- Người Đại Thực không có nhiều dầu hỏa đâu!
Vân Diệp thu kính viễn vọng lại nói với Lưu Phương:
- Bọn chúng không cần quá nhiều dầu hỏa, chỉ cần ngăn cản chúng ta một canh giờ là kỵ binh của Trình Xử Mặc sẽ bị tổn thất cực lớn.
- Ông nghĩ hơn bốn vạn quân của Trình Xử Mặc không cầm cự được một canh giờ? Chỉ cần lửa tắt, người Đại Thực sẽ không thoát được vận mệnh bị thành lạc đà nghiền nát. Người đâu, chém đầu giáo úy phương trận số ba, trận số hai và bốn dọn dẹp trận số ba. Lệnh thuốc nổ chuẩn bị, máy ném đá chuẩn bị, ta muốn làm nổ tung biển lửa này.
Phạm Hồng Nhất chắp tay rời đi, phương trận số ba tối nay thật mất mặt, thành lạc đà chú trọng nhất là bình ổn, hắn không khống chế được lạc đà chết chưa hết tội, chẳng những làm kẻ địch chê cười, còn chắn đường đại quân tiến lên.
Vô số mũi tên mang thuốc nổ bắn vào biển lửa, vụ nổ liên tiếp tạo sóng không khí chớp mắt dập tắt lửa, rồi thoáng cái lại bùng lên, thế lửa nhỏ hơn rất nhiều, do vụ nổ làm đất cát phủ lên lớp dầu hỏa.
Thấy thuốc nổ có hiệu quả, Đỗ Như Hối thở phào, Lưu Chính Vũ tinh thần phấn chấn, vung cánh tay độc nhất lần nữa hạ lệnh oanh tạc, lần này triệt để biến một vùng biển lửa thàn những đốm nhỏ lác đác.
Trong thành lạc đà xông ra mấy nghìn quân sĩ vác ván gỗ trải đường, ném ván gỗ xong rồi mau chóng chạy lại, quân sĩ chuyên môn ghép ván gỗ trải thành con đường bằng phẳng, mỗi khi con đường kéo dài một trượng, thành lạc đà tiến lên một trượng, chỉ cần áp sát trại địch, ngày tàn của chúng sẽ tới.
Người Đại Thực như nổi điên dem số dầu hỏa còn lại ném xuống, ý đồ cho lửa cháy lớn hơn, nhưng dầu hỏa của chúng không thể so được với dầu hỏa của thành lạc đà, thoáng cái đã bị dập tắt, không như dầu hỏa thành lạc đà luyện ra, dù có lan trong không khí cũng có thể bốc cháy dữ dội.
Trời đã sáng hẳn, bầu trời vẫm âm u, khói đen mù mịt bao phủ bầu trời, cả sơn cốc như địa ngục nhân gian.
Vân Diệp mệnh lệnh thành lạc đà tăng tốc vượt qua vùng đất này, chẳng may dầu hỏa bị hơi nóng làm bốc ra thứ như hơi xăng thì thành lạc đà toi đời.
- Nhất định phải thu hẹp không gian hoạt động của Ưu Phúc Tố, ta không cần biết còn bao nhiêu trang bị, không cần biết hậu cần có theo kịp không. Lão Nguyên, nếu hậu cần có vấn đề thì mang đầu tới gặp ta.
Lão bà cũng đã lên chiến trường rồi, cho nên lúc này Vân Diệp như con mãnh thú muốn cắn người, trong lều soái không ai dám nói một lời, Đỗ Như Hối nhắm mắt dưỡng thần.
- Bẩm đại soái, dầu hỏa đã tiêu hao bốn thành, thuốc nổ đã tiêu hao một nửa. Trước kia đại soái nói chỉ cần tiêu hao quá ba thành là phải bổ xung, hiện chúng ta ở dị quốc, muốn có được bổ xung rất khó khăn, trừ khi tới được thành Toái Diệp, đại soái có chặt đầu ti chức cũng không thể biến ra dầu hỏa thuốc nổ, tiêu hao thật sự quá nhanh.
Điền Nguyên Nghĩa dù rất sợ hãi vẫn dũng cảm đứng ra giải thích, vừa rồi phát xạ liên tục đã tiêu hao nửa số vũ khí mang thuốc nổ, tiếp tục thế này không đủ duy trì tới khi chiến tranh kết thúc, huống hồ người Đại Thực chẳng những có tiền quân còn có hậu đội, nhân số hậu đội còn đông hơn.
Vân Diệp thấy huyệt thái giương giần giật, nắm chặt tay rồi từ từ buông ra:
- Tất cả phụ binh trong quân mặc giáp chuẩn bị tác chiến, từ giờ tạm dừng phát xạ vũ khí thuốc nổ, đổi sang vũ khí bình thường.
Điền Nguyên Nghĩa thở phào, chắp tay một cái rồi vội vàng rời đi.
Sơn cốc dài hẹp như cái nồi nước sôi ùng ục không ngừng, tiếng tướng sĩ la hét, tiếng nỏ tiễn vù vù, tiếng chiến mã hí dài, tiếng thuốc nổ nổ tung, hòa thành âm thanh làm người ta huyết mạch căng phồng.
Ưu Phúc Tố kiệt lực chỉ huy kỵ binh Đại Thực phát động công kích vào phòng tuyến của của Trình Xử Mặc.
Hiện giờ ông ta đã nhìn thấy khí cầu trên thành lạc đà, chứng tỏ nó chỉ còn cách năm dặm, kéo thị vệ trưởng nói nhỏ:
- Lạp Tân, ngươi leo lên đỉnh núi thả dây thừng xuống, đó là đường lui cuối cùng của chúng ta, nhanh, địa điểm phải bí mật, không để người khác nhìn thấy, chân chúa trên cao sẽ phù hộ ngươi.
Lạp Tân hôn chân Ưu Phúc Tố, dẫn hai mươi hộ vệ tâm phúc đi tìm đường đào thoát cho chủ tử của mình.
Nhìn Lạp Tân đi rồi, Ưu Phúc Tố lấy khăn vài che kín mặt, thúc ngựa, rút loạn đao xông vào chỗ chiến hỏa kịch liệt nhất, lập tức có đội kỵ binh lạc đà la hét lao vào vòng chiến.
Bất kể nỏ của Trình Xử Mặc có dày đặc tới đâu, thế nào cũng có người Đại Thực xuyên qua dây thép gai tới trước trận, chúng cực kỳ dũng mãnh, lao vào quân trận là vứt thuẫn tròn đi, rút loan đao chém giết, thân thủ vô cùng linh hoạt, ở trong khoảng cách ngắn cũng né được nỏ bắn.
Trần Sồ gian nan giết chết hai tên người Đại Thực, còn chưa thở đều đã nghe thấy đằng sau có tiếng tù và ù ù.
Tiếng tù này chứng tỏ viện quân địch tới rồi, đúng lúc Trần Sồ đang do dự không biết có nên phái người chi viện Quách Bình không thì hậu trận có tiếng reo hò đinh tai nhức óc, vội vàng ngẩng đầu nhìn, thấy cờ đại biểu cho viện quân của nhà mình đang ra sức phất lên.
Đâu ra viện quân? Không phải kẻ địch ngụy trang chứ? Chỗ đại soái chỉ còn lại một vạn năm ngàn kỵ binh thôi, làm sao có thể chia ra chi viện cho chúng ta được.
- Đoán chừng hảo hữu của đại soái tới giúp chúng ta, Trần Sồ, đừng ngây ra nữa, con mẹ nó bị bắn chết mới là oan uổng đấy! Huynh đệ cố lên, chúng ta sắp thắng rồi.
Tiếng quát của Trình Xử Mặc như tiếng sấm vang bên tai, Trần Sồ ho lớn:
- Các huynh đệ cố lên, chúng ta sắp thắng rồi.
Quách Bình hơi hoang mang, mình đã sẵn sàng đón nhận kẻ địch xung kích. Không ngờ từ trên núi thình lình có hai đội ngũ đánh tới, nhân số không nhiều, mỗi đội chừng năm nghìn quân, nhưng vô cùng hung hãn. Một đội khôi giáp sáng loáng, đầu gài lông gà, mỗi người khoác áo choàng màu trắng, như thần tiên hạ phàm.
Đội còn lại thì thứ người gì cũng có, loại giáp nào cũng có, còn có cả người lưng trần tác chiến, vũ khí thì thì đủ loại từ chùy tới loan đao, hò hét xông vào người Đại Thực quyết chiến.
Ưu Phúc Tố đợi rất lâu không thấy quân Đường phía đối diện có chút náo loạn nào, thành lạc đà thì càng lúc càng tới gần, nhắm mắt thở dài, biết đội quân trong sơn cốc này khó tránh nổi kiếp nạn rồi.
Ông ta như nhìn thấy đôi mắt lãnh khốc như chim ưng của Cáp Lý Phát nhìn mình, đại đế của mình, vạn vương chi vương của mình vẫn còn chìm đắm trong giấc mộng vô địch thời Mặc Hãn Mặc Đức (Mohammed) cho rằng chỉ cần phái đi một tổng đốc phương đông là có thể thu cả phương đông vào túi, một chủng tộc nổi danh trí tuệ như thế, không phát động toàn bộ lực lượng, làm sao mà đánh bại nổi.
Lần này mình tới viễn đông tác chiến kỳ thực là vì báo thù, hải vực Đại Thực giàu có đang bị chiến hạm thỏa sức cướp bóc đốt phá, kỵ binh Đại Thực chỉ có thể đứng ở bờ biển phẫn nộ quát mắng.
Cáp Lý Phát cho rằng kỵ binh Đại Thực là vô địch, bất kể là người Ba Tư, La Mã hay Thác Đát đều không phải là đối thủ, hiện giờ tác chiến với người Đường, Ưu Phúc Tố phát hiện người ta đã sớm thay đổi phương thức tác chiến rồi.
Mình bố trí không có gì sai lầm, khoảng cách giữa tiền quân và hậu đội vốn là cái bẫy, đem toàn bộ quân bố trí trong hẻm núi là tiện kiên thủ, chỉ cần tiền quân chống lại được thành lạc đà tiến công, hậu quân sẽ tới hình thành gọng kìm tiêu diệt toàn bộ địch tập kích.
Ưu Phúc Tố cười khổ, một con sư tử chui vào lồng thỏ, khổ tâm bố trí biển lửa bị vũ khí khủng bố của người Đường dập tắt, mình thua không còn có thể nói được gì.
- Trận chiến này thất bại không phải lỗi của ta.
Ưu Phúc Tố hét lớn, ngã từ trên lưng ngựa xuống.
Tân Lạp từ trên vách núi nhảy xuống, cùng hai hộ vệ buộc chặt dây thừng vào người Ưu Phúc Tố, để võ sĩ trên núi cẩn thận kéo Ưu Phúc Tố đã hôn mê lên.
Cất công bố trí biển lửa, tại sao không đợi thành lạc đà đi tới rồi làm món lạc đà quay luôn, mà lại chỉ đốt chặn thành lạc đà tới? WHY?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...