Hàn Triệt đang làm thành Thiên Không, Tiểu Vũ lại chui vào cửu u địa ngục phát triển, đường hầm được Công Thâu gia thiết kế cho nàng rất hoàn mỹ, Thục Sơn là nơi tốt, nhưng Tiều Vũ không muốn rời Trường An, nàng cho rằng đây mới là nơi địa linh nhân kiệt.
Tần Lĩnh thành lựa chọn hàng đầu của nàng, thế là Hoàng Thử dẫn một đám người không quen biết vào Tần Lĩnh, định tìm một nơi sơn thanh thủy tú lại không có bóng người để xây Bạch Ngọc Kinh.
Chẳng biết Tiểu Vũ phát hiện được chỗ nào chưa, cứ luôn tìm Vân Diệp và Tân Nguyệt xin bảo bối, cần nhất là các loại bảo thạch, lại còn không ngừng xúi sư phụ đòi ngọc bài về.
Bảo thạch thì không sao, ngọc bài không tiện đòi, Lý Thừa Càn lại treo nó lên đại điện cung Vạn Dân rồi, còn mở cửa sổ, ban ngày ngọc bài tiếp nhận tinh hoa trời đất, buổi tối chiếu đại điện sáng như ban ngày.
Đòi không được nữa, vì thế Tiểu Vũ không vui rất nhiều ngày.
- Con là tiên sinh thư viện, không thể làm việc tùy tiện như thế, người khác đang chấm bài, sao con chạy ra? Thích Bạch Ngọc Kinh có thể chơi, nhưng đừng tẩu hỏa nhập ma, coi như con đang trang trí khuê phòng mới thôi, sư phụ chiều con, trong nhà lại chẳng thiếu những thứ đó, có món đồ chơi lớn cũng không tệ, đừng làm chuyện thương thiên hạ lý là được...
Tiểu Vũ đang lục lọi trong thư phòng của Vân Diệp, đoán chừng lời sư phụ nói nàng chẳng nghe lọt tai lấy một chữ, tìm ra được bản đồ cơ quan mê trận của thư viện, còn ngọt lịm với Vân Diệp một cái rồi chạy vội đi.
Vân Diệp chỉ còn biết thở dài tiếp tục nghiên cứu cách tạo phản.
Vân Diệp vừa về tới hậu trạch, Na Mộ Nhật liền quấn lấy, lặng lẽ chỉ phòng ngủ của mình ra hiệu Vân Diệp tới, Vân Diệp gian nan rời ánh mắt khỏi tấm thân nóng bỏng của nàng, nữ nhân này điên rồi, trăng vừa mới lên đã mặc thứ y phục không che đậy được cái gì chạy khắp nơi.
Khom lưng bế Na Mộ Nhật lên, vội vã muốn vào phòng, Na Nhật Mộ đắc ý đạp chân, ghé vào tai Vân Diệp hỏi nhỏ có đầy đặn không...
Vừa mới vào phòn, Tân Nguyệt đang tính sổ sách, phì một cái cái nói:
- Không biết kiềm chế một chút sao? Dù kiềm chế ba năm, thì mấy ngày vừa rồi..
Đợi nàng nhìn thấy cách ăn mặc của Na Nhật Mộ liền nhảy dựng lên như bị kim đâm, nhìn quay tìm chổi lông gà, Na Nhật Mộ như con rắn trườn từ người Vân Diệp xuống, lấy chăn quấn chặt lấy mình, nhảy tưng tưng ra khỏi phòng như cương thi. Vân Diệp ôm lấy Tân Nguyệt, không cho nàng đuổi đánh:
- Đây là hậu trạch mà, nàng ấy chỉ có cái tính này, không sửa được, thế cũng tốt, ba mấy tuổi sống như mười tám là một loại phúc khí.
- Chàng chỉ thích người trẻ tuổi.
Nói tới tuổi tác là Tân Nguyệt thầm thương tâm:
- Nàng già như thế ta cũng thích mà, tối qua chúng ta chẳng phải hoang đường tới nửa đêm sao.
Tân Nguyệt đẩy bàn tay dâm dục của Vân Diệp ra, kéo y tới bàn:
- Chàng bây giờ không xem sổ sách nữa, Tiểu Vũ lấy đi bao nhiêu châu báu, chàng không hỏi chút à?
Phu thê bao năm, Tân Nguyệt vẫn không chịu nổi những lời hạ lưu trần trụi của Vân Diệp.
Vân Diệp ném sổ đi, ôm lấy Tân Nguyệt đặt lên đùi mình:
- Tiền kiếm được để tiêu, Tiểu Vũ muốn làm một tòa Bạch Ngọc Kinh, kệ nó đi, đem Bạch Ngọc Kinh trên trời chuyển xuống đất, cũng xem như là giỏi rồi. Sau này nàng đừng quản tới tiền tài nữa, sống vui vẻ là tốt nhất.
- Tiền của chúng ta chẳng qua là để lại cho các con, nay chẳng phải đã chia hết cho chúng rồi sao? Phần còn lại là của mấy phu thê chúng ta.
- Theo ta thấy, đợi khi chúng ta chết, tiêu được hết tiền là tốt nhất, ta đã nói rồi, tiền tiêu mới có giá trị, giữ thì nó chỉ là đống rác.
Trời quá nóng, mở cửa sổ, cách song cửa có thể nhìn thấy mặt trăng mông lung, lòng Tân Nguyệt không yên, luôn nhớ tới cuốn sổ bị trượng phu ném vào góc nhà, nhổm dậy nhìn mấy lần rồi.
Vân Diệp đứng lên nhặt cuốn sổ đặt vào tay nàng, trách:
- Lo nghĩ mấy chục năm, tới giờ vẫn là thần giữ của, thứ này chết không mang đi được, có đáng để ngủ không yên vậy không?
Tân Nguyệt làu bàu vài tiếng, vùi đầu dưới cánh tay Vân Diệp, cuối cùng cũng yên tâm ngủ...
Vân Diệp dậy rất sớm, hôm nay là ngày thư viện công bố kết quả, y nhận lời hoàng đế hôm nay xem náo nhiệt.
Na Nhật Mộ sưng mặt đi tới, ngồi bên Vân Diệp, không ăn cơm, cũng không nói chuyện, Tân Nguyệt lờ đi, Linh Đang và Tiểu Miêu tò mò nhìn.
Vân Diệp đẩy bát cháo qua cho n àng:
- Sau này nàng thích mặc loại y phục đó thì mặc trong phòng, đừng chạy lung tung ngoài sân, bị người ngoài nhìn thấy thì ta lỗ to.
Linh Đang và Tiểu Miêu phì cười, lập tức hiểu ra chuyện gì, chỉ có Tân Nguyệt tức tối nói:
- Còn dám ăn mặc phơi da lộ thịt ra ngoài, ta đánh gãy chân muội, nữ tử nhà đàng hoàng ai làm thế? Có biết xấu hổ nữa không?
- Muội thấy Hồ cơ ở chợ Tây mặc thế mà, hơn nữa khi muội đi tham gia tụ hội tỷ muội, thị thiếp nhà Đạo vương gia cũng mặc thế...
- So với nhà đang hoàng thì không so, mội thân phận gì, những con yêu tinh đó thân phận gì, người ta gài một bông mẫu đơn trên đầu là dám trần truồng múa hát trên sân khấu, sao không mặc như vậy đi?
Vân Diệp thiếu chút nữa phun cháo ra ngoài, phụ nhân trong thành Trường An đã cởi mở như vậy sao? Tân Nguyệt thấy trượng phu nhìn mình, sầm mặt nói:
- Mấy hôm trước hoa mẫu đơn nở rất đẹp, mẫu đơn của nhà Đạo vương có hạng ở Trường An, Đạo vương phi mời thiếp thân tới phủ xem mẫu đơn. Nói là có ca vũ mới nhất để xem, nghe đầu còn là từ kinh phật diễn biến ra, nhà ta có Thiên Ma Vũ, thiếp chẳng định đi xem.
- Về sau không chịu nổi Na Nhật Mộ kỳ kèo, dẫn muội ấy đi cùng, kết quả thiếu điều tức chết, Đạo vương phi lập một cái sân khấu giữa vườn, nói với thiếp vở kịch này tên là người đẹp hơn hoa.
- Thiếp thân có chút trông đợi, còn tưởng giống trước kia, đều là những tiểu nương tử gài mẫu đơn lên đầu cho bọn thiếp xem, để tìm bà gia tốt.
- Kết quả toàn đám yêu tinh không mặc y phục, đầu gài một đóa hoa, bụng dán một đóa hoa thế là ra uốn éo, thiếp còn tưởng là tiểu nương tử nhà ai, hỏi ra mới biết là thị thiếp nhà có tiền, thiếu chút nữa tức chết, cái thứ chết tiệt Na Nhật Mộ này còn vỗ tay khen hay, mất hết thể diện.
Vân Diệp cười không nói, Đại Đường xa hoa tới cực điểm rồi, phong tục bên ngoài dần lưu truyền vào, ở Đại Thực, thê nữ là tài phú, giống như lạc đà bò dê vậy, có bao nhiêu nữ nhân tượng trưng cho thân phận. Giờ phong tục đó dần ảnh hưởng tới xã hội Đại Đường, xung kích quan niệm của người Đại Đường.
Vân Diệp đặt đũa xuống, lau miệng nói:
- Vũ đạo này là chiến vũ của người Thiên Trúc, nữ tử dùng thân thể làm vũ khí giết địch, chẳng qua tới Đại Đường nó biến vị thôi.
- Nam nhân của họ chết hết rồi sao?
Tân Nguyệt lườm trượng phu, cho rằng y chỉ nói đỡ cho Na Nhật Mộ.
- À, không, nam nhân của họ chỉ không đánh nổi người ta thôi...
Vân Diệp đứng dậy nhéo cái môi giảu lên cao của Na Nhật Mộ, mỉm cười ra cửa, Vượng Tài được mã phu chải chuốt cực đẹp đợi sẵn rồi.
Nhìn thấy nơ bướm trên lưng Vượng Tài là biết kiệt tác của khuê nữ nhà mình, quả nhiên Vân Lộ, Vân Hương đang ghé đầu ở cửa nhìn, đi tới xoa đầu Vân Lộ, thơm lên má Vân Hương một cái, đảm bảo sẽ về nhà sớm rồi mới cùng Vượng Tài rời đi.
Lưu Tiến Bảo giương mộ cái ô lớn che nắng cho Vân Diệp, hôm nay nắng rất gắt, vừa mới bước ra cửa đã suýt bị sóng nhiệt đuổi quay lại, không chỉ sóng nhiệt, mà cả sóng người, hết đợt này tới đợt khác.
Vào thành Ngọc Sơn mới đúng là bảo mã hương xa khắp đường, mỗi khi thư viện chiêu sinh, thục nữ Trường An cũng nối nhau xuất hiện, phàm là thiếu niên có tương lai đều xuất hiện ở đại môn thư viện, không vượt qua được long môn này, dù có tài hoa cũng không được thừa nhận.
Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, câu này nói ngược lại cũng được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...