Đường Chuyên

Quách Bình hiện trong lòng chẳng nghĩ gì cả, không ngừng bắn nỏ, chẳng cần ngắm, trước mắt toàn là quân địch.

Nỏ nổ tung, như hoa máu nở bùng trong biển người, chớp mắt biến mất. Trần Sồ bên cạnh, mỗi lần bắn tên là một lần rống lên, mặt hung dữ như ác quỷ dưới địa ngục bò lên.

- Một trăm năm mươi bước! Đạn dầu hỏa chuẩn bị!

Giáo úy khàn giọng hô:

Đạn dầu hỏa là cái ống lớn rỗng ruột, sau khi bắn ra rơi xuống đất, ống nổ, dầu ở bên trong sẽ bắn tứ phía, nghe nói bên trong cho thêm rất nhiều đường, Quách Bình không biết vì sao lại cho đường, hắn chỉ biết chắc chắn không phải cho địch ăn.

Đạn dầu hỏa bắn ra, hắn liền hiểu vì sao cho đường, đốm lửa màu xanh lam như lửa địa ngục, rơi xuống đâu cháy tới đó, đám địch cầm thuẫn như cầm bó đuốc lớn, hốt hoảng ném thuẫn đi, nhưng tay không lại lần nữa nghênh tiếp đợt đạn dầu hỏa mới...

Bước tiến của kẻ địch bị chặn đứng ở một trăm bước, dưới sự uy hiếp của tử vong, cuối cùng có kẻ vung đao chém chết hồng y nhân áp trận, rồi chạy về như ruối không đầu.

Náo loạn từ chỗ nhỏ sinh ra, sau đó mở rộng, cuối cùng biến thành tập thể bỏ chạy, không phải ai cũng có thể thản nhiên đối diện với tử vong.

Quách Bình, Trần Sồ sung sướng muốn nhảy lên, nhưng đằng sau vang lên tiếng hô:

- Thành phá rồi!

Hai người thất kinh quay đầu, chỉ thấy bụi đất mù trời, cột khói màu vàng bốc lên, tường thành đổ rồi, sau hơn ba mươi ngày công kích, cuối cùng đã sụp đổ.

Hai người nhìn nhau một cái rồi lặng lẽ lên dây cho nỏ tám trâu, chẳng qua Quách Bình hướng ra ngoài, còn Trần Sồ hướng vào trong, chuyện tới mức này chỉ còn cách liều mạng.


Tiếng nổ kinh thiên động địa liên tiếp vang lên, đó là huynh đệ phía sau đã dẫn nổ thuốc nổ, nửa bầu trời biến thành màu đỏ, nhà dân nửa thành sau chớp mắt bắt lửa, trong đêm khuya cực kỳ tráng lệ.

Trần Sồ lấy từ trong giày ra một cái bình bèn bẹt, uống một ngụm đưa cho Quách Bình:

- Lãi rồi, có thể sống thêm hai canh giờ, trận cháy này chắc chẳng thể tắt sau hai canh giờ?

Quách Bình uống một ngụm trả lại Trần Sổ:

- Đây là ngụm rượu cuối cùng trong đời, con mẹ nó lại từ trong giày lấy ra, xúi quẩy!

- Đừng than vãn, ngươi lại chẳng phải không biết quân lệnh của cha ngươi nghiêm thế nào, nếu biết ta uống rượu khi lâm trận, thế nào cũng ăn quân côn.

Quách Bình cười:

- Yên tâm, cha ta không đánh ngươi nữa đâu, ông ấy đã đi rồi.

Trần Sồ quay đầu nhìn Quách Hiếu Khác vẫn đứng thẳng như mũi lao, đẩy Quách Bình một cái:

- Thối lắm, cha ngươi còn đứng uy phong thế kia, lưng thẳng hơn lưng ta, ta chết rồi ông ấy vẫn chưa chết.

Quách Bình quỳ xuống khấu đầu ba cái:


- Có biết sao ta biết cha ta đã đi rồi không?

Trần Sổ nhìn Quách Hiếu Khác bị gió thổi tóc bay tán loạn, lại nhìn Quách Bình mắt đỏ hoe, lắc đầu tỏ ý không biết.

- Vì kiếp này cha ta chưa bao giờ cúi đầu, nhất là đối diện với địch, giờ ông ấy cúi đầu xuống, trừ qua đời, ta không nghĩ ra nguyên nhân nào khác...

Quách Hiếu Khác đứng ở nơi cao nhất toàn thân bụi bặm, không ai biết khi chết ông ta nghĩ gì, lo lắng cho chiến cục hay vợ con?

Trường Đình Nguyệt không đưa huynh đệ xuống thành, ông ta định lát nữa đi cùng huynh đệ, nên quát tháo mỗi người về chỗ của mình.

Đầu bếp đem toàn bộ thức ăn ra, lúc này không cần tích trữ lương thực nữa, tướng sĩ chỉnh lý khôi giáp, chẳng phải lo bị thương, mà để giết thêm vài tên địch.

Trải qua chiến đấu thảm liệt, vũ khí tiêu hao kinh người, tất cả nỏ tám trâu lắp loạt tên cuối cùng.

Nghe tiếng chém giết ở núi phía đông gần đó, Trương Đình Nguyệt lắc đầu, nói với Ngũ lễ tư mã:

- Thổi hiệu lệnh, lệnh Trình Xử Mặc rời đi, hiện chém giết không có chút tác dụng nào, chỉ tổn thất binh sĩ, tương lai họ còn phải ngăn cản người Đột Quyết đông tiến, không thể tổn thất.

Ngũ lễ tư mã gật đầu, một bộ hạ đeo tù sừng trâu đứng ra, tiếng tù ù ù vang lên.

Trình Xử Mặc đang chiến đấu nghe thấy tù, bi phẫn hét lên:" Đi thôi!", chiến đeo chém chết hai tên địch muốn đánh trộm, chiến mã hí dài quay đầu, lần nữa dẫn bộ hạ chạy về phía bóng tối.


Đột Thi nhìn cục diện ổn định trở lại liền thở phào, đại quân của Vân Diệp chỉ còn cách hơn ba mươi dặm, chỉ cần diệt tàn dư của Quách Hiếu Khác, mình sẽ yên tâm giao thủ với Vân Diệp, dù chia binh đông tiến, hay vòng qua thành lạc đà chậm chạp đều có thể thoải mái, từ sau khi ba nghìn Kim lang kỵ bị tận diệt, hắn không định giao phong với thành lạc đà nữa.

Chỉ cần lửa sau thành tắt, là lúc quân Đường bị diệt, nghĩ tới sáu vạn tinh nhuệ của mình tổn thất ở Quy Tư, lòng Đột Thi đau như dao cắt.

Các thủ lĩnh bộ tộc bên cạnh sắc mặt khác thường, Phù Khiên của Tiết Duyên Đà gần như không dám nhìn vào mắt Đột Thi, chỉ lo Đột Thi phái bộ tộc của mình tấn công đám quân Đường đã quyết tử kia.

Ánh mắt Đột Thi lướt qua mặt mỗi người, phát hiện không ai muốn tiếp nhận vinh quang cuối cùng này, cười khổ:

- Chúng ta lập đại kế đông chinh, khơi lên toàn thiên hạ đánh Đường, lúc này chư vị cho rằng chúng ta còn có đường lui sao? Chỉ có cắn răng tiến tới, đem chiến hỏa thiêu tới bản địa của Đường quốc mới có thể khiến tên quân chủ ngông cuồng kia cúi đầu, thừa nhận đất đai cũ của chúng ta.

- Ta biết mọi người đã nghe được một số tin tức, có người bắt đầu tây chinh, đang công chiếm Toa Sách và Tiểu Bột Luật, đám tiểu nhân ti tiện tầm nhìn hạn hẹp đó, đợi đại quân ta chiến thắng trở về, nhất định tiêu diệt chúng.

- Hiện giờ tòa thành nát này chỉ còn chưa tới hai nghìn người đang liều chết vùng vẫy, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, một tuần hương là có thể tiêu diệt, Đột Quyết xuất ba nghìn quân, các vị thế nào?

Đám Phù Khiên thấy Đột Thi không bắt tộc nhân của mình làm tử sĩ liền yên tâm, mỗi người một nghìn, góp được bảy nghìn tử sĩ, ép về phía tường thành.

- Không sống được nữa rồi, lão tử chỉ hối hận lúc ở Trường An sao không giả vờ con ngoan, tiểu nương tử Lương gia đã ba lần cười với ta, đáng lẽ ta phải nửa đêm vào khuê phòng nàng.

Trần Sồ chuẩn bị nỏ tiễn cuối cùng, nói:

- May mà ngươi không đi, nếu không cha ngươi đã đem ngươi treo dưới mái hiên sấy khô rồi, làm gì còn cơ hội hối hận.

Quách Bình thần sắc bình thường, tựa hồ chẳng để ý tới cái chết của cha.

- Ngươi biết cái gì, khuê phong của nàng ở hậu viện, vừa vặn đối diện với lầu gác của ta, từ nhỏ ta đã nhìn trộm nàng tắm, không dưới mấy chục lần, tiểu nương tử Lương gia biết, nhiều khi nàng cố ý không đóng cửa, chậc chậc da non thịt mềm như thế sờ dứt khoát cực đã..

Trần Sồ bất giác xoa tay, tưởng tượng thân thể của tiểu nương tử trong tay mình.


- Giờ hết rồi, trên mặt ta có thêm một cái miệng, trở về không dám nhìn ai nữa, càng khỏi nói tới cầu thân.

Quách Bình vỗ vai Trần Sồ:

- Ngạc quốc công, Dực quốc công còn cưới được lão bà, cớ gì ngươi không cưới được lão bà tốt.

Nói xong cầu này cả hai ngẩn ra, Trần Sồ đấm đầu mình chảy nước mắt:

- Dù sao phải sống mới có khả năng.

- Một ngày nữa thôi, lão trời già chó má không cho chúng ta sống thêm, vậy cùng chết đi.

Lửa cuối cùng đã tắt, chân trời hửng sáng, Trương Đình Nguyệt đặt thi thể Quách Hiếu Khác xuống, nói nhỏ:

- Trời đã sáng, sao ta đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, con mẹ nó, xem ra sắp chết rồi.

Cởi áo choàng khoác lên cho Quách Hiếu Khác, lấy một vò dầu đổ lên, nói với Ngũ lễ tư mã:

- Nếu ta chiến tử mà ngươi còn sống, nhớ thiêu cả ta nữa.

- Cung thuốc nổ chuẩn bị! Ba trăm bước, bắn!

Giáo úy hạ kính viễn vọng xuống, phất cờ trong tay:

Tiếng kêu quen thuộc của nỏ tám trâu vang lên, tên bay đi như điện, nỏ tám trâu chưa bao giờ làm người ta thất vọng, chuẩn xác mang tên bay tới giữa đám địch, xuyên qua rồi nổ tung...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui