Đầy một bụng lửa giận của Vân Diệp sau khi vào hoàng cung liền biến mất, bi ai trong lòng thì lại không cách nào kiềm chế được.
Lý Thừa Càn khoác áo choàng đứng trên quảng trường không nói một lời, xem chừng đã đứng rất lâu, sương trên áo còn chưa khô. Độc Cô Mưu mặt âm u như sắp đổ mưa, còn Trường Tôn Xung dửng dưng nhìn trời, mặt đất có thêm trăm cỗ thi thể, một trong số đó là Hắc Xỉ Trường Chi, mặt hắn không có chút đau khổ nào, vô cùng an lành.
Vô Thiệt thì thầm bên tai Vân Diệp vài câu, Vân Diệp mỉm cười nói với Lý Thừa Càn:
- Chết bởi một loại kịch độc, tên là gian khích.
Lý Thừa Càn mắt đỏ ngầu hỏi:
- Gian khích là gì?
- Một loại kịch độc do thư viện mới nghiên cứu ra, khắp thiên hạ chỉ có năm người lấy được thứ thuốc độc này, thái tử điện hạ là một trong số đó, ngài xem tấu báo mật là biết, ta cũng là một trong số đó, Thanh Tước đã tới đất phong ở Ung Châu. Thanh minh trước, ta sợ loại độc dược này, chạm vào cũng không dám, rượu độc cho Lộc Đông Tán cũng chọn thứ khác...
Nghe Vân Diệp nói hóm hỉnh như vậy, Trường Tôn Xung cười:
- Có gan thì nói nốt hai người kia ra.
Độc Cô Mưu thì quay lại hỏi:
- Ngươi không quản chuyện triều đường nữa, tới đây làm gì?
- Ta tới đầu thú, gián điệp bí mật bị các ngươi giết hết rồi, nên ta sợ, trong nhà ta còn có một dư nghiệt nữa, cùng mang tới cho cá ngươi chém, thế là Vân gia hoàn toàn thanh bạch.
Vô Thiệt khoanh chân ngồi xuống đất, vươn cổ ra đợi chém.
Lý Thừa Càn nổi khùng đá Vô Thiệt một cái, rống lên:
- Xéo đi.
Vân Diệp kéo Vô Thiệt đứng dậy, bảo ông ta xuất cung, sau đó cười:
- Vậy là thái tử ngài tha cho ông ấy rồi.
Nghiêm túc nhìn Lý Thừa Càn, phát hiện hai mắt hắn đỏ rực như hồng mùa thu, toàn thân khẽ run rẩy, xem ra giận lắm.
- Người có thể dùng gian khích chỉ có ngần đó thôi, nên ái tướng của ngươi coi như chết uổng rồi, mang đi chôn đi, chỉ ăn no rửng mỡ mới gây chuyện vào lúc này, làm bệ hạ phải nói thiết thương của mình đã hao hết linh khí, không bảo vệ được cung Thái Cực nữa. Chỉ giết Hắc Xỉ Trường Chi, ta thấy đó là vận may của ngươi đấy.
- Độc Cô Mưu, ngươi còn sống làm ta ngạc nhiên đấy. Chẳng phải ngươi chuyên môn quản chuyện tiền bạc à, sao ngay cả chuyện trong hoàng cung cũng quản tới vậy, không thấy mình vươn tay quá dài à?
Lý Thừa Càn chỉ hừ một tiếng không nói, Độc Cô Mưu vô sỉ nói một câu:
- Ta còn là thủ tướng Huyền Vũ Môn.
Trường Tôn Xung cũng ngọt nhạt nói:
- Hình như ta cũng có chức thủ tướng Phượng Nghi Môn, Vân Diệp, chẳng phải ngươi cũng có chức vị ở cung Thái cực sao?
- Đúng thế là đại tướng quân Thiên Ngưu vệ, ta chẳng làm gì, chỉ ăn lộc thôi, hai chúng ta lười biếng, nhưng thủ tướng Huyền Vũ Môn người ta thật cần cù.
Vân Diệp cũng dùng giọng điệu đểu giả nói, chức vị trong cung chỉ là hư chức thể hiện sự ân sủng của hoàng đế, Vân Diệp dám chỉ huy một binh một tốt của Thiên Ngưu vệ là đại tội.
- Đủ rồi, ba ngươi định chọc ta tức chết, sau đó lập thái tử khác hả?
Lý Thừa Càn cuối cùng cũng bộc phát, lời ngứa tai cũng nói ra.
Là thần tử, lễ tiết cần có phải tuân thủ, ba người vội nói không dám.
Lý Thừa Càn đi một vòng quanh số thi thể:
- Phụ hoàng tới thành Ngọc Sơn an dưỡng, hoàng cung phải chăng do ta định đoạt, Vân Diệp ngươi nói trước đi, có phải thế không?
- Đương nhiên, dần dần cả thiên hạ này là của thái tử, đạo lý này không ai phản bác, ta chỉ muốn hỏi, chuyển giao chính quyền không đổ máu khó thế à? Rất nhiều người vì quốc gia lập công lao cái thế, chỉ vì không cúi đầu với ngươi, mà ngươi chặt đầu họ. Ngươi không đợi được một chút à, đợi ngươi thực sự lên ngôi, ngồi ở điện Vạn Dân hạ lệnh một tiếng, họ dám không tới triều bái sao?
- Khi đó ngươi muốn cách chức họ cũng được, nếu họ không nghe lệnh, ngươi diệt chín họ cũng không ai nói gì. Giờ ngươi danh bất chính, ngôn bất thuận giết nhiều người như thế, thiêu hủy cung Thái Cực, điện Vũ Đức là vì sao?
- Hai nơi này đúng là khó coi, ta cũng ngứa mắt, có hủy cũng phải chuyện lớn, nhưng ngươi suy nghĩ một chút tới cảm thụ của bệ hạ, nương nương và Thanh Tước chứ.
Vân Diệp nói tới đó đột nhiên quay sang Độc Cô Mưu:
- Chuyện này Thừa Càn không làm được, Độc Cô Mưu, đây có phải trò của ngươi, hòng thăm dò phản ứng của bệ hạ, đồng thời xem phản ứng của Thanh Tước không?
- Kế ly gián cao minh lắm, tín nhiệm và tình cảm của hoàng gia bị ngươi xé nát trong một đêm, Vân mỗ bội phục, trước kia ngươi nói không chém giết lẫn nhau nữa, thì ra là đánh rắm.
Vân Diệp vừa nói ra, hai mắt Độc Cô Mưu liền đỏ rực, đây là lời châm chọc ác độc nhất, người đứng trên triều đường kỵ húy nhất là bị người ta dùng lời chính mình tát vào mặt, nghe Vân Diệp nói, Độc Cô Mưu sắn tay áo lên chuẩn bị đánh nhau. Trường Tôn Xung đứng bên mỉm cười xem kịch.
Lý Thừa Càn chắn giữa hai người, thấy Vân Diệp cho tay vào lòng, phẫn nộ hỏi:
- Ngươi mang cái gì, chẳng lẽ ngươi mang cả đạn thuốc nổ vào cung.
- Không có, chỉ là vài thứ lặt vặt thôi, ngươi xem, đây là nỏ tay, ngươi biết ta chưa bao giờ rời thứ này. Đây là dây do thiết tuyến xà bện thành, rất chắc, cứu mạng ta vài lần rồi. Đây là bánh cho Vượng Tài, còn về mấy đồng kim tệ này là tiên tiêu vặt. Vừa rồi ta chỉ định cho Độc Cô Mưu một phát nỏ rồi tính sau.
Lý Thừa Càn mới thấy dễ chịu hơn, cái nỏ kia dù gặp hoàng đế, tên này cũng chưa bao giờ lấy ra, trước mặt mình càng không cần. Độc Cô Mưu rống lên:
- Có gan ngươi bắn chết lão tử đi, lão tử mà chớp mắt thì không phải là hảo hán.
Trường Tôn Xung thấy không đứng xem kịch được nữa, đi tới nói:
- Điện hạ không định giết hết đám người đó, kỳ thực chỉ muốn giết chưa tới mười tên, nguyên nhân là điện hạ muốn đuổi chúng ra khỏi cung, ai ngờ chúng nói không có ý chỉ của hoàng đế không đi, kết quả Hắc Xỉ Trường Chi dùng tới bạo lực, đám người kia không chịu thua kém, nên đánh nhau.
- Ngươi cũng biết đám người kia võ công cao cường, Hắc Xỉ Trường Chi không đánh lại được nên dùng hỏa khí, hỏa khí mà độ chuẩn xác kém, thế là gây ra hỏa hoạn. Đám người kia cũng biết gây ra đại họa, vội đầu hàng cứu hỏa. Ha ha ha, tháng năm khô nóng, sao dập tắt được, sau đó là lửa thiêu liên doanh.
- Lời này là thật đấy, đám người kia vẫn ở trong lao, ngươi hỏi là biết, theo ta thấy Hắc Xỉ Trường Chi dám dùng hỏa khí trong cung, chết chưa hết tội. Vân Diệp ngươi dẫn chúng đi giao cho bệ hạ, thuận tiện tạ tội thay thái tử, ngươi được bệ hạ sủng ái nhất, chút bản lĩnh này chắc là có chứ?
- Còn Hắc Xỉ Trường Chi, cứ coi trên đời không có hắn, ta dẫn thợ của công bộ nhanh chóng dọn đống đổ nát, xây cung điện mới. Nhanh chóng lật qua trang mới đi, chẳng may có biến cố gì nữa thì không may cho quốc gia, điện hạ thấy an bài thế có hợp lý không?
Lý Thừa Càn nhìn Hắc Xỉ Trường Chi một cái nữa rồi phất tay ý bảo làm theo lời Trường Tôn Xung, hiện giờ bình ổn mới là quan trọng nhất, ai ngờ một chuyện bình thường tới không thể bình thường hơn lại khiến hoàng đế báo thù khốc liệt như thế, Lý Nhị rõ ràng là mặt trời sắp tàn, nhưng hổ uy vẫn không cho mạo phạm.
Địa lao, cũng là chỗ giam Lý Trì trước kia, nay nhốt kín nội thị sứt đầu mẻ trán, đám nội thị này đều là cao thủ, thấy Vân Diệp tới liền quỳ rạp xuống xin tha mạng, một số cứng rắn khoanh chân ngồi đợi bị chặt đầu.
- Đi theo ta, một đám ngu xuẩn, người ta bảo các ngươi xéo, các ngươi xéo là được, lại còn giằng co, giờ thì hay rồi, cung Thái Cực, điện Vũ Đức đã bị hủy hết, giờ theo ta đi thỉnh tội.
Một lão nội thị mặt đầy trò đột nhiên hỏi:
- Rốt cuộc là thỉnh tội ai, nếu thỉnh tội với bệ hạ, lão nô không dám không đi, nếu thỉnh tội với thái tử, xin Sở công giết lão nô luôn đi.
Vân Diệp bật cười:
- Mặt ngươi đen xì ta không nhận ra là ai, nhưng lời này có khí cốt lắm, giữ lại mà nói với bệ hạ, có sống được hay không thì xem bệ hạ. Đi nào, rửa sạch sẽ đi, các ngươi không cần thể diện nhưng quốc gia cần, để người ngoài nói hoàng gia đánh nhau thì hay lắm sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...