Đường Chuyên

Hoàng đế cho rằng quan viên khai ấn thì cũng tới lúc học sinh khai học rồi, nên Vân Diệp có thể mượn danh nghĩa thư viện tiếp tục ở nhà làm biếng, y phát hiện một bí mật lớn của quan trường, đó là càng kiêm nhiều chức thì ngươi càng nhàn nhã.

Trừ thống lĩnh thủy sư Lĩnh Nam và thứ sử Nhạc Châu vừa mới lấy lại, Vân Diệp vẫn còn là thị độc, chức vị n ày chủ yếu để tiện cho y ra vào cung, không có ích lợi lắm, y thích nhất chức viện phán thư viện, viện phán thái y viện. Vốn Tôn Tư Mạc là viện phán thái y viện, khi Lão Đạo được hoàng đế phong thưởng cứng đầu không nhận, thấy Lý Nhị trước mặt bao người không xuống thang được, Vân Diệp xung phong nhận lấy. Không ai dị nghị gì, bản thân y cũng có danh thần y.

Vân Diệp hiện giờ dựa vào mấy cái chức vị này đưa đẩy công việc, thế là chẳng phải làm gì cả. Khi thủy sư Lĩnh Nam công văn nhiều, Vân Diệp ở Nhạc Châu không thể quấy rầy, quan viên Nhạc Châu tới bái kiến thì Vân hầu đang ở thư viện giảng học, không quản tục sự, thư viện họp thì được báo Vân viện phán đang cùng Tôn thần y nghiên cứu phương thuốc mới.

Một vòng như thế, Vân Diệp phát hiện bốn chỗ này không cần mình vẫn vận hành tốt, thế là y nằm khểnh ở nhà, mùa đông rét mướt ai thích chạy đông chạy tây, ở nhà chơi với con sướng hơn công vụ.

Nhưng hôm nay không trốn nổi nữa, có một thanh sam thiếu niên dẫn cả nhà tới, năm ngoái hắn thi được hạng nhất ở thư viện, được thưởng một quan tiền, đồng tiền này được chùi sáng bóng, triều đình đã đổi tiền, nhưng thư viện không đổi tiền thưởng.

Trước kia học sinh được thưởng đều đi tìm Nguyên Chương tiên sinh xin văn tế hoặc xin Ly Thạch tiên sinh vẽ tranh, giờ có một học sinh muốn Vân hầu đích thân làm cơm.

Vốn không cần Vân Diệp làm, đầu bếp Vân gia đảm nhiệm được, chỉ cần bữa cơm này ăn ở Vân gia là được. Hôm nay khác, Vân Diệp mang tâm thái vui chơi làm hai món ăn, vì tên học sinh này là Lý Nghĩa Phù.

Một cao thủ mưu mô cùng cấp với Hứa Kính Tông, hơn nữa còn là tên tham hoa luyến sắc, mua quan bán tước, không biết khi còn trẻ ra sao, sự giáo dục của thư viện có tác dụng với hắn không, Vân Diệp rất muốn biết.

Chỉ một bài độ tâm thuật của hắn đủ làm Vân Diệp cảnh giác:" Kẻ lười, là người tài, biết lấy cách dễ dàng làm việc. Ham muốn ít tình thân nhiều, tài cao phóng túng, đức mỏng gian trá, kẻ lười không đáng sợ, lười ắt trí, dũng khí thiếu sót. Kẻ dũng mãnh lười thì ít mưu, ép buộc là được. Kẻ liêm mà lười cứng đầu kiêu ngạo, lấy danh kiềm chế...


Đó chỉ là chương đầu tiên trong bài văn quyền mưu mười chương của hắn thôi, đây là kẻ rất hiểu lòng người, cũng là kẻ cực kỳ thông tuệ, không đại gian đại ác thì cũng đại trí đại dũng, Vân Diệp biết rất rõ. Ôm một phần vạn hi vọng, Vân Diệp gặp Lý Nghĩa Phù, một thanh niên gầy gò, thanh tú.

Hắn đã học được nụ cười ưu nhã của văn nhân, sáng chói tới chiếu sáng cả gian phòng, thanh sam mặc trên người không nhuộm chút bụi trần, khi khom người thi lễ vừa vặn để lộ cuốn sách ở nách, làm Vân Diệp có thiện cảm ngay, vì cuốn sách đó là ( toàn học sơ giai) của Vân Diệp.

Đứng sau lưng là một lão nông và một nông phụ, cuối cùng là thanh niên nông phu thân hình cao lớn, tay trái xách một làn trứng gà, tay phải cầm con gà trống béo mập, đó là quà đăng môn của họ.

Vân gia hiển hách làm ba người kia nom nớp lo sợ, chỉ cần Vân Diệp lớn tiếng một chút thôi là bọn họ tính lập tức chạy trốn.

- Học sinh Lý Nghĩa Phù ra mắt tiên sinh, đây là chứng vật học sinh đứng đầu năm ngoái, xin tiên sinh kiểm nghiệm.

Vân Diệp không để ý tới Lý Nghĩa Phù mà nói với lão nông và nông phụ:

- Các vị từ vạn dặm xa xôi tới đây chỉ để ăn một bữa cơm, Vân mỗ không nhận nổi, Lý Nghĩa Phù đúng là sai lớn, tỏ lòng hiếu thảo cũng không nên làm phiền lão nhân gia, sắp xuân canh rồi, lỡ nông vụ mất.

Lão nông lập tức tỏ vẻ tán đồng, bất giác nhìn nhi tử, vội nói:


- Không sao, không sao, được tới Trường An một chuyến, lại được tới nhà quý nhân, là vinh hạnh của lão hán.

Đây không phải là lời một lão nông có thể nói ra, Vân Diệp quay đầu nhìn Lý Nghĩa Phù:

- Ngươi làm cái gì thế, lão nhân gia nói chuyện cũng cần ngươi dạy à? Phụ thân ngươi tuổi quá năm mươi, chẳng lẽ không biết nói chuyện thế nào? Ta thích nhất những lời kinh nghiệm của lão nhân gia, chứ không phải lời nói nhảm vô nghĩa.

Lý Nghĩa Phù định cáo tội thì Vân Diệp đã dẫn lão nông vào Vân gia, còn quay đầu nhìn thanh niên trang kiện:

- Lão nhân gia thật có phúc, còn có người con khỏe mạnh thế này nữa.

Lão nông và nông phụ thấy Vân Diệp hiền hòa dễ gần thì yên tâm:

- Hàm Lư (lừa ngốc) đúng là trẻ ngoan, láng giềng xung quanh đều khen nó giỏi làm nông, Cẩu Nhi...

Vừa nói tới Cẩu Nhi lập tức ngừng lại, xem ra nhũ danh của Lý Nghĩa Phù thuộc danh sách không được nói, lão nông không dám nói nữa, không khí trở nên ngượng ngùng, Lý Nghĩa Phù hơi cuống.


Lão Tiền cười hì hì nhận lấy giỏ trứng gà và con gà trống, góp vui:

- Nhà ta lâu lắm rồi không thu được lễ vật thực tế như thế, hầu gia xem này, con gà to chưa.

Hàm Lư mấp máp môi hồi lâu mới nói:

- Đây là con gà trống to nhất trong trang, nghe nói sắp tới nhà quý nhân, cha tiểu nhân đặc biệt chọn, chỉ là trứng gà mang từ Doanh Châu qua, không còn tươi nữa.

Vân Diệp bảo Lão Tiền dẫn bọn họ vào hoa sảnh uống trà, bản thân giữ Lý Nghĩa Phù lại dạy bảo, chưa lên tiếng thì Lý Nghĩa Phù khom người nói:

- Học sinh ái mộ hư vinh, không hợp với phong thái quân tử, xin tiên sinh trách phạt.

- Lý Nghĩa Phù, thư viện chưa bao giờ muốn dạy tất cả mọi người thành quân tử, cũng không thể, bản tính ngươi khéo léo, làm việc cơ trí, ta thấy không phải khuyết điểm gì, ta chỉ hỏi ngươi, vì sao phải che giấu? Ngươi thấy thân phận quân tử dễ sống hơn à?

- Cha mẹ ca ca ngươi là nông gia, nói chuyện bò dê, ruộng đất là thiên kinh địa nghĩa, dù trước mặt bệ hạ cũng nói được, chẳng lẽ nói thế khiến ngươi cảm thấy bẽ mặt? Trong nhà ngươi có một mình ngươi đọc sách, cả nhà phải sống xoay quanh ngươi? Đó là cái lý gì? Thư viện yêu cầu chân thực, ngươi làm nổi không?

Lý Nghĩa Phù muốn nói, Vân Diệp ngăn hắn giải thích:


- Hôm nay khách chính là người nhà ngươi, ngươi an ủi họ cho tốt, lão nhân gia tới Trường An nên đi dạo quanh xem phố phường, nhà ngươi trung lưu, có thể gánh vác được, hãy báo đáp họ cho tốt.

Nói xong bợp đầu Lý Nghĩa Phù một cái, còn co chân định đá, bị hắn nhanh nhẹn né được, vì hai động tác này, khuôn mặt rầu rĩ của Lý Nghĩa Phù liền sống lại, khôi phục bộ dạng ở thư viện. Vân Diệp đá học sinh có thể tránh, đó là thông lệ, Lý Cương lão tiên sinh đánh người thì phải chuẩn bị tư thế chịu đòn tốt nhất, đó là thông lệ, học sinh thư viện đều biết hai điều này.

Vân Diệp đánh mình, chứng tỏ y vẫn coi mình là học sinh, không vì ác cảm vừa rồi mà khinh bỉ, tiên sinh là dạy người mà.

Quay về hoa sảnh, Lý Nghĩa Phù trở nên vô cùng tích cực, cùng với nha hoàn đem từng món ăn lên, hắn giải thích cho phụ mẫu ca ca từng món một, phải ăn ra sao, đều nói tỉ mỉ, còn dặn cha rượu nơi này có thể uống nhiều hơn một chút, toàn là rượu ngon, ngoài không mua được, cũng không mua nổi.

Vân Diệp cười cạn chén với phụ thân Lý Nghĩa Phù, nói chuyện Doanh Châu, y không lạ gì nơi đó, vì đại quân từng ở đó trú đóng.

- Người Doanh châu tới giờ vẫn nhớ ơn Vân hầu, người Cao Ly chạy hết rồi, lão hán nhàn rỗi có thể ra biển đánh cá, hà bắc hiện là nơi giàu có, hầu gia nếu còn tới Doanh Châu, lão hán sẽ bảo Hàm Lư ra biển bắt hải sâm cho ngài.

Đây mới là lời lão nông say rượu nên nói, biểu hiện của Hàm Lư cũng thế, cứ nhắm thịt mà ăn, Lý Nghĩa Phù ăn hai miếng măng, bị cha hắn mắng, có thịt sao lại ăn rau, tốn những một quan tiền đấy.

Lý Nghĩa Phù mặt tối đen, Vân Diệp cười vui vẻ, lớn tiếng phụ họa, khuyên cả nhà họ ăn nhiều một chút.

Bữa cơm ăn tới một canh giờ, Hàm Lư đỡ phụ thân ăn no, bản thân ợ một cái rời Vân gia, Lý Nghĩa Phù mặt đầy xấu hổ, Vân Diệp chỉ biển Lam Điền Hầu phủ, hỏi Lý Nghĩa Phù:

- Chẳng lẽ không có hùng tâm thay thế sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui