Khi thấy Lý Nhị thì phát hiện Lý Thừa Càn cũng tới, đứng đó bị hoàng đế lườm nguýt, Lý Thái cười như Phật Di Lặc nói đỡ giúp đại ca, nói mình ngứa mắt với điện Vũ Đức đã lâu, hiện giờ phá là đúng, định xây một cung điện huy hoàng mới, không vừa mắt bản vẽ của công bộ.
- Đệ đệ ngươi rộng lượng nói đỡ cho ngươi, Vân Diệp cũng chạy tới trước mặt trẫm nói nhăng nói cuội một hồi. Trường Tôn Xung, Độc Cô Mưu đều nhận lỗi về mình.
- Tóm lại sai là ở bọn họ, Hắc Xỉ Trường Chi đáng chết, chỉ có Lý Thừa Càn ngươi không sai, theo lý mà nói trẫm nên vui, thần tử đều che giấu lỗi lầm cho quân phụ. Trẫm chỉ muốn hỏi một câu thôi, những nội thị đó ở trong cung Thái Cực thực sự cản trở ngươi làm việc à?
Lý Thừa Càn đành quỳ xuống xin hoàng đế xử phạt.
Không thể để Lý Nhị mở miệng nữa, hiện giờ ông ta toàn nói những lời ác độc làm người ta không nghe nổi, hơn nữa đối với ai cũng thế.
- Bệ hạ, thần nghĩ ra cách làm sao đại phá mưu phong hỏa khắp nơi của bệ hạ rồi, chỉ cần thần nhanh chóng nhổ bật được Hà Lạc là có thể cứu sống cả cục diện.
Vân Diệp vừa sải bước đi tới, vừa vội vàng nói, xoa tay như hận không thể cùng Lý Nhị đại chiến một trận trên sa bàn.
Lý Nhị thấy Vân Diệp tới là há miệng cười, bỏ Lý Thừa Càn đó, hứng trí nói:
- Ngươi có cách rồi? Ha ha ha, trẫm muốn lĩnh giáo xem ngươi ứng phó với cục diện mạt Tùy ra sao?
Lý Thái lập tức đẩy xe lăn của cha đi, Lý Thừa Càn thở phào, Vân Diệp chỉ về phòng sa bàn, hắn lập tức hiểu y theo Vân Diệp vào. Hắn sớm nghe nói cha mình cùng danh thần đại tướng làm Đại Đường khắp nơi chiến hỏa rồi, trong lòng không phục, mình cũng dốc lòng vì nước, sao có thể biến thiên hạ thành thảm cảnh đó.
Đi vào phòng sa bàn nhìn một cái là tức xì khói, vương kỳ của hắn chỉ cắm mỗi ở Trường An, tướng kỳ của Vân Diệp ít đáng thương thủ vận hà, Nhạc Châu, Lĩnh Nam, Ung Châu. Còn những nơi khác cắm đủ thứ cờ của phản quân, giang sơn bị người ta chia năm xẻ bảy hết rồi.
Lý Nhị ngồi trên xe lăn chỉ tới đâu, có hoạn quan cắm cờ vào đó, biến hóa mỗi lá cờ đại biểu cho một thế lực tiến lui, đánh dấu xong, hoạn quan còn ghi chép lại.
- Trẫm lần nữa thu hẹp không gian chiến lược của ngươi, Giang Hoài của trẫm chắc rồi.
Vân Diệp lắc đầu:
- Thủ Giang ắt phải thủ Hoài, bệ hạ bằng vào mấy cái thuyền nát mà muốn đột phá thiên hiểm Trường Giang, có phải quá coi thường không?
- Vi thần có hạm đội ở Giang Lăng, sở dĩ mãi không dùng là đợi quân mã của bệ hạ xuất hiện, dùng nước Trường Giang làm bệ hạ trọng thương, đây là chuyện thần đợi đã lâu.
Vân Diệp chỉ gậy trúc vào vị trí Kinh Châu:
- Bệ hạ cho rằng ở đây sông rộng, nước chảy không siết, quan trọng nhất là nước cạn, cự hạm của thần không bào được sao? Không biết thần chỉ cần phá đê Giang Hà, đại quân của bệ hạ trú trong Mạch Thành, Thạch Thủ sẽ thành cá hết, dù bệ hạ có chuẩn bị, lập tức lên Thạch Thủ sơn thì bốn phía vẫn là nước. Nhạc Châu lại ở rất gần Thạch Thủ, bị hai lộ quân bao vây, bệ hạ chỉ đành đi theo đường cũ của Ngụy võ đế, đó là đường Hoa Dung, khi đó thiên thời địa lợi nhân hòa đều trong tay thần, e là bệ hạ bị bắt sống thôi.
Lý Nhị cười ha hả:
- Trẫm không tin ngươi dám làm chuyện nghịch thiên, đừng quên Giang Hoái từ cổ tới nay là nơi đông đúc, ngươi không sợ trời phạt à?
- Bệ hạ mới là hung thủ làm loạn thiên hạ, chỉ cần bắt được bệ hạ, đạo phỉ các nơi đánh một trận là dẹp thôi, cái giá đó vẫn đáng. Vả lại khi đó thần giành trước nói với bách tính là bệ hạ phá đê ngăn hạm đội vào Kinh Châu, danh dự của thần không tệ, bách tính sẽ tin thôi, ít nhất bách tính Nhạc Châu sẽ tin, khi ấy thái tử tới Nhạc Châu cứu tệ nạn dân, lòng dân sẽ yên. Bệ hạ cũng biết thái tử có tiếng hiền vương ở Nhạc Châu mà.
Lý Thừa Càn nghe Vân Diệp nói thế lòng khoan khoái như uống rượu nho ướp băng, toàn thiên hạ ai hi vọng Lý Nhị gặp xui xẻo nhất? Chính hắn.
Không cho hoàng đế nói, Vân Diệp tiếp tục:
- Chỉ cần thần không phản, Thanh Tước không phản, nói thật, Đại Đường sẽ không có nguy cơ gì, chúng ta tác chiến hai năm rồi, hỏa khí của bệ hạ chắc dùng hết. Bệ hạ thiếu cung ứng hỏa khí liên tục, thần thì không thiếu, chỉ cần có hỏa khí, thần có thể cuốn phăng Sơn Đông, Hà Bắc. Thanh Tước có thể tiến quân vào Thục, Tiểu Ảm không phải là đối thủ của Thanh Tước. Lúc ấy Độc Cô Mưu ở Hà Lạc chẳng qua là cái đầu đã cắm trên cọc thôi, Trường Tôn Xung ở Liêu Đông chỉ cần phái một đạo quân tới là bắt được.
- Trung Nguyên đã bình, thái tử chỉ cần một hịch văn không truy cứu quá khữ, vi thần không tin đông tây nam bắc không yên.
Lý Nhị trầm mặc, Lý Thái tiếp lời:
- Phụ hoàng, con và Diệp Tử đã đem sinh mạng hiến cho quốc gia, toàn bộ cốt nhục đã hòa vào sông núi, hoàng đế là phụ hoàng, tương lai là đại ca. Nhưng quốc gia cũng là của con và Diệp Tử, bất kể ai phá hoại nó, người nhảy ra đầu tiên là bọn con.
- Còn về hoàng vị, ha ha ha, con thấy đại ca lỗ lớn, nói ra thì là huynh ấy ngồi trên hoàng vị, tương ứng, há chẳng phải bị hoàng vị trói buộc không động đậy được?
- Con là thân vương tôn quý nhất thiên hạ, quyền lợi đủ cho con dùng rồi. Diệp Tử là đệ nhất công hầu, cũng đủ quyền lợi. Con cho rằng, quyền lợi và ăn cơm giống nhau, đúng lượng mình cần là đủ, nếu không biết tiết chế, sẽ no nứt bụng.
Lý Nhị nắm lấy tay nhi tử béo của mình vỗ nhẹ:
- Con mới là bảo bối hoàng gia! Phụ hoàng mong con trường thọ, được rồi, nếu tạo phản sẽ bị người ta tiêu diệt sẽ không tạo phản nữa, chúng ta đi xem dòng lũ nhân tài ngoài kia...
Lý Thái cười hì hì đẩy phụ thân ra ngoài, Trường Tôn thị không theo, đôi khi nam nhân cần chút không gian. Lý Thừa Càn đi cuối nói nhỏ với Vân Diệp:
- Ngươi đã thủ tang xong, ra giúp ta một tay.
- Ta trú ở thành Ngọc Sơn là giúp ngươi rồi, chuyện có thể giúp Lý gia ta đều đã giúp. Hiện giờ ta phải thanh nhàn một hồi.
Lý Nhị không nghe thấy cuộc đối thoại đó, ông ta và Lý Thái nói cười rất cao hứng, lấy tay chỉ bảng đỏ đằng xa, mặt hồng hào.
Vân Diệp không định vào triều nữa, y chán thành Trường An lắm rồi, đời này chết già ở Ngọc Sơn cũng là chuyện không tệ.
Bá nghiệp thiên thu như là khói, giết người vô số cũng chẳng phải hào hán, Nhan lão phu tử, Lý Cương tiên sinh mới là cột chống thế giới này, tung hoành thiên hạ, chỉ hươu bảo ngựa thì sao chứ?
Dưới bảng đỏ có người hoa chân múa tay, có người gáo khóc, có người vỗ tay chúc mừng, có người rầu rĩ, nơi này có thể thấy muôn vẻ thế gian, cần gì lên triều đường.
Có người rải tiền làm đám trẻ con tranh nhau, đó là phú hào ăn mừng vì nhi tử của mình. Có người khắc lên đá định năm sau tái chiến, nhưng bị binh sĩ bắt đi, mang tới chỗ không người đấm đá một trận.
Dù vui hay buồn đều làm Lý Nhị hoan hỉ, ông ta hứng thú nhìn mấy học tử bị ăn đòn, tất cả cho thấy, nhân tài trên đời đều vi vọng được Lý gia dùng.
Mở tiệc, phải mở tiệc, Lý Nhị vỗ tay vịn xe lăn, vô số kỵ binh đưa thiếp mời của hoàng đế chạy vào Trường An, hôm nay ông ta chuẩn bị mời hết lão thần của mình tới, uống rượu, ca hát, khiêu vũ...
Đây là loại chúc mừng tục khí nhất cũng là cuồng nhiệt nhất, không có quy củ, không có tôn ti, chỉ có bát lớn uống rượu, thịt lớn cắn xe, đống lửa rừng rực, giống như tổ tiên họ ăn mừng trên thảo nguyên.
Vân Diệp bước chân nhẹ như ly miêu, tránh vô số bàn tay muốn kéo y uống rượu, nhớ ra Lý Thái dặn mình nhất định phải cứu hắn, tìm được Lý Thái trái ôm phải ấp trong đám mỹ nữ, vương gia béo sắp rã người rồi.
Kéo Lý Thái vất vả đi trên bãi cỏ, Lý Thừa Càn hưng phấn không biết trời nam biển bắc gì nữa gục xuống bụng to uỵch của đệ đệ nôn thốc nôn tháo, xoa mặt một cái vẫn hưng phấn vô cùng.
Khốn kiếp kẻ nào chuốc Vượng Tài nhiều rượu như thế, nay bốn vó chổng lên trời, không ngừng co giật...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...