Đường Chuyên

Trời ngả về phía tây, Vân Thọ và Hạ Lan từ hoàng cung đi ra, Lý Nguyên Tường vội vàng chạy tới tóm lấy Vân Thọ hỏi kết quả.

Nhìn thấy hắn, Vân Thọ mới nhớ ra là còn có chuyện đó, giật tay ra chui vào xe ngựa của mình, thúc xe chạy gấp, Hạ Lan vội đuổi theo chui vào, để lại Lý Nguyên Tường một mình đứng ở cửa cung lớn tiếng gọi với theo:

- Rốt cuộc nói thế nào?

Lý Nguyên Tường khao khát vương quốc của mình thì Vân Diệp đang đấu tranh gian khổ vì tình huống mới.

Lạc đà lần lượt quỳ xuống đất cúi đầu che dưới lớp lông, Điền Nguyên Nghĩa báo cáo lốc đen sắp tới.

Thật ra chẳng cần hắn nói, nhìn từng bước tường đèn từ chân trời đi tới, tất cả mọi người đều biết rồi.

Lốc đen sức gió không lớn, thành lạc đà hoàn toàn có thể chống đỡ, nhưng cát bụi dày đặc mới là khủng bố, điều kiện thời tiết như thế tầm nhìn cực thấp, đại quân phủ thành rất bất lợi.

Lộc Đông Tán là chuyên gia hành quân đánh trận, sao có thể dễ dàng bỏ qua thời cơ trời ban như vậy, người Thổ Phồn đã sang kia hào, hưng phấn chuẩn bị xung phong.


Người Đột Quyết ở đầu gió, mặt chúng đeo vải đen, trên hào đã nhanh chóng dựng mười mấy cái cầu, chỉ cần lốc đen tới sẽ tấn công dữ dội nhất.

- Đối phó với người Đột Quyết thuận gió dùng thuốc nổ, đối phó với người Thổ Phồn ngược gió dùng dầu hỏa, lưới sắt chuẩn bị sẵn sàng, không cho địch tới gần thành là nhiệm vụ hàng đầu.

- Trình Xử Mặc sẵn sàng đợi lệnh, lốc đen không thể kéo dài quá lâu, khi lốc đen qua đi, ta muốn ngươi lập tức xuất kích, trọng điểm tấn công người Thổ Phồn.

- Còn lại cứ theo kế hoạch trước đó mà làm là được. Thành lạc đà rốt cuộc cũng nghênh đón trận chiến tàn khốc đầu tiên rồi.

Lốc đen đi qua ốc đạo chỉ chậm hơn một chút, mang đủ thứ bụi đất bao phủ chặt thành lạc đà.

Đội ngựa người Đột Quyết xông qua cầu, khoác với mọi khi, lang kỵ mặc hồng ý bất chấp mặt đất liên tục phát nổ, không ngừng thúc ngựa tới tốc độ cao nhất, như thế mới có thể giảm thiểu tổn hại do thuốc nổ gây ra.

Chiến mã được gió lốc thổi, chạy nhanh như điện xẹt, quân sĩ trong bảo lũy thậm chí chưa kịp phạt ứng đã thấy chiến mã vọt qua đỉnh đầu mình.

Dùng tốc độ nhanh nhất bắn nỏ, điểm thuốc nổ xong men theo đường hào chạy về thành lạc đà, vừa chạy vừa xô đổ thùng dầu trong hào, đợi khi bọn họ vào thành, hồng kỵ binh đã truy sát tới bên thành.

Không nhìn rõ người, chỉ thấy bóng đen thấp thoảng, thêm vào ngược gió, nỏ tám trâu bay được mấy chục trượng đã lệch quỹ đạo.

Vô số phi trảo móc vào cự thuẫn, người Đột Quyết muốn kéo cự thuẫn ra, như thế kỵ binh có thể lào thành lạc đà tác chiến, ở thời tiết thế này dùng chiến mã là đánh liều, xong trận này, chiến mã cơ bản là phê rồi, do hít quá nhiều bụi, bọn chúng sẽ vô cùng đau đớn.

Trời tối sầm, Vân Diệp đeo mõm heo, mắt đeo kính, mặc khôi giáp, trông quái dị vô cùng, không ngừng đi đi lại lại, tới khi nghe thấy tiếng nổ lớn mới yên tâm, dầu hỏa trong hào hẳn đã tác đội hình tiến công của người Đột Quyết ra làm đôi.

Đột Thi ở trong đại đội, liên tục chỉ huy binh sĩ xung phong, ba hàng lưới sắt tạo thành ba chướng ngại tử vong, chiến mã xô vào bị cuốn chặt lấy, nỗ lực vùng vãy chỉ khiến da bị cắt đứt..

Đột Thi nhìn thấy lầu dửa trong hào, muốn kêu lên, nhưng vừa há mồm cát đã chui vào họng, vội quay sang bên, ngọn lửa đỏ rực bùng lên, rãnh rộng ba xích đã biến thành biển lửa.


Nỏ trên thành lạc đà rào rào bắn ra, khoảng cách trăm bước trong gió lớn gần như không ảnh hưởng tới nỏ tám trâu, khi Đột Thi lấy cát dập tắt lửa thì bộ phận tiến công bị lửa ngăn cách đã biến thành xác chết. Nghĩ tới khuôn mặt phẫn nộ của Lộc Đông Tán, Đột Thi cắn răng hạ lệnh tấn công, lần này vố số hỏa tiễn theo gió bắn vào thành lạc đà.

Thời tiết này căn bản không thể giơ thuẫn tiến lên, chắc mấy chốc thành lạc đà khắp nơi bốc cháy, lạc đà trở nên bất an.

Điền Nguyên Nghĩa mặc khải giáp lấy chăn dập lửa, hắn không lo hỏa tiễn, thành lạc đà sớm có biện pháp ứng phó ở phương diện này, hắn chỉ lo lốc đen ảnh hưởng tới động vật, lạc đà không sao, nó tự đóng lỗ mũi vào không lo cát, nhưng ngựa cái thì thành vấn đề lớn, không biết đem lụa buộc lên miệng chúng có tác dụng không?

Gió lớn tuy có lợi cho cuộc tiến công của Đột Thi, nhưng cũng tạo thành tổn hại, khí giới công thành cỡ lớn căn bản không thể vận chuyển tới. Thang mây đặt vào thành lạc đà, trường thương sau cự thuẫn đâm ra dễ dàng giết người, dù là võ sĩ anh dũng tới mấy, ở trên thang cũng chẳng có nhiều chỗ mà né tránh.

Đáy thành lạc đà có thể nhấc lên, khi một số dũng sĩ Đột Quyết cho rằng tìm được con đường thắng lợi, Đột Thi phát hiện người chui vào không bò ra nữa, bất kể chui vào bao nhiêu cứ như chui vào địa ngục.

Hoành đao của Đột Thi chém lên hộ giáp thành lạc đà, đốm lửa tung tóe, nhưng không gây tổn hại là bao, từng xích sắt đen xì bện lại thành giáp lớn, chính là phòng vệ của thành lạc đà.

Từng mũi trường thương như con rắn độc từ lỗ ngầm đâm ra, Đột Thi rống lớn, vứt hoành đao, nắm lấy trường thương kéo ra, trường thương rụt lại, trong lỗ ngầm có nỏ bắn ra, Đột Thi tránh được chỗ yếu hại song bị trúng vào vai phải, mũi tên xuyên qua đằng sau.

Chủ soái đích thân ra trận là đại kỵ của binh gia, Đột Thi chỉ muốn quan sát kỹ thành lạc đà ở khoảng cách gần, không ngờ thiếu chút nữa mất mạng, đám thân vệ liều mình bảo vệ Đột Thi rút lui, lòng ngổn ngang trăm bề, từ khi người Đường có thứ vũ khí biết phát nổ kia, sự kiêu dũng của tướng sĩ đã thành không quan trọng nữa, cảm giác bất lực lan tỏa toàn thân.

Nếu như Đột Thi còn có thể đột kích tới dưới thành lạc đà thì Lộc Đông Tán ngược gió như sống trong địa ngục, dầu hỏa thuận gió phun ra, cả không khí cũng như bốc cháy, nhìn gió đã yếu đi, trời từ tối đen chuyển sang sang lờ mờ, vậy mà mình tiễn công vẫn không có chút tiến triển nào.


Mũi tên bén nhọn dễ dàng xuyên qua giáp da, Thổ Phồn quá nghèo, Lộc Đông Tán tin tưởng nếu mình có trang bị như người Đường, ắt sẽ vô địch thiên hạ. Học vấn không theo kịp, kiến thức không đuổi được, sai một bước, khoảng cách ngày càng lớn. Ở Trường An tìm mọi cách hi vọng tới thư viện Ngọc Sơn một chuyến, dù kiếm được chiếu thư của Lý Nhị, lão già Lý Cương đáng ghét đó vẫn không chút nể nang từ chối ý nguyện của mình.

Ngày đó thất bại tạo thành kết quả bó tay hết cách như bây giờ, dầu hỏa của người Đường như vô cùng vô tận, chỉ cần người Thổ Phồn xông vào, lập tức mười mấy xe thủy long phun dầu ra, rồi có lửa đốt cháy dầu, chỉ biết điên cuồng lăn lộn trên mặt đất dập lửa.

Kế sách đơn giản mà hữu hiệu, Lộc Đông Tán muốn dừng cái chết vô vị này, nhưng quân lệnh không truyền ra được, khi không ngừng né tránh dầu hỏa, ông ta phát hiện người Thổ Phồn bất giác bị chia thành bốn khu riêng rẽ.

Lộc Đông Tán tuyệt vọng nhìn về phía tường thành, trong ánh sáng lờ mờ, ông ta nhìn thấy vô số máy ném đá dựng lên, không cần suy nghĩ quay đầu ngựa chạy luôn, thân vệ hơi ngẩn ra, đây là lần đầu tiên Lộc Đông Tán lâm trận bỏ chạy.

Đợi khi đạn dầu hỏa ào ào rơi xuống đầu bọn chúng mới hiểu ra, hôm nay thuận gió, đạn dầu hỏa dễ dàng bay xa hơn bình thường hai thành.

Tiếng nổ vang lên, Vân Diệp nhìn thấy quả cầu lửa cực lớn bị gió thổi tản ra bốn phía, Phạm Hồng Nhất ồm ồm nói với thuộc hạ:

- Ghi lại, sử dụng đạn dầu hỏa quy mô lớn sẽ sinh ra hiệu quả như đạn thuốc nổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui