Đường Chuyên

- Luyên thuyên, lão phu chỉ chuẩn bị hai con ngựa, lúc đó ai mà có thời gian thu thập hành lý?

Đỗ Như Hối ba hoa một hồi, cũng là để Vân Diệp cảm thấy chút khoan khoái.

Đà thành hành quân cực kỳ tráng lệ, khắp nơi là tiếng mã phu quát lạc đà, trên nhiệt khí cầu luôn có tiếng kèn ngắn truyền tới. Chỉ cần mọi chuyện bình thường, thì mỗi khi đồng hồ cát chảy hết là tiếng kèn lại vang lên.

Gian khổ nhất chính là kỵ binh tuần tra phía trước, dù thời gian hành quân luôn là sáng sớm và tối muộn, nhưng nhiệt độ trong sa mạc thay đổi rất lớn khiến bọn họ chịu ảnh hưởng không nhỏ.

Người trên Đà thành lộ vẻ ung dung thoải mái, truyền lệnh binh nhảy từ phương cách này đến phương cách (ô vuông) khác, đại đa số quân sĩ cũng nằm dưới vải che ngủ. Quân sĩ phụ trách nước thì cứ múc nước từ thùng này sang thùng khác, tránh cho nước phát sinh mùi vị.

Na Nhật Mộ bê bụng bầu nhàn nhã dưới vải che hóng mát, Hoạn nương ngàn dặm từ Quan Trung chạy tới Bắc Đình chỉ là để chăm sóc Na Nhật Mộ. Phụ nữ có bầu cần tránh nóng, bên cạnh nàng có đặt hai đại chậu băng lớn, Vân Diệp không cho nàng ăn đồ lạnh, cho nên chỉ đành uống ô mai giải nhiệt.

- Để ta đưa ngươi về Quan Trung thì không chịu, giờ thì hay rồi, Hầu gia còn phải dẫn theo bụng bự ngươi đi đánh giặc, đến lúc chiến đấu kịch liệt ai có thể lo được cho ngươi?


Hoạn nương khẽ trách Na Nhật Mộ.

- Không cần ai quan tâm, hài tử ta sẽ sinh, tự ta có thể lo được. Trước kia khi còn trên thảo nguyên, có đầy người cũng sinh con trên đường chăn dê đó thôi. Nam hài tử phải khí phách một tí, như vậy mới có thể rắn rỏi được.

- Cẩn thận không khi về phu nhân bóp chết ngươi, vạn nhất chuyện gì xảy ra là ngươi đừng mong có đường sống.

Na Nhật Mộ hạnh phúc sờ bụng:

- Đó là chuyện sau này, phu quân ta bản lĩnh lớn sẽ đánh thắng địch quân. Đến lúc đó ta ôm hài tử vào nhà, ta không tin nàng có thể xuống tay được. Cùng lắm là cầm chổi lông gà quất mấy cái, chuyện này trước ta cũng từng bị qua. Có bản lĩnh thì nàng ấy đợi 10 năm sau hãy quất, đến lúc đó dù phu quân không quản thì hài nhi ta cũng không cho phép. Vân Mộ thật là tên vong ân phụ nghĩa, uổng công nuôi nó lớn như vậy, giờ lúc nào cũng mách phu nhân, tức chết ta thôi, về nhà phải dạy dỗ một chút.

Nơi các nàng ở là một phương cách đặc biệt mở ra cho gia quyến, trên dưới một trăm phụ nữ trẻ nhỏ sống nơi đó, trên một tấm ván đang có bảy, tám đứa trẻ đang vui đùa.

Na Nhật Mộ mang bầu thích nhất là nhìn thấy trẻ nhỏ, nàng lấy ô mai thêm chút đá cho bọn chúng, được bọn chúng hết lời nịnh nọt. Đang lúc mặt trời sắp lặn, Đà thành cũng dừng lại dựng trại, trên nhiệt khí cầu bỗng nhiên vang lên một tiếng dài, Lưu Chính Vũ cụt tay hét lớn:


- Lập thành.

Đà thành vốn đang từ hàng dài, chỉ trong thời gian một nén hương đã biến thành tòa thành hình vuông, mộc liêu (súc gỗ) to lớn từ phương cách hạ xuống. Theo tiếng thét của mã phu, lạc đà thoát khỏi Đà thành liền rạp gối quỳ trên mặt đất ăn cỏ, có một số còn há mồm uống nước chảy ra từ ống trúc.

Tiếng kèn từ nhiệt khí cầu lại vang lên, chỉ có năm tiếng ngắn, có nghĩa địch nhân đã đến gần trong vòng 5 dặm.

- Bố trí hộ giáp, lập thuẫn, chuẩn bị bát ngưu nỗ, dầu lửa, hỏa dược.

Tiếng Lưu Chính Vũ được phóng theo loa truyền ra xa, về phần Na Nhật Mộ cùng với những phụ nhân dưới mái che đang tán gẫu thì lập tức chui vào trong phòng, đó là nơi an toàn nhất trong Đà thành.

Cảnh báo này đã có không dưới chục lần nên cũng không ai còn lạ, mỗi người đều vô cùng trấn định. Đám Vân Diệp, Đỗ Như Hối, Lưu Chính Vũ, Phạm Hoằng Nhất, Điền Nguyên Nghĩa thì chỉ mong địch nhân nhào lên đấu một trận, một trong số đó muốn kiểm nghiệm chiến lực của Đà thành, phần còn lại muốn kiến công lập nghiệp.


Từ nhiệt khí cầu truyền tới một tiếng dài, chính là dấu hiệu cho thấy địch nhân đã tới gần, dây cung bát ngưu nỗ đã căng, nỗ thương cũng đã chuẩn bị xong, các kỵ binh trong Đà thành cũng sẵn sàng bên vật cưỡi, bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra khỏi thành tác chiến.

Vân Diệp cũng đã mặc xong chiến giáp, đứng trên đài chủ soái cầm ống nhòm nhìn địch quân đang tiến lại gần, thậm chí y còn thấy rõ cả khuôn mặt dữ tợn của người Đột Quyết.

Địch nhân đến cũng không nhiều, chỉ cần nhìn bụi bốc lên sau chiến mã cũng biết số lượng không quá 3000, đây chính là tìm chết, cho nên y chuyển hướng nhòm sang tòa núi nhỏ, quả nhiên trên đó đứng rất nhiều người, phỏng chừng đều là nhân vật trọng yếu của Đột Quyết, muốn tới nơi này xem Đà thành.

Nào có dễ dàng như vậy, Vân Diệp chỉ chỉ sườn núi, Phạm Hoằng Nhất lập tức dẫn theo một chi kỵ binh đi bắt đám Đột Quyết chán sống này, theo tin tức từ nhiệt khí cầu thì không thấy có đại đội Đột Quyết quanh đó, nếu như có thể bắt được đám này thì với đại quân thực vô cùng hữu dụng.

Kỵ binh của Đột Quyết cũng không có lỗ mãng xông lên mà điều khiển chiến mã ở ngoài tầm bắn của bát ngưu nỗ chạy như điên quanh Đà thành. Vân Diệp cũng không hạ lệnh công kích, cả tòa lâu đài duy trì an tĩnh quỷ dị. Người Đột Quyết không nhìn ra thủ đoạn gì, nhưng bọn chúng tinh thông kị thuật, thậm chí có thể buông dây cương để bắn tên từ xa, đáng tiếc khoảng cách quá xa nên tên bay nửa chừng đã rớt xuống, làm quân Đường cả đám cười vang.

Hậu trận Đột Quyết bỗng vang lên tiếng kèn, Vân Diệp thấy những tên kị binh đột nhiên trốn dưới bụng ngựa rồi điên cuồng lao về phía Đà thành.

Cách tấn công chịu chết này cũng từng gặp 2 lần rồi, nhưng lần này hơi khác một chút, tiếng sừng trâu vẫn chưa dừng lại, trên sườn núi thậm chí còn có vu sư đang nhảy nhót, vô cùng kỳ quái, chẳng lẽ có vu sư nhảy nhót bọn chúng lập tức trở nên lợi hại?

Lần này không phải là đội ngũ muốn chịu chết, chỉ muốn xem Kim lang kỳ trong đội ngũ một chút. Những tướng sĩ quen trận đều biết một việc, dưới Kim lang kỳ tất cả đều là tử sĩ, bọn họ tình nguyện gặp nhiều địch nhân hơn nữa, cũng không muốn gặp phải Kim lang kỳ.


Tử sĩ Đột Quyết Kim lang kỳ tản rất rộng, khi vào tầm bắn của bát ngưu nỗ thì chẳng thấy người đâu, chỉ thấy ngựa điên cuồng chạy tới. Nơi những chiến mã này chạy qua đều lưu lại một vệt máu, mà những tử sĩ dưới bụng ngựa kia lại như quả cầu vậy, lộn mấy vòng xong liền đứng lên chạy về hướng Đà thành chém giết.

Một con chiến mã bốc cháy, tiếp sau lần lượt từng con một cũng bốc cháy... 3000 người mang theo 4000, 5000 con chiến mã rốt cuộc biến thành một biển lửa ngập trời, gào thét đánh về phía Đà thành.

- Không ngờ người Đột Quyết cũng biết ngưu hỏa trận của Điền Đan, chỉ khác trâu thay bằng ngựa, chắc định đốt Đà thành?

Đỗ Như Hối bưng bình trà hớp một cái, nghển cổ dài nhìn hỏa mã nói với Vân Diệp.

- Đúng vậy, hỏa mã chẳng những có tác dụng đốt Đà thành, quan trọng nhất là hấp dẫn bát ngưu nỗ, còn có thể mở cho tử sĩ phía sau một con đường, cũng thông minh đấy.

Quỷ kế của người Đột Quyết được như ý, bát ngưu nỗ trên Đà thành dừng bắn, chỉ có thể nhìn thấy vài cái bóng mơ hồ sau đám khói lửa.

Hỏa mã chạy vào phạm vi cách Đà thành 5 dặm thì như đụng phải một bức tường, toàn bộ ngừng lại. Có mấy con cố gắng xông qua được thì bị cường nỗ tinh chuẩn bắn chết ở cách 3 trượng.

- Lưới sắt cản đường hiệu quả không tệ, Vân hầu, ngươi nhìn đám chiến mã này đã bị gai quấn chặt, càng giãy càng chặt hơn, không thể tiến thêm một bước. Ở Cao Xương chúng ta cũng thử qua, nếu là trâu điên thì thật không dám coi thường, bọn trâu đó có thể nhổ được cả cọc lên. Nhưng chiến mã muốn phá hỏng hoàn toàn thì không thể nào. Lần trùng kích đầu tiên không được, chờ đợi bọn chúng chính là diệt vong, có điều cũng thật tiếc những chiến mã này, dù không bắn thì chúng cũng bị cháy chết. Kỵ binh đã vòng qua phía sau Kim lang tử sĩ, không biết đám người đã quen tác chiến trên lưng ngựa giờ lấy chân trần đấu với ky binh chúng ta thế nào. Mà xong rồi thì mau đổi chỗ hạ trại, chỗ này khét quá trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui