Vân Diệp trốn ở trong hậu viện xem năm hạt cây ngô của mình, cây nào cũng mọc cao lớn khỏe mạnh, gốc màu tím chắc chắn bám lấy mặt đất, hai bên đã có ngô mọc ra, y còn nhớ hình như mỗi cây ngô kết một bắp là tốt nhất, nhưng không chắc lắm, đành mặc kệ nó.
Y lắc lắc đuôi bắp ngô, hoa trên đầu rụng xuống rất nhiều phấn, ngô là thực vật giống đực cái cùng cây, thụ phấn rất tiện, tuy có hơi biến thái. Vân Diệp rất thích, nếu như không tính hậu quả kết hôn cận huyết, con người cũng nên như thế, quá tiện luôn, tìm lão bà tìm trượng phu làm cái gì chứ, tự mình ôm cái bụng lớn tự sinh con đẻ cái cũng không tệ.
Cưới lão bà tốn tiền, gả khuê nữ tốn tiền, đúng là tiêu tiền để chịu tội, lần trước gặp Lý An Lan, rơi vào lưới tình, kết quả thiếu chút nữa bị đem đi nuôi chó, tới giờ cơn giận vẫn còn chưa tiêu tan.
Đem so ra thì Hoàng Thử thật làm người ta hâm mộ, lão bà đẫy đà trắng trẻo, nghe nói từ cầ hôn tới động phòng tốn có nửa ngày, con người chăm chỉ hay làm, trong nhà quét dọn sạch sẽ, còn rất có đầu óc thương nghiệp, bày quán bán rượu nếp ở cửa thư viện, rất ăn khách, đồ dùng sạch sẽ, đều lấy nước nóng tráng qua, rượu nếp cũng ngon, mùi rượu điếc mũi.
Lúc này liền nhìn ra cái không hay của thân phận cao quý rồi, nhìn Úy Trì đại ngốc đưa huynh đệ Hỏa Trú ngồi ở quán ăn hết bát này tới bát khác, hai anh em Lý Thái, Lý Khác chỉ biết nuốt nước bọt, Lưu Hiến cực lực từ chối nguyện vọng muốn ăn rượu nếp của hai huynh đệ chúng, muốn ăn thì bảo đầu bếp trong bếp làm cho.
- Ta không muốn ăn cơm thừa nữa, không muốn thêm lần nào nữa, bánh báo cho ta lần nào cũng bị cắn rồi, cháo của ta đều bị húp rồi, ta là vương gia, không phải chó ăn cơm thừa, lần sau kẻ nào dám cắn bánh bao của ta, ta sẽ cắn kẻ đó.
Thế là hay rồi, Lý Khác thích sạch nổi giận, thời gian qua không có lúc nào hắn được vui vẻ, hôm nay không cho hắn ăn rượu nếp đã triệt để kích thích lửa giận của hắn, lời nói không qua suy nghĩ không để ý Lý Thái bên cạnh mặt cũng đen xì, bánh bao của Lý Thái cũng thường xuyên bị người ta cắn qua, còn có bánh bị bẻ ra cướp nhân nữa.
- Tam ca, diện đả kích không thể quá lớn, mặc dù đệ cũng ghét ăn thừa, nhưng hay dở gì cũng nên nói là bá vương long ăn thừa, đừng nhắc đến chó có được không?
Từ khi Vân Diệp cho người đào lộn tùng phèo bên cạnh Vinh Châu, gom được một xe xương hóa thạch lớn, hôm qua vừa mới tới nơi, nhìn thấy cục xương cực lớn, Vân Diệp nói là long cốt biến dị, chứ còn gì nữa? Đứng trong miệng cái xương, Lý Thái lấy rồng làm tượng trưng thực sự anh minh nhường nào.
Nhìn cái miệng to chưa này, đớp một con trâu cũng không thành vấn đề, từ đó Lý Thái cứ đóng miệng mở miệng là nói tới bá vương long, tựa hồ hắn chính là con rồng có thể nuốt chửng trâu kia vậy.
Đi tới cùng xương cốt còn có một phong lệnh trách cứ của Trường Tôn hoàng hậu, nói Vân Diệp ăn no rửng mỡ, cổ hoặc quan viên Vinh Châu làm chuyện tốn kém lãng phí, đào bới thứ vô dụng, nếu thích xương thì tặng cho ngươi, đồng thời thanh toán phí đào xương, 2000 quan.
Trước nay với Vân Diệp, Trường Tôn hoàng hậu chưa bao giờ thể hiện phong phạm hiền hậu như truyền thuyết nói, mà khắc bạc thế nào là làm thế, chuyện nhỏ như đầu kim cũng nâng tầm quan trọng lên tầm cao của đạo đức để nói.
Chẳng qua chỉ là xương khủng long thôi mà, chính phủ đời sau còn đào hết xương lên, xây nhà cất giữ, còn cho người vào tham quan, rồi thu vé vào cửa, đây là chuyện mọi người cùng vui, sao tới đây lại không làm nổi nhỉ?
Đã nói long sinh cửu tử, hồ đồ bất đồng rồi mà, còn bới móc gì nữa? Chẳng phải bá vương long trông hơi xấu một chút à? Nhưng nó cũng có ưu điểm chứ, không nhìn hai cái răng của nó sao, lớn thế còn gì, tới cả xích, thứ bình thường có răng to thế không? Chỉ có thể là rồng, mà nó phải là rồng, nếu không quan viên Vinh Châu xui xẻo lớn, không thể hại bạn phải không?
2000 quan à, chuyện vặt, bổn hầu gia nghèo chỉ còn lại mỗi tiền thôi, tiền chất đống vài căn nhà, chẳng biết là ở đâu ra, nói choi là lúc nào cũng thấy nãi nãi dẫn cô cô thẩm thẩm chất tiền vào trong đó, lão nhân gia t hích nhất là ngồi trên đống tiền cười ngốc nghếch, tiền không phải là để đem chất đống, mà là để tiêu, nếu không là đống rác.
( truyền thuyết rồng sinh chin con, mỗi con một vẻ)
Bại gia tử là phải như Vân Diệp đây này, mua cái xương tốn tận 2000 quan, sau đó xây nhà khắp nơi ở Ngọc Sơn, người khác dùng gỗ xây, Vân Diệp sai người dùng đá xây, đá chu vu trăm dăm quanh đó đều tập trung ở Ngọc Sơn hết, cứ rầm rập suốt cả ngày. Lưu dân vừa tới Lam Điền, không cần phải mở miệng lập tức có sai dịch của quan phủ dẫn tráng đinh lên Ngọc Sơn, rồi cho bọn họ ở trong nhà cỏ đơn sơ, đem lương thực của triều đình phát cho, tất nhiên có quản sự tới tuyển người, nam cần, nữ cũng cần, đứa trẻ mười hai tuổi cũng có thể vác búa đập đá cơ mà.
Nông hộ trong trang không hài lòng, chưa bao giờ thấy nhiều người ngoài tới chiếm lợi của chủ nhà như vậy, trong nhà trừ người già và trẻ nhỏ phải chăn lợn, chăn gà, chăn vịt, còn toàn bộ tập trung hết vào đại nghiệp xây dựng rồi. tại TruyenFull.vn
Lý Khác rất bận rộn, cực bận, tới ngay cả thời gian uống ngụm nước cũng không kiếm nổi, cho nên không có thời gian mà nổi giận nữa, Vân Diệp nói chuyện xây nhà lần này là bài thi cuối kỳ của hắn, nếu như có thể hạ chi phí xuống thấp nhất, dùng vật liệu ít nhất mà vẫn đảm bảo được xây nhà tốt nhất, mới là qua, chỉ cần một trong hai mục có một cái không đạt, hắn sẽ bị trứng ngỗng. Vân Diệp nói y sẽ rèn một quả trứng ngỗng bằng sắt, bắt Lý Khác treo lên cổ, sau đó đi diễu phố.
Đứa trẻ mười hai tuổi trưởng thành sớm nhận được nhiệm vụ này hai chân nhũn ra, nghĩ tới hậu quả đáng sợ ngay trong đêm dẫn mười mấy tên hộ vệ chạy về Trường An, đập cửa cung thình thình, đi kể khổ với cha hắn, yêu cầu cha hắn giúp đỡ, hắn không muốn đeo quả trứng đi diễu phố.
Cha hắn không an ủi lấy một lời, trầm tư rất lâu rồi đột nhiên cười phá lên, chỉ thị cho mấy quan viên công bộ, cuối cùng vỗ vai nhi tử nói, nếu như hắn đeo trứng đi diễu phố thì ông ta sẽ dẫn Dương phi cùng đi xem, câu này khiến sống lưng Lý Khác lạnh toát.
Khi đi chỉ có chính chủ, khi về có thêm một đống người, Dương phi sợ nhi tử bị đi diễu phố, lại mời mấy vị cựu thần Tiền Tùy đi giúp nhi tử.
Bản thiết kế do Vân Diệp vẽ, chỉ có một bên ngoài, bên trong không có gì cả, quan viên công bộ chỉ trời mắng đất, tức tới sôi gan, nói xây nhà bằng đá là chuyện nực cười nhất thiên hạ, ai có thể đưa tảng đá nặng hai nghìn cân lên cao hơn một trượng? Còn phải làm xong trong ba tháng, đây là cố ý gây khó, dù ba năm cũng không làm nổi, vương gia đeo trứng ngỗng là cái chắc rồi.
Lý Khác cười khổ đưa bọn họ tới công trường, dưới ánh mắt không sao tin nổi của quan viên công bộ, Lý Thái vô cùng phong độ dùng một cái ròng rọc là đã kéo được tảng đá cực lớn lên, trông rất nhàn nhã, bên cạnh có người giúp thay đổi phương hướng cần cẩu, nhẹ nhàng đặt tảng đá lên cột, cần cẩu như vậy có rất nhiều, mỗi căn nhà đều có một cái, bận rộng không ngừng.
Quan viên công bộ quỳ cả xuống, muốn bản vẽ, muốn một cái cần cẩu đem về nghiên cứu, Lý Thái mắng cho té tát, nói đây là bài thi cuối kỳ của mình, các ngươi mang đi để ta ăn trứng ngỗng à? Nếu phụ hoàng nhìn thấy còn chẳng đánh chết ta?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...