Đường Chuyên

- Máu của người trẻ tuổi đúng là tươi ngon, đặc biệt là máu của ngươi, luôn làm tim ta bốc cháy, chậc chậc, không nỡ giết ngươi lấy máu, tuy ta già sắp chết rồi, vẫn không thể giết ngươi, trừ khi ngươi và muội muội ngươi có thể sinh con. Chỉ có thế ta mới kết thúc sự thống khổ của ngươi, ngươi tưởng rằng để Bàng Chuẩn đem muội muội ngươi giấu đi là ta không tìm được à?

Nói rồi kéo mọt cái tay cầm bên cạnh Hàn Triệt, một cái lồng sắt trượt tới, Bàng Chuẩn người ngắn ngủn, xấu xỉ như con cóc nằm dưới đáy lồng, da trên lưng ông ta đã không còn nữa, máu thịt bày ra một màu đỏ tươi quỷ dị.

Thần chí Bàng Chuẩn vẫn tỉnh táo, thậm chí không cảm thấy đau đớn, nhìn Hàn Triệt nằm trong vũng máu, kêu:

- Thiếu chủ, lão nô không nói gì cả, lão nô muốn tự sát nhưng không được, lão nô không cầm cự được bao lâu nữa.

Hàn Triệt không nhìn Bàng Chuẩn, mà trầm ngâm nhìn bàn chân gày khô của lão già:

- Thuốc ta lấy từ chỗ Tôn Tư Mạc kỳ thực đã có hiệu quả đúng không?

Lão già cười thừa nhận:

- Đúng thế, nhưng bị ta áp chế xuống rồi, người phàm mà có thứ thuốc bá đạo thế này đúng là không ngờ, đại khái cũng của Bạch Ngọc Kinh hả?

Hàn Triệt lắc đầu:

- Không liên quan tới Bạch Ngọc Kinh, hoàn toàn do một lão đạo bình thường nghiên cứu chế ra, ông ta muốn dùng thuốc này làm người ta tê liệt, như thế ông ta có thể dùng dao trên thân người, cắt đi khi tạng bị bệnh, vô cùng thần kỳ. Ở Lĩnh Nam ta đã giúp ông ta vài lần, đúng là một lão đạo không tệ.


Trả lời lão già xong, lại nói với Bàng Chuẩn:

- Tiểu Chuẩn, ngươi cố chịu chút nữa, một tuần hương sau ta có thể cứu ngươi khỏi lồng, lấy nước sạch rửa hết thứ thuốc ngứa ngáy cho ngươi.

Lão già vỗ má Hàn Triệt, chỉ bản thân, ý là lão ta không đồng ý thì Bàng Chuẩn chết chắc, lão ta cho rằng Hàn Triệt mất máu quá nhiều nên xuất hiện ảo giác.

- Ông biết ta hâm mộ Vân Diệp nhất ở điểm nào không? Chính là y có vận may hơn người, bản thân ta vì huyết mạch nên bị trời cao nguyền rủa, luôn cho rằng cả đời mình sẽ không có may mắn gì, hiện giờ xem ra ta cuối cùng cũng bắt đầu gặp vận, ta chắc chắn, chỉ cần giết ông, vận khí của ta sẽ ngày càng tốt.

Lão già lo Hàn Triệt bị chết, đưa tay sờ chỗ xương hắn bị gãy, cẩn thận nối lại xương, đồng thời kiếm một tư thế dễ chịu cho Hàn Triệt, động tác nhẹ nhàng, như cha hiền chăm con vậy.

Bàng Triệt mặt đảo lung tung cũng phát hiện ra chỗ có lợi cho mình, cao hứng hỏi:

- Độc xà mà thiếu chủ tìm có đủ độc không? Nếu không đủ thì chúng ta chết chắc rồi.

- Cực độc, ta đã thử nghiệm qua, dịch độc của một con rắn đủ giết chết bốn năm người, ta còn lấy một con trâu lớn ra thử nghiệm, chịu được một tuần hương là chết ngắc.

Lão già đứng bật dậy, cúi đầu nhìn hai chân, cổ chân không ngờ dính một cái đầu rắn, lão chắc chắn mình đã chém chết hết đám rắn rồi, vì sao lại như thế? Xé ống quần, cả cái chân đã sưng lên, hét lớn, bạch quang lóe sáng, cái chân bị rắn căn bị chặt đứt, đáng tiếc máu phun ra vẫn mang theo màu xám, độc khí đã lan tới người rồi.

Hàn Triệt cười tủm tỉm nói với Bàng Chuẩn:

- Ta phát hiện lời của Vân Diệp thường đều có lý, y nói đầu rắn sau khi bị chém xuống, hơn nửa canh giờ vẫn có thể cắn người, khi ấy ta cho rằng y nói bừa, hiện giờ nghiệm chứng đúng là như thế.

- Vậy thiếu chủ mau khôi phục đi, thuốc của lão nô qua đi sẽ vô cùng ngứa, e không chịu nổi, tới khi đó lão ta hỏi gì cũng nói.

Bàng Chuẩn rất vui, nhất là nhìn thấy lão già chặt chân mà máu vẫn có độc thì càng vui.

- Lão phu giết các ngươi ngay bây giờ.

Lão già như cương thi chỉ dùng một cái chân, từng bước áp sát Hàn Triệt.

- Đừng giả vờ nữa, truyền thừa Bạch Thạch Cung còn quan trọng hơn mạng ông, hiện ông chỉ có mình ta, không truyền cho ta thì truyền cho ai? Mau lên, có bí mật gì cần căn dặn thì tranh thủ mà nói, nếu không truyền thừa của Bạch Thạch cung sẽ không hoàn chỉnh nữa.


Nhuyễn kiếm trong tay lão già rơi keng xuống đất, người ngã bên Hàn Triệt, dùng ngữ khí van nài nói:

- Sớm ngày thành thân với muội tử của ngươi, sớm sinh tôn tử, dưới đáy giường bạch thạch còn có một tấm ngọc bài nữa, còn có mấy cuốn sách ghi chép, tu luyện cho tốt, thế nào ngươi cũng thành tiên. Bạch Ngọc Kinh đã đi trước chúng ta rồi, ngươi phải đề phòng Tân Mỵ Nhân, đừng tới gần.

Hàn Triệt nhíu mày:

- Ta sẽ không thành thân với Thi Nhi, càng sẽ không cùng muội ấy sinh con, sau khi lấy được ngọc bài ta sẽ cùng Vân Diệp tham khảo. Nếu điều kiện thành tiên là kết hôn với Thi Nhi thì con mẹ lão thành tiên đi, lão già, không còn gì để nói thì mau chết cho sớm.

Lão già hừ khẽ một tiếng, đầu gục xuống đất, cái đầu trọc toàn vết nám, nhưng không còn sinh khí như thường ngày, hai hàng mi thọ rũ trên mặt, rung rinh theo từng cơn gió nhẹ từ cửa động thổi tới.

Đợi một lát, Hàn Triệt phát hiện lão già không nói chuyện, lấy ngón tay đẩy lão già, lão già không có phản ứng, liền lật người lão qua mới phát hiện lão đã chết rồi, không phải độc chết, mà tức chết, hai con mắt trợn trừng, khóe mắt có máu chảy ra, máu màu đỏ cực thuần..

Hàn Triệt cựa mình đứng dậy, trong tiếng rống như dã thú của Bàng Chuẩn, nhặt nhuyễn kiếm chặt đầu lão già, sau đó là chân tay, lúc này mới thở một hơi nhẹ nhõm. Lấy một gáo nước từ cái chum bên cạnh rưới lên thịt đỏ rực của Bàng Chuẩn, đổ liền mười mấy gáo tiếng kêu của Bàn Chuẩn mới dần nhỏ đi. Bàng Chuẩn vừa thoải mái được một chút đã nỗ lực quay đầu nhìn sau lưng Hàn Triệt, xem lão già đã chết chưa.

- Tiểu Triệt, mau đập nát đầu lão đi trừ hậu họa, mau đập nát đi, thân thể cắt nát thêm một chút, đổ dầu vào đốt, kệ ta, ta còn chịu được. Tiểu Triệt, ta mới nhìn thấy chút hi vọng, không muốn bị hủy mất, mau lên.

Bàng Chuẩn như lên cơn đập lồng sắt thúc giục Hàn Triệt.

Một hán tử to như hòn núi đi tới trước mặt Hàn Triệt cười ngốc nghếch, chảy cả nước dãi, Hàn Triệt lấy khăn tay lau miệng cho hắn, đẩy cái mặt to tướng đó ra, ngồi dựa vào lồng sắt.

- Hàm nô, hàm nô ngoan, ngươi mau xé nát đống thịt chó kia, đúng, như thế, mạnh lên, tốt lắm, dùng chùy của ngươi mà đập.

Bàng Chuẩn không ngừng dụ dỗ hàm nô, thấy hàm nô đập thi thể lão già nát be bét mới kiệt sức gục đầu xuống, cười ha hả.


- Tiểu Chuẩn, ta không biết gọi ngươi là Nhị thúc hay là Nhị ca nữa, sau này chúng ta sống thế nào đây?

Lão ma quỷ chết thật rôi, chết hoàn toàn rồi, Hàn Triệt cảm thấy nhẹ nhàng vừa cay đắng, nhắm mắt lại:

- Nhị thúc đi, sau này gọi ta là Nhị thúc, không được phép nói tới hai chữ Nhị ca nữa, ngươi đi tìm Vân Diệp hỏi huyết mạch của chúng ta còn cách nào truyền thừa không? Ta mười hai năm sinh ra bốn hàm nô, Tiểu Triệt, ngươi không thể như thế, không thể như thế... Đi hỏi Vân Diệp, nói không chừng có cách, khỏi rồi đi hỏi ngay.

Bàng Chuẩn khóc thảm thiết, Hàn Triệt mắt thất thần nhìn trần sơn động, đột nhiên hét lên:

- Đốt đèn, đốt tất cả đèn lên.

Tân nhiệm Bạch Thạch Cung cung chủ phát ra mệnh lệnh đầu tiên, bóng người thấp thoáng trong động tản ra, chẳng mấy chốc sơn động đã sáng như ban ngày.

Trước kia luôn tự cho mình là thần nhân, không để ý tới chuyện vụn vặt, đa phần tâm tư lại đặt vào việc đối phó với lão ma quỷ, nên thậm chí bản thân Bạch Thạch cung có gì Hàn Triệt cũng không rõ, bây giờ chính mình làm chủ, tâm thái thay đổi, Hàn Triệt mới nhận ra rắc rối tới rồi, là phiền toái không thể tránh khỏi của người phàm trần.

Đây hẳn là thứ mà Vân Diệp gọi là hạnh phúc trong đau khổ.

HẾT!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui