Vô liêm sỉ thế này thì chịu rồi, Lý Thừa Càn cười ha hả:
- Trông ngươi cuống lên kia, chẳng nói gì cả, chỉ cùng Diệp Tử bàn luận vấn đề giảm tỷ suất tiền đồng, hiện một ngân tệ đổi được sáu trăm tiền đồng, thế này là quá cao, bách tính không có tiền tiêu, đang định điều chỉnh lại bằng tỷ lệ nguyên thủy một ngân tệ đổi một nghìn tiền đồng. Nếu ngươi nghe rồi, vậy nói ý kiến đi.
Trường Tôn Xung liếc nhìn Vân Diệp thấy y làm bộ dạng ngồi thiền, nghi hoặc nói:
- Biện pháp thì tốt, nhưng Đại Đường xưa nay thiếu đồng, muốn hạ tỷ suất xuống vậy cần có lượng lớn tiền đồng đổ vào, chúng ta lấy đâu ra, vả lại chỉ có hai xưởng đúc tiền, không nghe thấy họ tăng sản lượng, đúc tiền phải qua tam tỉnh lục bộ, hiệp thương với lưỡng đài, thêm vào bệ hạ phê chuẩn mới được. Đây là công cụ quốc gia, bất kỳ cá nhân nào muốn dùng quyền lợi này đều sẽ chết cực kỳ thê thảm.
- Cho nên con đường này không thông, không có đồng nói gì cũng vô dụng, tỷ suất không hạ được, biện pháp duy nhất là tăng tỷ suất, có thể mới khiến đám người vươn tay nắm tiền đồng phải buông ra.
Vân Diệp bỏ đũa xuống, bực mình nói:
- Ai bảo không có đồng, nam hải có một hòn đảo, hòn đảo đó nằm trên một cái đĩa đồng, chỉ cần phái người tới đó đào là được, tỷ suất tiền đồng bị đẩy lên trời rồi, thế này bách tính không sống nổi nữa, nghe nói đã có nơi xuất hiện chuyện lấy hàng đổi hàng, tình hình này không giải quyết, bách tính không tin vào tiền tệ nữa.
- Ngươi nói đều là lý thuyết, đúng hết, cho dù nam hải có cả ngọn núi đồng thì nước xa không cứu được lửa gần, vấn đề hiện giờ giải quyết ra sao? Phải biết rằng nhà có năng lực tích trữ đồng không phải nhà tầm thường, bệ hạ muốn đụng tới họ cũng phải nghĩ cho kỹ, đám tiểu bối chúng ta làm được gì.
Vân Diệp không hiểu sao hắn có thể hùng hồn đả kích hành vi tích trữ tiền đồng, trong khi đó ra sức mua tiền đồng từ dân gian, chẳng lẽ hắn không hề có chút cảm giác mâu thuẫn nào?
- Nếu Con Sâu ngươi cũng nghĩ thế thì tỷ lệ một ngân tệ đổi một nghìn tiền đồng hẳn phù hợp với lợi ích tất cả mọi người, không biết bệ hạ đã ra ý chỉ chưa?
Trường Tôn Xung nghe vậy thất kinh, đờ đẫn nhìn Vân Diệp thản nhiên như không.
Chuyện không vì Trường Tôn Xung kinh hãi mà thay đổi, Lý Nghĩa Phù và Bàng Ngọc Hải tranh đấu đầu voi đuôi chuột là vì Lý Cương bóp chết mầm mống trong trứng nước, kế hoạch của Lý Nhị thì không ai dám bóp chết, cho nên nó lan đi nhưa ngựa hoang thoát cương.
Người tham gia tửu yến đều muốn chạy về an bài chuyện nhà, nhưng Trường Tôn thị và hoàng đế giữ tất cả mọi người lại, không ai chạy được.
Vân Diệp thì chả sao dẫn nhi tử béo và Yên Dung xuyên qua ao rượu rừng thịt, Trường Tôn thị hôm nay bỏ vốn lớn, tầng hai chiếc thuyền có thể nói sơn hào hải vị gì cũng có làm người ta hoa mắt.
Hiếm có nhất là cả đám khách khứa chẳng có hứng thú ăn uống, chỉ nốc hết chén rượu này tới chén rượu khác, hoàn toàn lờ tịt điệu múa mỹ diệu và âm nhạc êm ái, ai cũng đợi Trường Tôn thị tuyên bố tan tiệc.
Lần này hoàng đế quyết tâm rồi, cả hoàng thân quốc thích cũng không bỏ qua, có thể thấy Lý Nhị phẫn nộ trước sự tham lam của đám huân quý tới độ nào, xa xa nhìn về hoàng cung, cung Vạn Dân có lẽ than khóc dậy đất, còn đám Lão Trình, Lão Ngưu, Lão Tần, Lão Úy Trì thì cười rất vang vọng, chỉ ngồi trong đại điện mà có vô số tiền rơi xuống đầu, cảm giác đó chắc là tuyệt vời lắm.
Vân Diệp cầm đĩa dạy hai đứa bé phối hợp hoa quả làm sao cho đẹp, đặt một quả quít lên đĩa Yên Dung, cười nói:
- Con xem, dưới là lê trắng muốt, giữa là dưa hấu đỏ rực, thêm vào nho tím và quít. Thế là tháp hoa quả xinh đẹp đã thành, nếu có thể tỉa tót càng tốt hơn. Phải rồi con bày quít xung quanh đẹp lắm, đúng là khuê nữ thông tuệ.
Vân Thọ đang cầm cái cưa nhỏ cắt thịt bò, thịt bò khô không phải từng miếng nhỏ sao? Thế nào lại có cả tảng vậy? Ném vào mồm nhai, nhai nửa ngày không nát, Vân Diệp đành moi ra ném xuống sông.
Yên Dung cầm một chén rượu nho lớn cẩn thận đi tới, đứa bé ngốc này, có ai rót rượu nho đầy ắp như thế chứ, cho đá vào là tràn hết, không sao, không thêm đá nữa là được, đây là tâm ý của con trẻ, không thể lãng phí. Ghé mồm vào miệng chén húp một ngụm, rồi mới nhận lấy khen nó, còn lấy trong túi ra hai viên ngọc mắt mèo cho vào lòng bàn tay Yên Dung, để nó đi làm cái trâm thật đẹp, tiểu cô nương đeo ngọc mắt mèo cực hợp.
Đang cùng hai đứa bé hưởng thụ niềm vui gia đình, có thứ chướng mắt tới, mặt xám xịt, tay run run, mếu máo nói:
- Huynh đệ, ca ca không cẩn thận đổi ngân tệ thành tiền đồng rồi, làm sao bây giờ?
- Còn làm sao? Lão Tiết, ngươi sắp tới Nhạc Châu, đừng nghĩ nữa, coi như thua bạc đi, mất ba bốn thành gia tài không chết được. Ăn chút.
Vân Diệp đem toàn bộ thịt bò khô cho Tiết Vạn Triệt, tên này răng tốt, nhai được.
- Hết cách rồi à?
Tiết Vạn Triệt ôm hi vọng cuối cùng hỏi, sau khi Trường Tôn thị thuận miệng nói ra chính sách tiền tệ của triều đình, hắn chỉ muốn nhảy xuống sông.
- Chết chắc rồi, thủy sư Lĩnh Nam ngày đêm chuyền tiền tới các nơi, ngươi thấy có thể trở mình được à? Lúc này có kẻ dám làm bừa, có tin đại quân lập tức đánh tới không?
Nghe thế Tiết Vạn Triệt lại nghĩ thông, hết đường cứu rồi thì không cần để ý nữa, dù sao tổn thất không nhiều, mỗi tội thịt bò ngon mà chẳng dễ nhai.
So với sự phóng khoáng của Tiết Vạn Triệt thì Trường Tôn Xung như chết cha chết mẹ, nốc rượu như điên, tựa hồ không say chết không thôi, chẳng biết Trường Tôn gia tổn thất bao nhiêu tiền. Trường Lạc lo lắng ngồi an ủi trượng phu, Trường Tôn Xung bực bội lắc đầu, một mình tới mũi thuyền hóng gió.
Muốn nhảy sông không phải chỉ có mình hắn, lập tức có công chúa bật khóc, Trường Sa, Đơn Dương mắt ướt nhòe muốn đi cầu xin, nhưng thấy Trường Tôn thị mặt âm u, đành ngồi tại chỗ khóc.
Lần đầu thấy sự lợi hại của Trường Tôn thị, cầm chén bạc, uống rượu nho đỏ rực, mắt như có điện liếc quanh thuyền, tuy không nói một lời song không ai dám lỗ mãng.
Lý Thừa Càn đành an ủi đám cô cô muội muội của mình, đó là công việc hắn cần phải làm, Lý Thái và Thanh Hà công chúa thì thầm với nhau, hai bọn họ không ảnh hưởng gì, nói không chừng còn kiếm lớn.
Lý Yên Dung sợ nhất là bầu không khí âm u này, không ngừng dán vào người Vân Thọ, Vân Thọ nắm lấy tay Yên Dung, thấy cha ở lầu hai vẫy tay, liền dẫn Yên Dung tới chỗ cha. Lý Tượng muốn theo, rồi cắn răng ở lại, theo bên cha nghe cha an ủi trưởng bối.
Vân Diệp sai thái giám trải một cái thảm lớn, móc ba con súc sắc ném lên thảm, Vân Thọ lập tức vui vẻ, đây là trò nó hay chơi với cha, giờ có thêm Yên Dung càng vui.
Oán niệm khổng lồ bao phủ cả ao Khúc Giang, mọi người nhìn thấy tiền của mình chắp cánh bay đi, kẻ nào cũng tham lam chỉ muốn lấy không muốn bỏ ra gì hết.
Trường Tôn thị lười nói chuyện với đám sâu mọt hoàng gia này, nửa năm trước đã hô hào hoàng thân quốc thích đem tiền đồng ra gửi vào tiền trang, trừ Vân Diệp và Trình Xử Mặc thì không ai có động tĩnh gì, giờ gặp họa mới nghĩ cầu xin triều đình tha cho đường sống, làm gì có chuyện hay như thế.
Càng nhìn càng ghét, đứng dậy định tới lầu hai xem phượng hoàng của mình, chơi với chúng còn hơn đám vô dụng này.
Lên lầu hai mới phát hiện ra nơi này cực kỳ náo nhiệt, Lý Thái và Vân Diệp đang đấu rượu, Tiết Vạn Triệt lấy đầu húc đầu với Vân Thọ, Lý Yên Dung đang chăm sóc tiểu nhi tử của Lý Thái. Nghĩ tới bản mặt đám người ở đại sảnh, Trường Tôn thị lại nổi giận, mình khổ tâm vì quốc gia, vì triều đình, mấy tên khốn kiếp này lại trốn ở đây chơi đùa không giúp đỡ.
Vân Diệp hiện giờ lớn rồi không tiện ra tay, vừa vặn có Vân Thọ ở đây, bợp nó một cái, Tiết Vạn Triệt thấy hoàng hậu tới, vội rụt đầu lại, làm Vân Thọ theo đà lăn vào lòng hắn, hoang mang xoa đầu nhìn hoàng hậu nãi nãi đùng đùng nổi giận.
Lý Thái cười hì hì mang cho mẫu thân một chén rượu, kéo ghế mời mẫu thân ngồi:
- Mẫu hậu đừng giận, đám người đó bị phụ hoàng trừng trị quá thảm, giờ đau khổ một chút chẳng có gì to tát, mẫu hậu yên tâm, mấy ngày nữa họ sẽ bình thường thôi, trước kia đều nghèo rớt quả, giờ có mấy đồng tiền thối liền khoe khoang khắp nơi, còn dám làm nguy hại tới quốc gia xã tặc, bị trừng trị cũng đáng đời.
Trường Tôn thị thở dài kéo Vân Thọ tới, xoa đầu nó:
- Chẳng biết vì sao mấy năm qua ta không kiềm chế được lửa giận, Tiểu Thọ Nhi, nãi nãi có làm cháu đau không?
Vân Thọ cười ngốc nghếch:
- Không ạ, hoàng hậu nãi nãi, cháu muốn mời Yên Dung tới nhà làm khách được không?
Trường Tôn thị phì cười đánh yêu Vân Thọ một cái:
- Lại một con khỉ biết thuận thế lấn tới, nhà cháu thoải mái, nãi nãi biết, nhưng hoàng gia có quy củ của hoàng gia, Yên Dung không thể tới nhà cháu được, trên đời làm gì có quận chúa sống trong nhà thần tử.
Vân Thọ cũng không cầu xin nữa, kéo bà xuống thảm, lấy xúc sắc chơi cùng Yên Dung, còn về phần Vân Diệp trốn thật xa lấm lét ngắm ngía những khuôn mặt mướp đắng của đám người kia, hiện không xem tương lai không có cơ hội.
Tiếng ca trên thuyền vẫn cao vút, nhưng trong đó xen vào tiếng thut thít, mất tiền như bị xẻo thịt, nỗi khổ này Vân Diệp hiểu rõ, mình bị xẻo vô số lần rồi, có điều lần này không bị xẻo, lúc này ở cung Vạn Dân, nói không chừng có người đâm đầu vào cột.
Hoàng hôn đã tới, cha con Vân Diệp vui vẻ về nhà, trên xe chở theo chiến lợi phẩm Vân Thọ đổ xúc sắc thắng được của Trường Tôn thị: Lý Yên Dung.
Tiểu cô nương lần đầu rời cung cấm, nhìn cái gì cũng mới mẻ, chim én tha rác cũng hỏi, chim mỏi về rừng cũng hỏi, nhìn thấy rừng trúc ở Vân gia trang cũng hỏi, Vân Thọ ngồi ở càng xe trả lời hết, trông vô cùng vui vẻ.
Vân Diệp nghĩ tới mặt Lý Thừa Càn đen như đít nồi là vui vẻ, nhi tử béo học được phong phạm của mình, quy củ hoàng gia không cho quận chúa ở bên ngoài, nhưng đánh cược thua thì không có cấm lệnh này nữa.
Mặc dù chỉ mười ngày, nhưng với Lý Yên Dung mà nói được nhìn thấy toàn bộ những thứ trước kia chưa từng được thấy.
Lý Tượng cực kỳ hâm mộ, rất muốn đi theo muội muội, nhưng bị phụ thân xách cổ về đông cung.
Vân Diệp nhìn thấy bách tính vui mừng thế nào, vì hoàng gia mua lương thực dư của bọn họ trả bằng tiền đồng lấp lánh, chứ không phải bạc trắng phau phau, từ khi gió xuân nổi lên, tựa hồ mọi thứ đều có chút biến hóa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...