Tiễn Trình Xử Mặc đi rồi, Lão Tiền vào bẩm báo:
- Hầu gia, gia tướng của Vân Trung hầu không chịu vào phóng khách ngủ, ôm đao đứng ngoài phòng, rõ ràng không tin nhà ta. Nương nương ở lại nhà ta cũng chẳng bày vẽ như thế
Lão Tiền giờ tuổi cao, miệng càng nói nhiều, hầu hạ Vân gia cả đời, có tư cách lảm nhảm như thế, nếu là người khác, Vân Diệp phải suy nghĩ ý tứ của hắn.
- Gia tướng mà, không trung thành sao được, ta mà tới nhà Vân Trung hầu ngủ, còn chẳng biết đám Lưu Tiến Bảo canh phòng thế nào, sắp nửa đêm rồi bảo nhà bếp làm cho họ ít đồ lót dạ ấm bụng.
Lão Tiền đi dặn nhà bếp, Tân Nguyệt mặc áo lông đi tuần về, nội trạch trong nhà đã khóa, nhìn chuỗi chìa khóa lớn trong tay nàng, Vân Diệp mới sực tỉnh, giờ Vân gia là đại thế gia rồi.
- Phu quân, năm xưa chàng nói không qua lại với Độc Cô Mưu nữa mà? Sao giờ khoản đãi hắn? Thiếp vẫn nhớ cảnh chàng bò từ cống lên.
Tân Nguyệt vừa rửa mặt cho Vân Diệp vừa hỏi, trượng phu mình hẹp hòi ra sao nàng hiểu quá rõ, chẳng thể vô cớ tốt trở lại như vậy.
- Năm xưa không qua lại không phải vì hắn ném ta xuống sông, mà là vì kẻ này tâm tư quá nặng, nhìn ai cũng như nhìn kẻ thù, luôn tính toán làm sao diệt người ta, cho nên mới thừa cơ không qua lại. Về sau chuyện xảy ra chứng minh trượng phu nàng ánh mắt cực chuẩn, Hầu Quân Tập giết hơn nghìn người thì có tới ba trăm là do tên này giết, tiếp đó thấy chuyện chẳng lành lại quay qua giết người Hầu Quân Tập, còn toàn là chiến hữu của mình, chứng tỏ kẻ này cực kỳ ác độc, căn bản không hề có tình cảm.
- Sau khi được bệ hạ tha thứ mới dần thay đổi, người ta làm phò mã rồi tạo phản, tên này thì tạo phản xong được làm phò mã.
- Hiện giờ hắn vẫn tàn độc, hôm nay đích thân giết hơn trăm người, nàng phải biết rằng, hạ lệnh giết người và tự tay giết người khác biệt rất lớn, tên này là kẻ biến thái.
Tân Nguyệt không khỏi sợ hãi, bất giác nép vào bên trượng phu, nhìn về phòng khách của Độc Cô Mưu:
- Chẳng trách Vượng Tài không muốn tới gần hắn, thượng ngày chàng uống rượu, Vượng Tài luôn tới uống ké vài ngụm. Hôm nay thiếp còn tưởng nó không thoải mái, bảo Lão Tiền đi xem, mới biết Vượng Tài nằm trên đống cỏ khô ngủ rồi.
Vân Diệp nằm xuống, gối hai tay dưới đầu ngẫm nghĩ, hiện giờ công báo của triều đình đã phát tới tất cả học đường mỗi huyện, cho nên bây giờ dù có nghe thấy lão nông thốt ra câu:" Bệ hạ đang ở cung Cửu Thành định ( thương luật)" cũng chẳng ngạc nhiên.
Thương nhân toàn thiên hạ đang nín thở chở ( thương luật) mới ra đời, nghe nói lần này thương thuế sẽ hạ xuống trạng thái bình thường một phần mười hai, nếu như thế sẽ là may mắn lớn cho thương cổ, dù đám Hà Thiệu có giành được thắng lợi trong cuộc giao phong với triều đình hay không, thì đều đã thành thủ lĩnh thực sự của thương cổ.
Nếu thương luật định lại đúng như mong đợi của các thương nhân, như vậy một thế lực mới sẽ trỗi dậy, người cực kỳ bảo thủ như Trường Tôn Vô Kỵ sẽ bị trọng thương.
Vân Diệp vẫn có sức ảnh hưởng với thương cổ, ít nhất thương nghiệp Đại Đường hưng thịnh là do một tay mình nâng dậy. Nếu Trường Tôn Vô Kỵ thất bại trong cuộc đấu tranh này, ông ta sẽ cắn trả dữ dội nhất, Vân Diệp đã có chuẩn bị ở phương diện này, có lẽ đó là cơ hội cuối cùng của Trường Tôn Vô Kỵ.
Đợi Trường Tôn Vô Kỵ thất bại, môn phiệt cuối cùng của Đại Đường sẽ biến mất, thay vào đó là những gia tộc mới, những gia tộc này có khác biệt về bản chất với môn phiệt cũ, do không có đặc quyền, đại gia tộc chỉ có thể dựa vào kinh tế duy trì, Vân Diệp không thấy gia tộc nào dựa vào lợi ích khống chế thành viên một cách hữu hiệu, dù sao nhu cầu lợi ích của mỗi người một khác.
Chẳng lẽ Độc Cô Mưu mẫn cảm nhận ra điều này? Vân Diệp rất hoài nghi, tên này ẩn trong bóng tối mười năm, có lẽ hắn thực sự nhìn ra điều gì đó nên lần này mới đứng ra dứt khoát như vậy, thà đánh gãy chân đệ đệ của mình cũng phải đứng trong đội ngũ chính xác.
Có lẽ tên này say rượu cũng là giả vờ.
Vân Diệp lặng lẽ cười trong bóng tối, Độc Cô Mưu lần này có lẽ đại biểu cho những gia tộc cổ xưa nhất, chuẩn bị dùng phương thưc của mìn bước vào thế kỷ mới, dưới tiền đề đó, hai chân Độc Cô Mưu không còn đáng nói nữa rồi.
Vân Diệp cao hứng nhắm mắt lại, ngày mai mọi chuyện sẽ rõ ràng.
Mùa đông Trường An rất có quy luật, chỉ cần gió bắc nổi lên là ngày hôm sau đảm bảo có tuyết lớn đổ xuống. Trường An những năm qua thời tiết ngày càng lạnh, khí hậu thảo nguyên càng thêm khắc nghiệt, Na Nhật Mộ đưa tay hứng bông tuyết rơi xuống, rầu rĩ nói với trượng phu:
- Thảo nguyên nhất định bị sương giá rồi.
- Hiện giờ người trên thảo nguyên không nhiều, lại tập trung ở chỗ cỏ cây màu mỡ nhất, cỏ khô dự trữ ở mùa thu nhất định sẽ vượt qua được tai nạn này, nàng đừng lo, ở đó có trú quân, nếu như không cầm cự được, trú quân sẽ không khoanh tay ngồi nhìn đâu.
Na Nhật Mộ gật đầu, mục trường thuộc về nàng, đại bộ phận tài nguyên của nàng tới từ mục trường, Linh Đang có cổ phần ở thương đội Lĩnh Nam, còn về Tiểu Miêu, toàn bộ chuyện làm ăn ở Tây Vực là của Tiểu Miêu, mấy năm qua kiếm không ít tiền từ tay Hà Thiệu.
Trong mắt Tân Nguyệt, dù tài sản của Na Nhật Mộ hay Linh Đang, Tiểu Miêu đều thuộc về con họ, nàng cố chấp cho rằng, tiểu thiếp trừ trang sức thuộc về bản thân thì không có gì hết.
Cái nhìn này không có thị trường ở Vân gia, chính Vân Thọ cũng không tán thành, khi tính toán gia sản Vân gia, hắn chưa bao giờ tính tài sản của mấy vị di nương vào, dù Tân Nguyệt có nổi giận thì Vân Thọ cũng không dao động.
- Chỉ có thiếp là nghèo rớt mùng tơi.
Chỉ cần nghe Tân Nguyệt nói thế là Vân Diệp biết tính khí hẹp hòi của nàng lại bộc phát rồi, nếu không phải nhìn thấy Na Nhật Mộ vào kho lấy đồ của mình, thì nhìn thấy Tiểu Miêu mang bảo bối ra phơi nắng, nên bị kích thích.
Mỗi khi như thế, Vân Diệp luôn cười nói:
- Cả Vân gia đều là của nàng, sao lại thành nghèo rớt, chút tiền trong tay đám Tiểu Miêu có là cái gì. Đừng thấy Tiểu Miêu hay phơi bảo bối, đó là nha đầu ngốc, nàng xem có món nào đáng tiền không, từ kho lấy ra một món cũng giá trị hơn đồ Tiểu Miêu mang từ Tây Vực về.
Trượng phu nói thế làm Tân Nguyệt cực kỳ kiêu ngạo, ưỡn ngực lên, khinh bỉ nhìn Tiểu Miêu phơi bảo bối, oai phong bỏ đi.
Độc Cô Mưu dậy rất muộn, lúc gặp Vân Diệp vẫn loạng choạng.
- Rượu mạnh thật! Hôm qua lúc uống rượu có phải ta bị ngươi và Trình Xử Mặc chơi rồi không? Hai ngươi không thể nào có tửu lượng tốt hơn ta, biết rồi, vẫn còn nhớ chuyện ta ném ngươi xuống cống.
Vân Diệp cười hô hố:
- Rượu do ngươi chọn, liên quan gì tới bọn ta, rượu Vân gia mạnh có tiếng, đâu phải ngươi không biết.
Trong lúc nói chuyện nha hoàn mang lên rất nhiều món ăn, Độc Cô Mưu húp liền hai bát cháo.
- Hôm qua thiếu chút nữa say chết, đều hi vọng hết vào thứ này hoàn hồn. Cách làm bánh bao là từ nhà ngươi truyền ra, nhà ta cũng làm, nhưng không ngon bằng, lão tổ tông thường nói cứ lễ tết mới được ăn đồ ăn do nhà ngươi hiếu kính, rất tiếc nuối, sau này phải tặng thường xuyên nhé.
Lời này có ý bù đắp quan hệ đây, Vân Diệp gật đầu:
- Kẻ làm vãn bối ta vậy là sai rồi, lão nhân gia muốn ăn vài món hợp khẩu vị là nên, ngươi cứ phái người tới thẳng đây lấy, nhà bếp của Vân gia kỳ thực chuẩn bị cho những lão nhân gia ở kinh thành. Đám Phòng tướng, Đỗ tướng đều làm thế, Vân gia cũng tiện tỏ lòng hiếu thảo.
Độc Cô Mưu ăn liền nửa đĩa bánh bao, húp nửa bát cháo nuốt xuống:
- Cho ta một câu, sau khi Trường Tôn Vô Kỵ gặp họa, ngươi định làm gì?
Đây không phải lúc do dự, Vân Diệp nói rành rọt từng chữ:
- Nếu Vân gia không có đối thủ sẽ rất nguy hiểm, nên ta sẽ lập tức vào thư viện dạy học, đó mới là chuyện ta nên làm, lãnh binh đánh trận, lăn lộn triều đường đều chỉ là bàn đạp cho ta thực hiện lý tưởng này.
- Hơn nữa Đại Đường từ nay trở đi sẽ không còn xuất hiện quyền thần nữa, chỉ cần có người như thế xuất hiện, chúng ta sẽ cùng công kích, thế nào?
- Quân tử nhất ngôn.
Độc Cô Mưu giơ tay ra.
Vân Diệp không chút do dự đưa tay ra vỗ tay với hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...