguyệt tức tới xì khói, mới tới nhà đã xúi trượng phu của mình lấy đồ của mình, vừa định phát tác lại lập tức biến thành nụ cười, nàng nhớ tới mấy ngày trước mình xin y phục cho Na Mộ Nhật với Hồng lư tự, phục sức thất phẩm mệnh phụ, tiểu thiếp của hầu gia được hưởng thụ đãi ngộ thất phẩm.
Mặt nặn ra nụ cười, vẫy tay với Na Mộ Nhật, lấy từ rương sau lưng ra một bộ quan phục của Na Mộ Nhật, máu xanh ánh tuyết, còn có áo trong làm bằng sa, mũ châu cũng có, chỉ là trân châu bên trên không to bằng của Tân Nguyệt, không phức tạp bằng.
Tân Nguyệt rất biết chừng mực, biết mình có thể hiện uy phong cũng chỉ có thể làm ở trước mặt Na Một Nhật và Vân Diệp, không thể để người ngoài thấy, nếu không Vân Diệp sẽ tức giận, thể diện của mình cũng không dễ coi.
Na Mộ Nhật cười như con chó nhỏ, thấy có y phục đẹp đẽ để mặc, nhìn trái nhìn phải, lập tức đóng cửa lại, thoáng cái đã lột sạch bản thân, chuẩn bị thử y phục mới của mình.
Vân Diệp chảy máu mũi, Tân Nguyệt suýt trật khớp cằm, thân thể gần như hoàn mỹ của Na Mộ Nhật lộ ngay ra trước mặt hai người, da thịt không láng mịn trắng muốt như của Tân Nguyệt, nhưng ánh lên màu sắc khỏe khoắn mê người, đôi chân dài thẳng tắp, cặp đùi chắc khỏe, cặp mông vun tròn đầy đặn, nhìn tiếp lên trên là là chiếc eo thanh mảnh mà mềm mại, bụng phẳng lỳ, đồi ngực tròn căng phập phồng theo hơi thở phấn khích của chủ nhân.
Vân Diệp thấy Na Mộ Nhật không cần phải mặc bất kỳ trang phục nào nữa, đây là y phục đẹp nhất trên đời, không cần phải thêu gì lên, không cần đeo trân châu, khỏe khoắn bản thân nó đã là một vẻ đẹp.
Tân Nguyệt cúi đầu nhìn ngực mình, lại nhìn đùi mình, rồi so sánh cánh tay, cuối cùng ánh mắt dừng ở cái bụng to tướng mới vớt vát được chút tự tin.
Là đại tỷ, tất nhiên không thể để Na Mộ Nhật trần truồng nghiên cứu mặc y phục thế nào, đứng dậy giúp Na Mộ Nhật mặc từng món vào, nói với Vân Diệp:
- Người ta nói thú thê lấy đức, nạp thiếp chọn sắc, đúng là không sai tí nào. Chàng ở thảo nguyên cũng tìm được tuyệt sắc nhân gian, phu quân, bản lĩnh thật lớn.
Liếc nhìn Tân Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, Vân Diệp chỉ biết sờ mũi cười khổ, có quỷ mới biết, hai năm qua không ngờ Na Mộ Nhật lột xác xinh đẹp như tiên nữ thế này, tiểu cô nương trước kia bị thổi phồng lên như quả bóng, suốt ngày cưỡi ngựa, khiến ông trời cho nàng thân thể mỹ cân đối nhất.
Na Mộ Nhật không ngừng khoe y phục mới trước mặt Vân Diệp và Tân Nguyệt, tiểu cô nương mặc phục sức cáo mệnh, không ngờ lại thành loại vẻ đẹp khác biệt.
Tân Nguyệt nhìn ra rồi, Na Mộ Nhật chẳng hiểu cái gì cả, mình muốn dùng lễ nghi, địa vị áp chế chẳng khác nào đàn gảy tai trâu, mặc dù mặt làm cái vẻ bất đăc dĩ, nhưng trong lòng đang cười lớn, nữ nhân không có năng lực thế này, không có tư cách nắm giữ Vân gia.
Uy hiếp qua đi, nụ cười càng trở nên thân thiết, khoác tay Na Mộ Nhật đứng trước cái gương lớn của mình, giúp Na Mộ Nhật trang điểm, bất kể nói thế nào, tiểu thiếp của phu quân xinh đẹp hơn người cũng là một chuyện rất có thể diện.
Vẻ đẹp quyến rũ của Nhị phu nhân Vân gia lập tức truyền khắp phủ các huân quý Trường An, cưới thiếp còn chưa xứng để gia chủ ra mặt, những phu nhân, như phu nhân, thông phòng nha hoàn trong phủ thì ai nấy thò dài cổ, chuẩn bị xem xem mỹ nhân thảo nguyên có phong tình thế nào.
Nữ tử trên thảo nguyên chưa bao giờ ngại ngần thể hiện vẻ đẹp của mình, tính cách cởi mở, việc làm lớn gan, đều làm những phụ nhân từ nhỏ sống trong khuê phòng thấy cực kỳ mới mẻ.
Truyền đi thế nào thành Vân Diệp cưới một tiểu thiếp xinh đẹp họa quốc hại dân, Lý Thừa Càn hỏi tới tám lần, Na Mộ Nhật có muội muội hay không, nếu có thì mời tới Trung Nguyên để hắn chiêu đãi một phen.
Nói tới chuyện này, Vân Diệp đau khổ cầu xin:
- Khi ngươi cưới tiểu thiếp ngàn vạn lần đừng bảo ta làm phù rể xui xẻo nữa, lần trước ngươi cưới Tô nương tử, nội thương của ta tới giờ còn chưa lành, gậy còn không thèm quấn lụa, cứ nhắm vào người nện, chịu không thấu. Nếu như ngươi có nhiều lão bà giống cha ngươi, ta lần nào cũng bị ăn đòn thì đoán chừng sẽ chết yểu mất, xin ngươi đó, kiếm một phù rể khác được không, ví dụ như đệ đệ Lý Thái của ngươi là nhân tuyển rất tốt.
Lý Thái đang uống trà sặc tới ho khù khụ, xua tay nói:
- Đám phụ nhân đó đều là đồ điên, ta thấy có người cầm cả trâm, Diệp Tử, mông ngươi có sao không? Bọn họ ra tay rất hung tàn.
Lý Khác giữa ngày trời lạnh cũng phe phẩy quạt ra vẻ nhã nhặn, nói:
- Diệp Tử, ngươi làm phù rể cực tốt, ta thấy đợi sau này ta thành thân cũng mời ngươi làm phù rể.
Lý Thái cười hì hì phụ họa:
- Phù rể của ba huynh đệ ta cứ giao cho Diệp Tử làm, để tính xem, mỗi lần thành thân ngươi sẽ bị hơn ba mươi gậy, quy củ của hoàng gia, đại ca sẽ có mười hai thiếp, hai huynh đệ ta có tám thiếp, như vậy ngươi sẽ ăn hơn tám trăm trăm gậy, tính thêm ba vương phi, tức là một nghìn gậy, ngươi vẫn có thể chịu được.
- Nếu như cho ta mặc quang minh khải trong lễ thành thân của các ngươi thì không thành vấn đề, nếu không miễn bàn, bằng không ta sẽ thành người đầu tiên trên lịch sử làm phù rể bị đám phụ nhân đánh chết.
- Biểu điềm lành của Vượng Tài đã báo lên rồi, Vượng Tài nhà ngươi sẽ được phong thưởng, chắc là một ít tiền tài thôi, còn chủ ý của ngươi khỏi nói tới, quan vị triều ta quý lắm, chưa tới mức cho súc sinh.
Đây là ba tên khốn chuyên môn tới chúc mừng Vân Diệp nạp thiếp, miệng cực thối, tâm địa ác độc, trong đó có một tên còn nhắm vào tiểu di tử không tồn tại của Vân Diệp.
Vừa dỗ vừa đuổi ba huynh đệ đó ra khỏi cửa, trở về hậu đường, phát hiện Tân Nguyệt vác cái bụng bầu bận rộn trong phòng tân hôn, bọc đệm lót dày cho ấm trà, cắt hoa đèn cho nến, còn không ngừng lật thảm lên, xem phía dưới có thứ làm đau người như hạt hạch đào hay không.
Na Mộ Nhật mặc áo tân nương đỏ chót ngồi ở trên giường, đẹp như ảo mộng, mắt nháy liên hồi với Vân Diệp, bảo y đuổi Tân Nguyệt đi, nàng đơn thuần đến mấy cũng không muốn còn có một nữ tử đứng xem đêm tân hôn của mình.
- Thái tử đi rồi à? Sao không trò chuyện thêm một lúc, còn sớm mà, khi chúng ta thành thân, chàng rất khuya mới về, sao, không nỡ xa mỹ nhân của chàng à?
Tân Nguyệt ngồi xuống, liếc xéo Vân Diệp một cái, cực kỳ bực tức, tựa hồ Vân Diệp và Na Mộ Nhật ở bên nhau thêm một khắc cũng là tội ác, mình thì thiệt lớn.
- Không muốn đi thì ở lại, tối nay không biết nàng sẽ khóc thế nào, ở trước mắt cho ta xem cũng tốt.
Bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, nàng có phải đang làm việc đâu, thuần túy là kiếm ở để ở lại tân phòng, xem Na Mộ Nhật chiếm lĩnh trượng phu của mình thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...