Đường Chuyên

Cáo từ Lý Thái, Vân Diệp và Tiểu Miêu cưỡi Vượng Tài về nhà, Tiểu Miêu dựa vào ngực Vân Diệp, mặt hồng rực vì sự hưng phấn vừa rồi.

- Phu quân, nhà ta cũng làm một cái máy bay được không?

Đây là lần đầu tiên Tiểu Miêu mở miệng xin thứ gì đó, đương nhiên sẽ thỏa mãn nàng, Vân Diệp dùng áo choàng bọc Tiểu Miêu đi từ cửa sâu vào viện tử, chém đinh chặt sắt nói:

- Nhà ta tất nhiên sẽ làm, không phải làm một cái mà làm nhiều cái, tới mùa xuân chúng ta xem máy bay nhà ai bay xa nhất.

Hai người nói cười đi vào hậu trạch, Tiểu Miêu thấy Tân Nguyệt đang đứng trên lầu nhìn mình, thoáng cái đạp cột nhảy lên lầu, ôm lấy cánh tay Tân Nguyệt, kể chuyện thần kỳ xảy ra hôm nay, Tân Nguyệt há hốc mồm, nhìn Tiểu Miêu khắp từ trên xuống dưới, hỏi Tiểu Miêu có bị thương không.

Từ khi Vân Diệp đem ngọc bài treo ở nóc điện Vạn Dân, vì bồi thường cho Vô Thiệt, Vân diệp lấy pin năng lượng mặt trời cho Vô Thiệt, nói với ông ta cái này và ngọc bài tương tự nhau, chẳng qua tinh xảo trực quan hơn. Thứ này được Tân Nguyệt cất trong chum pha lê, cho nên tới giờ vẫn có thể phát điện, Vân Diệp thử rồi, chỉ cần ở trạng thái sạc điện, hai mặt chạm nhau, sẽ phát ra ánh lửa.

Vô Thiệt và Lưu Phương nghiên cứu tỉ mỉ xong cho rằng, thứ này là bảo bối, có thể phát ra hai khí âm dương, Lưu Phương cho rằng hai mảnh pin là chính phụ cấp, chính là hai khí âm dương.

Nói thế cũng chẳng sai, nhưng lại hại khổ Vô Thiệt, ông ta muốn điều hòa hai khí âm dương, mà môi giới là cơ thể bản thân, người mỗi ngày sạc điện cho mình, Vân Diệp chẳng biết nói cái gì nữa.

Chuyện cũ đã qua, quá nhiều vương vấn chỉ đem lại cho bản thân thêm phiền não, cho nên y thà đem thứ trước kia mình coi như tính mạng cho hai ông già cô đơn chơi, không muốn để nó mốc meo dần dần biến thành đống rác trong bóng tối.


Di động cũng thế, từ khi tới Đại Đường, Vân Diệp trừ cho Tôn Tư Mạc dùng một lần, không đụng tới nó nữa, không phải không muốn, mà là sợ.

Thời gian đã trôi qua hai mươi năm, hẳn chiếc di động hỏng rồi.

Không biết Vô Thiệt nghiên cứu thông được âm dương ra sao, hôm nay quỷ dị trả pin năng lượng mặt trời cho Vân Diệp, ông ta cho rằng khí âm dương trong bảo vật này không đủ, định khi trời nổi sấm sét tới điện Thái Cực thử xem, không chừng có thu hoạch.

Điện Thái Cực nếu không có cây sóc thu lôi của Lý Nhị thì đã bị sét hủy vô số lần rồi, từ khi Lý Uyên xưng đế ở điện Thái Cực, đã tu sửa hai mấy lần lớn nhỏ, trong đó có mười mấy lần bị sét đánh.

- Ông nói tới hai khí âm dương thì đúng rồi, nhưng đừng tới điện Thái Cực, nơi đó là cái chỗ hút sét, ông chán sống hay sao, ta đảm bảo nếu có một luồng sét đánh xuống thì kết cục duy nhất là biến thành thịt nướng, tuyệt đối không có ngoại lệ.

- Ông chơi ngọc bài hơn ba năm rồi, tự ông nói xem có hiệu quả gì không? Không chứ gì, ông sở dĩ trẻ hơn trước là vì thể chất hơn người và tâm thái. Lão nhân gia nghe ta đi, thích bảo bối thì vào kho tìm, thích uống trà thì trong nhà loại trà nào chẳng có, đừng tới điện Thái Cực tìm sét nữa, ta còn hi vọng ông sống thêm vài năm, nhà ta có một vị trường thọ cũng là điều tốt.

Nói khô cả cổ mới khuyên được Vô Thiệt tính khí trẻ con đi, Vân Diệp nhìn cái sạc pin, cười khổ đi hỏi Tân Nguyệt lấy di động, thứ đó luôn được nàng bảo tồn.

Nghe thấy phu quân muốn lấy di động, mặt Tân Nguyệt liền trở nên trang trọng, quát một tiếng, đuổi toàn bộ đám Na Nhật Mộ, Linh Đang, Tiểu Miêu đang đợi xem náo nhiệt đi, Vân Diệp nhíu mày, chỉ sạc điện cho di động thôi, xem thứ đó còn dùng được không, sao làm nghiêm trọng như thế.

Tân Nguyệt kệ sắc mặt Vân Diệp khó coi thế nào, vẫn cố chấp khóa cửa hậu trạch. 

Trong ánh mắt mong đợi của Tân Nguyệt, Vân Diệp nối sạc và điện thoại, đợi nửa ngày không có động tĩnh gì, xem ra đã chết hẳn rồi, Vân Diệp đi tới bên bàn rót chén trà, chuyện trong dự liệu, không có gì lạ, cũng chẳng có gì thất vọng. Tân Nguyệt thì vẫn nhìn chằm chằm vào cái di động.

- Sáng rồi, phu quân, sáng rồi.

Tân Nguyệt chạy ngay tới bên Vân Diệp kéo y tới chỗ di động, Vân Diệp lấy làm lạ, đúng là đang sạc điện thật.

Thử mở di động, màn hình chớp mắt sáng lên, hình quảng cáo làm Tân Nguyệt nhìn như mê như say.

Đáng tiếc ảnh bên trong đã mất hết, thứ lưu trữ không còn chút nào, chỉ hình quảng cáo nguyên thủy nhất của di động là còn, tiếng chuông cũng còn, thử chút máy chụp ảnh, rất thảm, hình ảnh chỉ lưu giữ năm phút, sau đó hoàn toàn biến mất.


Tân Nguyệt nhìn thấy mình trong di động, sợ tới chảy nước mắt, cho rằng hồn phách đã bị nhốt bên trong, Vân Diệp cưỡng ép Tân Nguyệt dán mặt vào mặt mình, định chụp ảnh phu thê, kết quả Tân Nguyệt cầm di động muốn đập, để thả hồn phách hai người ra, chỉ tích tắc nàng đã thấy tứ chi yếu ớt, toàn thành lạnh băng.

- Ai bảo thế, hồn phách cái gì, đây là thứ vẽ tranh nhanh, hiện hỏng rồi, chỉ lưu giữ được trong chốc lát.

- Thật à? Vì sao không khác chút nào. 

- Đã nói với nàng đây là bảo bối tiên gia, tất nhiên họa sư bình thường sao bì được. Được rồi, cha nàng nghe hát, Cao Sơn Lưu Thủy sớm đã thất truyền, còn cả Quảng Lăng Tán đã nghe chưa?

Xuất phát từ tín nhiệm với trượng phu, Tân Nguyệt dần yên tĩnh lại, toàn thân cảm thấy thư thái, lúc này mới khắc định trương phu nói không sai, nghĩ tới trong nhà còn có thứ bảo bối như thế, kích động tới run rẩy.

Kết quả Tân Nguyệt ngồi bên cái sạc điện nghe chuông điện thoại gần một đêm, còn chụp ảnh cho mình hết lần này tới lần khác, Vân Diệp ngủ nửa đêm tình lại, giật này mình, trong gian phòng tối om, Tân Nguyệt cầm di động xem ảnh của mình, khuôn mặt bị màn hình chiếu xanh lét, cực kỳ khủng bố.

- Được rồi, đừng chơi nữa, thu lại đi, sau này truyền cho Vân Thọ, để nó nghịch.

- Thế cũng không được, đây là tiên gia bảo bối, đợi thiếp nhắm mắt rồi chàng mới được truyền cho A Thọ.

Tân Nguyệt bực mình phẩy tay với Vân Diệp, tiếp tục chơi tiên gia bảo bối.

Khi trời sáng, Vân Diệp bị đè tỉnh, vừa mở mắt ra đã thấy mắt Tân Nguyệt cách mình chỉ có một tấc, chẳng thấy gì cả, chỉ thấy hai cái mắt to đùng.

Thấy phu quân đã tỉnh, Tân Nguyệt thân mật cọ đầu vào đầu y, miệng còn phát ra tiếng kêu như mèo động tình.


Nam nhân vào buổi sáng là không chịu nổi khiêu khích nhất, vừa định tóm Tân Nguyệt trừng trị một phen thì nàng cười khanh khách chạy mất, mở rộng cửa, để ánh sáng chiếu vào, còn lớn tiếng gọi nha hoàn tới hầu hạ rửa ráy, tối qua Tân Nguyệt hạ nghiêm lệnh, không được chủ nhân gọi, tự ý tới sẽ bị đánh chết.

Dù Vân gia chưa bao giờ đánh phó dịch ( không tính bị Vân Diệp đá đít), nhưng phu nhân cũng chưa bao giờ hạ nghiêm lệnh như thế. Cho nên nha hoàn phó dịch đều ngoan ngoãn nấp trong phòng mình, tới khi Tân Nguyệt gọi, cả hậu trạch Vân gia như bừng tỉnh, bắt đầu một ngày công tác.

Na Nhật Mộ, Linh Đang, Tiểu Miêu đồng loạt tới phòng Tân Nguyệt, thấy phu quân còn ngủ, Tân Nguyệt như cả đêm không ngủ, mắt đầy tơ máu, nhưng tinh thần khỏe khắn kinh người.

Tân Nguyệt cười với ba nàng, chỉ Vân Diệp nằm trên giường, đắc ý đi ra ngoài cửa, cứ như đại tướng quân chiến thắng.

- Phu quân đáng thương.

Linh Đang cho rằng phu quân bị Tân Nguyệt dày vò cả đêm, quyết định xuống bếp nấu cháo bổ thận ích khí cho phu quân.

Na Nhật Mộ không nghĩ thế, liếc nhìn chăn đệm chỉnh tề, mũi như chó hít hít người Vân Diệp, cười bảo:

- Đêm qua họ không làm gì hết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui