Đường Chuyên

Chạy đúng một dặm, Vân Diệp mới dừng lại, kiểm tra nhân số, lại thiếu một lão đạo, nhìn lại chỗ cắm trại đã lúc nhúc tuyết long, lều bị đè bẹp, có mấy con thậm chí còn có ý đồ dập lửa.

- Sau này không có hiệu lệnh không được tự ý hành động.

Vân Diệp lạnh nhạt nói một câu rồi sai người đốt lửa lại, may mà lúc xuất phát nói với mỗi người bất kể thế nào cũng không được đánh mất ba lô, cho nên hiện vẫn có thể đi tiếp.

- Vân hầu, ngươi am hiểu Thiên Sơn như thế sao?

- Am hiểu? Ông có biết trước khi lên núi ta phải làm bao nhiêu việc không?

Vân Diệp hỏi ngược lại, thấy Viên Thủ Thành không nói gì, tiếp tục bực tức nói:

- Suốt mùa đông, các ngươi chỉ biết trốn trong phòng niệm kinh tu đạo, ta chẳng nhàn rỗi, Điền Nguyên Nghĩa giúp ta sao chép toàn bộ truyền thuyết về ngọn núi này, chất đầy một rương, mạc liêu của ta quy nạp ra thứ hữu dụng, chỉnh lý cho ta xem, ta xem suốt mùa đông, trong đó có truyền thuyết về tuyết liên, bò cạp đen và tuyết long.

- Trong những truyền thuyết đó không cái nào là không có người chết, đó là giáo huấn dùng sinh mạng đổi lấy, cho nên ta ghi nhớ kỹ từng cái một.

- Tuyết long là thứ khó chơi nhất, chỉ cần làm hại một con, toàn bộ số còn lại sẽ rời tổ, nuốt chửng kẻ mạo phạm mình. Mùa đông là mùa tuyết long động dục, sẽ chủ động đánh người, thời điểm này thì ban ngày tuyết long không ra, trốn trong tuyết tránh thiên địch, không chọc vào nó thì không sao. Người của ông không biết tốt xấu, đi trêu chọc lung tung, tự tìm đường chết, lần sau còn làm thế ta sẽ dùng quân pháp xử trí.


- Đáng thương cho Thừa Phong vì nhất thời hiếu thắng mà mất mạng, Vân hầu yên tâm, sau này nhất định ngươi bảo sao làm thế.

Viên Thủ Thành thương cảm chắp tay, cùng ba tên đệ tử ngồi trên tảng đá niệm kinh cho Thừa Phong.

Không có lều, mọi người đành cởi da thú trên người, bọc làm chăn dựa vào nhau ngủ trên mặt băng. Sau khi trời sáng trở về chỗ cắm trại, tìm lại túi ngủ, lều không dùng được nữa, con tuyết long đã chết không thấy đâu, Thừa Phong cũng không thấy đâu, trên mặt đất chỉ còn một cái ba lô và một cái chăn nhớp nháp.

Đi tiếp, sông băng đã biến mất, nơi này là mặt hướng về phía mặt trời của Thiên Sơn, cỏ xanh trải kín sườn núi, hoa tím đang đua nhau nở, mã liên thảo nở rộ từng bó, tiếc là không có mùi, các loài hoa khác cũng không có mùi, cùng lắm có mùi thuốc nhàn nhạt, tuy không nhận ra, Viên Thủ Thành và đám đệ tử vẫn ra sức hái, cho rằng đã tới vườn hoa của Tây Vương mẫu.

Bên trái có một cái sơn cốc nhỏ, Vân Diệp nhặt nắm đá, ném mạnh vào sơn cốc, cả sơn cốc như sống dậy, những cái lá màu sắc sặc sỡ trên cành cây không những không rơi xuống mà còn bay lên, rống như con rồng đủ màu sắc, từ sơn cốc bay lên, tới trời cao lại nhào xuống, giống như vỡ nát, cả bãi cỏ là mảnh vỡ sắc màu.

- Đó là cái gì?

Viên Thành Thủ kích động nắm cánh tay Vân Diệp hỏi:

- Chỉ là bươm bướm mà thôi.


Dưới ánh mặt trời, địa ngục cũng trở nên sáng tỏ, càng chẳng nói tới Thiên Sơn, mây vờn quanh lưng núi, ai có thể ngờ trên mây trắng còn có thắng cảnh nhân gian như vậy.

Viên Thủ Thành mặc cho bươm bướm bay quanh người, thành kính quỳ xuống, hôn mảnh đất trước mắt, đệ tử của ông ta cúng thế. Đám lão binh muốn quỳ bài, nhưng phát hiện đại soái đang dùng vợt bắt bướm, sau đó cho vào từng cái hộp nhỏ, tựa hồ chẳng có chút kính trọng nào với mảnh đất này, thế là họ cũng không động đậy nữa.

Vân Diệp hắt hơi mạnh mấy cái, cánh bướm có phấn, khi vỗ cánh sẽ bay khắp nơi, tất nhiên là mũi không dễ chịu, phải nhanh chóng rời đi, nếu không dị ứng thứ này thì toi.

Mọi người tiếp tục dẫm lên thảm cỏ đi về phía trước, chẳng mấy chốc cỏ hết, đất toàn là đá sỏi, trên núi là rêu màu xanh đậm, thiên trí ở ngay phía sau.

Con đường hình trôn ốc, nơi có ánh mặt trời là thiên đường, nơi không có là địa ngục, khỉ cũng sống ở sau vách núi, toàn thân mọc đầy lông trắng, xem ra đã thích ứng với thời tiết băng tuyết, lông dày che kín mắt, chỉ có cái mũi đen lộ ra ngoài, thi thoảng há cái mồm đỏ rực ra ngáp.

Từng con co mình trong góc u ám, bên cạnh là bãi cỏ nắng xuân chan hòa mà chúng như không thấy, nghe nói thứ này dựa vào mũi kiếm cơm, mắt đã thoái hóa, hiện xem ra truyền thuyết của mục dân không hề sai.

Nhân vật như Viên Thủ Thành thấy khỉ cũng rút cổ kiếm sau lưng ra, những người khác muốn bỏ chạy, đám khỉ này quá to, trong truyền thuyết của mục dân, thứ này có thể xé xác một con ngựa, Vân Diệp nhìn cánh tay chúng, cho rằng chắc chắn chúng có năng lực ấy.

Con lớn nhất đang ngồi trên tảng đá chải tóc cho con khỉ nhỏ trong lòng, con khỉ nhỏ nghịch ngợm cắn mẹ, muốn chạy, nhưng bị con mẹ tóm lấy đuôi kéo về.


- Thứ này dũng mãnh vô cùng, với thân thủ của bần đạo chỉ có thể đối phó với hai con, không biết tướng sĩ của Vân hầu thì sao?

Từ sau khi Thừa Phong chết, ba tên đạo sĩ cực kỳ khinh bỉ hành vi lâm trận bỏ chạy của Vân Diệp, không biết kiểm điểm bản thân mà đem cái chết của Thừa Phong đổ cho sự hèn nhát của y.

- Hừ, hầu gia ta mang thuốc nổ và dầu hỏ, ba mươi chiếc nỏ bắn ra, dù thần tiên cũng khó sống. Chỉ cần chúng ta cố thủ nơi này, dụ khỉ tới là có thể giết sạch.

Lưu Tiến Bảo lên tiếng phản kích:

Lời của Lưu Tiến Bảo trừ câu thần tiên cũng khó sống thì rất hợp ý Viên Thủ Thành, thấy lão binh chiếm vị trí có lợi, ông ta liền muốn kêu lên dụ khỉ tới.

Vân Diệp ngăn lại, mút ngón tay thử hướng gió, sau đó lấy một cái bình ra đưa cho Lưu Tiến Bảo:

- Ngăn bắn cái bình này về hướng thuận gió, cẩn thận đừng để nó dình vào người.

Lưu Tiến Bảo lấy ná ra, vù một cái, cái bay thật xa xuống tảng đá dưới sơn cốc vỡ nát, nhưng khỉ vẫn không có động tĩnh, con cho bú vẫn cho bú, con đang bú vẫn bù, con bắt chấy thì vẫn cứ bắt chấy. Đám Vân Diệp ở cuối gió, ngửi thấy mùi tanh, không dám nhúc nhích.

Đột nhiên con khỉ cái to nhất đứng lên, mũi hít liên tục, con khỉ con trượt xuống, chui ngay vào động.


Con khỉ mẹ nhặt tảng đá ném vào sơn cốc, Vân Diệp nhìn mà rung mình, mẹ n ó, đây là t hứ khỉ biết ném đá, chỉ nghe thấy con khỉ kia kêu ù òa, hai cánh tay to lớn bám vách đá leo xuống, theo sau là hơn trăm con khỉ lớn cao hơn năm xích.

Tốc độ leo ngược của bọn khỉ rát nhanh, chẳng mấy chốc xuống dưới sơn cốc, vây quanh tảng đá kia ngửi ngửi, hồi lâu không muốn đi.

Vân Diệp lại lấy một cái bình trong lòng ra, Lưu Tiến Bảo bắn tới nơi xa hơn...

Khỉ đi xa, Vân Diệp dẫn đội ngũ cẩn thận đi qua lãnh địa của đàn khỉ, tuy có hai con khỉ thò đầu ra khỏi hang nhe răng với Vân Diệp, sau khi Vân Diệp ném một miếng thịt vào hang, liền có tiếng khỉ đán nhau.

- Sau này đừng có hơi chút đem giết chóc đeo ở bên miệng, đây là nhà của chúng, chúng ta chỉ là người mượn đường, còn mang ý đồ không tốt, hiến lễ với chúng là chuyện đương nhiên.

- Đám khỉ này không biết đã sống bao lâu, các ngươi xem, chúng đã biết dùng công cụ, đuôi rất ngắn, nói lên chúng đã sắp thành người, mọi người sống không dễ, tha được thì nên tha.

Qua ổ khỉ, Vân Diệp mới giáo huấn Lưu Tiến Bảo, loại vượn người sắp tiến hóa thành khỉ này, nếu ở đời sau sẽ được toàn thế giới chú ý, là bảo bối trong bảo bối. Từ con khỉ thủ lĩnh là khỉ cái liền biết chúng sắp thành xã hội thị tộc mẫu hệ rồi, ở chốn băng thiên tuyết địa mà còn tiến hóa được tới như thế này, đúng là kỳ tích.

- Vân hầu nói thứ này có khả năng biến thành người?

Câu này của lão đạo khiến tất cả chú ý, đám lão binh cũng trừng mắt lên nhìn đại soái nhà mình, trước đó thứ quái vật như tuyết long đã đủ làm họ sợ hãi, giờ lại có yêu tinh.

__________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui