Đi lại trong hoàng cung nhiều lần cho nên đối với nơi này, Đồng Nhạc Nhạc đã sớm như ngựa quen đường cũ. Dọc đường đi, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng cuồn cuộn dùng tốc độ cực nhanh giống như tia chớp mà chạy. Chỉ qua một lúc, nàng đã tới trước cửa Tàng Thư Các. Bên ngoài Tàng Thư Các bóng cây râm mát, những cây cổ thụ trăm năm đã đem ánh sáng chắn lại. Chỉ còn lại vài tia sáng êm dịu lọt qua khe lá chiếu vào. Gió mát hiu hiu thổi trúng ngọn cây mang theo rung động tạo ra từng đợt âm thanh xào xạc dìu dịu!
Đồng đứng ở cửa Tàng Thư Các, đầu tiên là ngẩng đầu nhìn lên bảng hiệu của nó. Bốn phía có mấy tiểu thái giám đang dọn dẹp, vệ sinh các loại.
Nghe nói, trước kia hoàng phi của thái tổ hoàng đế thích đọc sách cho nên liền góp nhặt tất cả các bộ sách trong thiên hạ về đặt tại Tàng Thư Các. Chỉ là chỗ này bình thường rất ít người đến nên có vẻ khá yên tĩnh. Nhưng có lẽ mỗi ngày đều có mấy thái giám đến dọn dẹp vì ở đây khá sạch sẽ. Trong lòng nhớ ra mục đích tới đây, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng nhảy vào Tàng Thư Các.
Mắt nhung nhìn quanh bốn phía, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi líu lưỡi. Không hổ là Tàng Thư Các, bên trong phải có tới ngàn vạn bộ sách! Đưa mắt nhìn một vòng cũng chỉ nhìn thấy toàn là giá sách cao cao! Các giá sách chỉnh tề, ngăn nắp bày các loại sách. Hơn nữa các bộ sách này lại thuộc vô số chủng loại khác nhau nhau khiến người nhìn không khỏi hoa mắt.
Mà cái Tàng Thư Các này không chỉ có một tầng, còn có cả tầng hai nữa chứ! Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc kinh hãi, lòng đầy ảo não bất đắc dĩ.
Tàng Thư Các nhiều sách như vậy, nàng đến năm tháng nào mới có thể xem xong đây?
Trong lòng lo lắng chập chùng nhưng mà cho dù thế nào, nàng cũng phải tìm. Dù sao, ở thế giới này cũng không có ai có thể cho nàng biết đáp án.
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thở dài một tiếng liền hướng tới giá sách đi tìm từng quyển một. May là sách trong Tàng Thư Các tuy nhiều nhưng đều được phân loại rõ ràng. Cho nên nàng tìm cũng tương đối dễ dàng.
Tại lầu một tìm rất lâu mà không thấy có kết quả, Đồng Nhạc Nhạc liền đem suy nghĩ đặt vào lầu hai.
Không biết trên lầu hai có bộ sách mà mình muốn tìm không?
Trong lòng nghi hoặc, Đồng Nhạc Nhạc liền từ từ đi về hướng lầu hai.
Gió hiu hiu thổi, từ từ len qua các cửa sổ khắc hoa văn mà đi vào.
Chỉ thấy ngoài Tàng Thư Các nhánh cây tươi tốt thỉnh thoảng có đàn chim bay ngang qua phát ra âm thanh líu ra líu ríu, khiến bốn phía đều có cảm giác hoang sơ, yên tĩnh không có người.
Đồng Nhạc Nhạc đi tới lầu hai, mắt nhung nhìn bốn phía xung quanh. Tàng Thư Các lầu hai cũng có rất nhiều bộ sách. Nhìn hàng loạt các giá sách, Đồng Nhạc Nhạc từ từ đứng lên. Mắt quét một lượt, cuối cùng rơi trên giá sách cổ thuật phía trước.
Cái giá sách này cũng không có nhiều bộ sách lắm, chỉ là khi nhìn thấy chữ "cổ thuật" trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cũng cả kinh.
Dường như có vật gì đó dẫn dắt, hai chân nàng không tự giác đi về phía giá sách mà không hề suy nghĩ.
Đi tới trước giá sách. Đồng Nhạc Nhạc điểm chân một cái liền nhảy lên tầng một của giá sách, tiện tay rút ra một cuốn từ từ xem. Trước kia nàng cũng có nghe nói qua về cổ thuật nhưng cũng chưa được tiếp xúc và tìm hiểu một cách rõ ràng.
Vừa nhìn thấy những bộ sách này, nàng đã cảm thấy mình bị chúng hấp dẫn. Trong lòng không khỏi líu lưỡi, không ngờ cổ thuật không chỉ có ở hiện đại mà còn có ở thế giới xa lạ này. Hơn nữa cổ thuật này thiên biến vạn hóa khiến người ta hoa cả mắt.
Dần dần Đồng Nhạc Nhạc nhìn tới mê muội. Bất tri bất giác bị nội dung cuốn sách ấy hấp dẫn. Không biết đã qua bao lâu, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy mắt mình có chút khô khốc, lập tức vươn móng vuốt dụi dụi vào mắt vài lần. Mắt nhung quét nhanh một lượt bên ngoài, không ngờ khi thấy sắc trời bên ngoài, lòng lập tức líu lưỡi.
Không nghĩ tới thời gian lại trôi qua nhanh như vậy! Nàng đi tới Tàng Thư Các rõ ràng là mới giữa trưa, vậy mà nháy mắt một cái, mặt trời đã xuống núi. Giờ này bên ngoài mặt trời đã ngả về Tây.
Ánh hoàng hôn xuyên qua tầng mây dày, phủ lên mọi vật ánh vàng rực rỡ. Khiến cho mảng trời phía tây một vùng vàng như có lửa, rất đồ sộ!
Sắc chiều vàng làm cho đại lục càng thêm mờ ảo, kiều diễm!
Không trách được các thi nhân cổ đại lại thích dùng trời chiều làm thơ. Trời chiều vô cùng tốt đẹp, rất gần hoàng hôn! Đồng Nhạc Nhạc cuối cùng cũng cảm nhận được một cách sâu sắc về cảnh đẹp trong thơ.
Trong lòng tràn ngập tán thưởng, khen ngợi trời chiều một cách mê muội mà Đồng Nhạc Nhạc không hề biết mình vừa gạt tay vào quyển sách bên cạnh làm nó rơi xuống.
Chỉ nghe thấy một tiếng "ba" quyển sách đã rơi trên mặt đất. Đồng Nhạc Nhạc bị giật mình, theo bản năng mà nhìn xuống dưới đất. Nhìn xuống cũng không quan trọng, quan trọng là vì động tác này mà cả thân thể mất thăng bằng té xuống đất.
Nếu như bình thường, Đồng Nhạc Nhạc chân tay nhanh nhẹn thì từ điểm cao như vậy nhảy xuống quả thực là quá dễ dàng. Chỉ là chuyện đột ngột phát sinh, Đồng Nhạc Nhạc còn chưa chuẩn bị tâm lý cho nên khi cả thân thể mất thăng bằng ngã xuống, Đồng Nhạc Nhạc còn đang giật mình, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì.
Nàng chỉ có thể mở to mắt nhìn chăm chăm chính mình với đất mẹ thân yêu ngày càng tới gần.
Tưởng rằng chờ đợi nàng là đau đớn, nàng sợ tới mức con ngươi đen nhắm chặt. Ai biết được Đồng Nhạc Nhạc chờ mãi mà không thấy đau đớn đâu. Ngược lại, bản thân lại rơi xuống một địa phương bô cùng ấm áp, khoan hậu....
Chun mũi một cái, nàng ngửi thấy nhàn nhạt một mùi mộc lan tao nhã, thơm ngát. Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, sao trên mặt đất lại có mùi mộc lan nhỉ?
Hơn nữa, trên mặt đất cũng không có cứng, nằm ở bên trên mặt đất lại có cảm giác rất thoải mái. Trong lòng nghi hoặc, Đồng Nhạc Nhạc từ từ mở mắt ra, nhìn rõ ràng địa phương mà mình rơi vào.
Hóa ra nơi nàng rớt xuống đích thực không phải mặt đất lạnh lẽo mà là đang nằm trong cái ôm với lồng ngực ấm áp của một người.
Nhìn thấy trước mắt là một thân cẩm bào màu trắng như tuyết, đôi chỗ được thêu những đám mộc lan tinh xảo. Người này chắc là phải vô cùng thích hoa mộc lan đi?
Trong lòng đang nghĩ, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc từ từ rời lên trên. Nhìn rõ bộ dạng người đang ôm mình, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tim bỗng nhiên đập rất nhanh.
"Bang bang bang" tiếng tim đập nhanh như vậy, phảng phất như muốn từ lồng ngực mình nhảy ra ngoài. Nhìn về phía ánh mắt nam nhân, lòng càng không che giấu nổi kinh ngạc.
Trời ạ!
Trước kia cứ tưởng rằng Huyền Lăng Thương là nam nhân dễ nhìn nhất ở thế giới này rồi. Không nghĩ tới nam nhân trước mắt này, dung mạo cũng không kém Huyền Lăng Thương chút nào! Hoặc có thể nói rằng bọn họ mỗi người một vẻ đẹp!
Huyền Lăng Thương lạnh lùng ít nói, tuấn tú như thần, toàn thân đều lộ ra khí chất vương giả. Là người vừa sinh ra đã đứng trên đỉnh cao, là nhân vật đủ để thần dân thiên hạ thần phục dưới chân hắn.
Huyền Lăng Thương tà mị, lạnh lùng, phảng phất như ánh trăng lạnh lẽo trong bầu trời đêm. Chỉ có thể xem mà không thể khinh nhờn.
Tuy nhiên nam nhân trước mặt lại hoàn toàn không giống Huyền Lăng Thương.
Mi như tu trúc, mắt đen như than, mũi cao tao nhã, đôi môi đỏ mọng! Tổ hợp tất cả chung một chỗ tạo thành gương mặt khuôn người ta phải si mê.
Làm cho người ta si mê nhất là biểu hiện mềm mỏng trên khuôn mặt nam nhân kia. Giống như trăng thanh gió mát, đẹp như từ trong tranh bước ra. Lại còn có khóe miệng gợi lên, cười như không cười rất mê người!
Cái gì gọi là đẹp tựa Phan An, như rồng như phượng, mềm mỏng như ngọc? Cuối cùng Đồng Nhạc Nhạc cũng hiểu rõ ràng.
Nam nhân trước mặt quả thật mềm mỏng dịu dàng, phảng phất như tiên giáng trần làm cho người ta tưởng là giả.
Thế gian thực sự có người mềm mỏng tốt đẹp như nam nhân này sao?
Có lẽ, đây là nàng quá căng thẳng nên mới sinh ra ảo giác.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền không nhịn được, vươn móng vuốt về phía nam nhân trắng như tuyết kia sờ thử. Cảm giác non mềm nơi đầu ngón tay khiến Đồng Nhạc Nhạc không khỏi kinh ngạc.
Nam nhân này là người thật!
Hơn nữa, da thịt nam nhân này thực sự rất tốt giống như lụa thượng đẳng vậy, thật sự rất mềm. Làn da này có thể khiến cho nữ nhân trong thiên hạ điên cuồng hâm mộ! Nó cũng khiến Đồng Nhạc Nhạc tâm sinh thèm thuồng, không nhịn được mà dày vò.
Hắc hắc, da thịt mỹ nam này thật tốt.
Đồng Nhạc Nhạc vô cùng được thế, ban ngày ban mặt mà hiển nhiên ăn đậu hũ của mỹ nam trong thời gian dài. Nam nhân nhìn hành động của tiểu điêu nhi trong lòng, khuôn mặt tuấn tú không khỏi sửng sốt.
Con ngươi đen dài hẹp mềm mỏng càng lẳng lặng rơi trên người tiểu điêu nhi trong lòng, cẩn thận đánh giá một phen.
Chỉ thấy tiểu điêu nhi trong lòng toàn thân một bộ lông trắng như tuyết, cực kỳ mềm mại. Tai hình tam giác, thân thể dài nhỏ, tứ chi ngắn ngủn, lông xù, trọng lượng rất là nhẹ.
Nếu không nhìn kỹ, thật sự có thể tưởng rằng đây chỉ là một quả cầu tuyết lông xù! Đoạt ánh mắt nhất phải kể đến cái ấn Hỏa Diễm ở trên trán tiểu điêu nhi. Toàn thân trắng tuyết như được thiêu đốt ở Hỏa Diễm ký khiến tiểu điêu nhi vô cùng khả ái có thêm vài phần tôn quý!
Nhìn thấy tiểu điêu nhi trong lòng, Lan Lăng Thiệu Giác lập tức rõ ràng, con tiểu điêu nhi này là Phượng Hoàng Điêu nổi tiếng!
Nhớ lại mọi người trong hoàng cung nghị luận, hoàng thượng gần đây nuôi một con Phượng Hoàng Điêu, đối với nó cực kì yêu thích. Không chỉ cùng ăn, cùng ngủ còn cùng tắm rửa. Đối với con Phượng Hoàng Điêu này vô cùng yêu thích, đủ để người khác phải ngạc nhiên! Cũng khiến Lan Lăng Thiệu Giác lớn lên cùng Huyền Lăng Thương vô cùng tò mò.
Đã sớm muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là con Phượng Hoàng Điêu này như thế nào mới có thể khiến kẻ luôn thờ ơ với mọi việc như Huyền Lăng Thương kia yêu thích như thế.
Chỉ tiếc là con Phượng Hoàng Điêu này bị thương, hắn lại có việc gấp phải làm nên mới không có thời gian đi xem con Phượng Hoàng Điêu kia một chút.
Hôm nay, hắn vì có một số việc không thể giải thích được nên mới tới Tàng Thư Các tìm một chút, ai biết, khi ngẩng đầu lên thì mặt trời đã ngả về tây
Hồi phục tinh thần, thấy trời không còn sớm nữa, Lan Lăng Thiệu Giác liền tính hồi phủ. Ai biết, vào đúng thời điểm này, từ trên giá sách phía đối diện, một cuốn sách rơi xuống khiến hắn kinh hãi.
Còn chưa hồi phục tinh thần đã thấy một cái tiểu quỷ lông xù theo sát quyển sách mà rơi xuống. Thấy vậy, Lan Lăng Thiệu Giác tuy không rõ nó là vật gì chỉ theo bản năng mà đưa tay ra đỡ.
Không nghĩ tới, khi định thần lại, dĩ nhiên là một tiểu điêu nhi lông xù vô cùng khả ái.
Giờ phút này, Lan Lăng Thiệu Giác nhìn kỹ được tiểu điêu nhi trong lòng.
Chỉ thấy con tiểu điêu nhi vừa rớt xuống này lại nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc, không giải thích nổi. Lập tức vươn cái móng vuốt ngắn ngủn kia hướng về phía mặt hắn.
Cảm thấy con tiểu điêu nhi không ngừng dùng móng vuốt xù lông lằng nhằng xoa nắn mặt hắn, nó hành động nhẹ nhàng, vô cùng thoải mái.
Gặp tiểu điêu nhi trong suốt vô cùng, đôi mắt xinh đẹp màu đen của thạch mã não, Lan Lăng Thiệu Giác cảm thấy tâm mình đã rơi rụng hết rồi. Trong lòng thở dài một hơi!
Không trách được cái kẻ một mực lạnh như băng Huyền Lăng Thương kia sủng ái con tiểu điêu này như vậy. Nó cũng thực sự có cái thực lực này!
Con ngươi đen trẻ con ngây thơ xinh đẹp, lại trong suốt, chỉ cần liếc mắt một cái đã làm người ta có cảm giác muốn bưng nó trong lòng bàn tay mà yêu thương. Lan Lăng Thiệu Giác trong lòng thán phục, đối với tiểu điêu nhi trước mắt này cũng cảm thấy yêu thích.
Lập tức môi mỏng nhếch lên, từ miệng hắn phát ra tiếng cười sung sướng.
"Ha ha...." Nam nhân cười. Tiếng cười phát ra như gió lướt qua mặt, âm thanh du dương đến nỗi khiến người ta say mê.
Còn có con ngươi đen tràn ngập ý cười, khóe miệng gợi lên, tất cả thật sự là rất đẹp.
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy yêu quý, nhìn nam nhân kia bằng ánh mắt si mê, kinh ngạc.....
Chậc chậc chậc!
Cái Linh Nhạc Quốc này thực sự quá giỏi dưỡng người đi, sao lại có thể dưỡng ra nhiều tuyệt sắc đại soái ca như vậy chứ? Điều này làm nàng cảm thán, nam nhân đã như vậy, còn nữ nhân thì sẽ như thế nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...