Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Nếu như là nữ nhân đến cám dỗ hắn ! Có người nào không phải đã sớm bị huấn luyện qua! ?

Hồi tưởng nữ nhân lần trước cố gắng cám dỗ hắn kia, sau khi đi vào tẩm thất của hắn liền lập tức cởi sạch y phục trên người , sau đó lại ở trước mặt hắn làm đủ các loại hành động trêu người, định khiến cho hắn hứng thú!

Chỉ tiếc, thiếu nữ kia tuy đẹp, nhưng từ trong mắt nàng ta thì hắn vẫn thấy được khát vọng tham lam!

Đối với điều này, hắn chỉ có chán ghét!

Dù sao, hắn biết, những thiếu nữ này, không phải là yêu bản thân hắn, chẳng qua là vì hào quang quyền lợi trên người hắn !

Nghĩ rằng trở thành nữ nhân của hắn, là có thể một bước lên trời, hưởng thụ vô tận vinh hoa phú quý thôi!

Có điều là nữ nhân trước mắt này, lại không giống !

Nghĩ đến hắn đã duyệt vô số người, tâm tư người khác, chỉ cần liếc mắt, liền có thể nhìn ra!

Đặc biệt, trên mặt thiếu nữ tuyệt sắc trước mắt này đã tự để lộ ra tâm tư của mình vô cùng nhuần nhuyễn!

Thiếu nữ trước mắt này , thật giống như là chú cừu nhỏ rơi vào giữa bầy sói !

Nàng là đơn thuần như vậy! Phảng phất như một tờ giấy trắng!

Từ trong đôi mắt xinh đẹp long lanh kia của nàng, hắn chỉ có thấy được sự căng thẳng, sợ hãi, bối rối, và lúng ta lúng túng không biết làm sao. . .

Nếu như là người Thái Hậu phái tới , hoặc là nữ nhân muốn bò lên trên long sàng của hắn, thì sao có được phản ứng như thế! ?

Càng là như thế, Huyền Lăng Thương đối với thân phận thiếu nữ tuyệt sắc trước mắtnày càng tỏ ra tò mò.


Đối với điều Huyền Lăng Thương nghi hoặc không giải thích được, Đồng Nhạc Nhạc sau khi nghe được lời của Huyền Lăng Thương , không khỏi gắt gao cắn cắn môi dưới.

Đôi tay ẩn náu trong ống tay áo , càng là bởi vì căng thẳng mà xoắn xít lấy nhau, chỉ thiếu nước không có vặn thành bánh quai chèo.

Đúng vậy!

Nàng bây giờ, rốt cuộc là ai! ?

Ban đầu nàng là Đồng Nhạc Nhạc, lúc ở thời hiện đại đã sống hai mươi ba năm kiếp cô nhi!

Lại bởi vì ham món lợi nhỏ mua cà phê giá rẻ quá thời hạn uống mà chết . Cuối cùng, không hiểu ra sao cả xuyên không đi tới triều đại này, lại còn biến thành Phượng Hoàng Điêu đã tuyệt chủng!

Lúc ban đầu, nàng lòng tràn đầy kích động, vô phương đón nhận.

Chỉ là, bởi vì có nam nhân trước mắt che chở chu đáo, khiến cho nàng cảm giác rằng kỳ thật, phải làm một con tiểu điêu cũng là một chuyện hạnh phúc . . .

Liền vào lúc nàng nghĩ rằng cứ an an ổn ổn trôi qua như vậy, thì lại không hiểu ra sao cả biến thành một người thiếu nữ !

Nàng cũng không biết này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!

Nàng cũng muốn có người nói cho mình biết, rốt cuộc nàng là ai!

Trong lòng bất đắc dĩ ảo não kêu lên rằng cuộc đời Đồng Nhạc Nhạc trêu người. Nàng lại ngẩng đầu liếc một cái, nhìn một chút nam nhân tuấn tú đang đứng ở trước mắt.

Đương đầu huyết mâu nóng bỏng như thế của nam nhân , Đồng Nhạc Nhạc lại nói không ra lời một câu nào.

Đứng trước Đồng Nhạc Nhạc đang im lặng, Huyền Lăng Thương lại thấy thiếu nữ trước mắt chỉ là trầm lặng không nói, mày kiếm dễ coi kia không khỏi chau lại, lập tức, cánh tay duỗi ra liền tóm thật chặt lấy cái cằm thon thả của Đồng Nhạc Nhạc , sau đó khiến cho đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc phải nhìn vào chính mình.


Bạc môi hé mở, lại một lần nữa mở miệng hỏi.

"Tại sao không nói! ?"

"Ách, đau . . ."

Bị nam nhân gắt gao tóm cằm, nam nhân có sức lực lớn, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được giật mình la lên thành tiếng. Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc kia không khỏi nhẹ nhàng nhăn lại, trên mặt hiện ra vẻ đau đớn.

Thấy vậy, huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi lóe ra một phen, chỉ là, sức lực của tay cũng không hề giảm bớt.

Mặc dù, hắn cảm giác được thiếu nữ này dễ thương. Chỉ là, có thể không làm kinh động thị vệ đi vào phòng ngủ của hắn, thật sự cực kỳ khả nghi !

Vì không thể không phòng lòng người !

Hắn có thể ngồi ở đây , trên ngai vàng cao cao tại thượng, nếu như không đề phòng dù chỉ một li thì chết như thế nào cũng không biết !

Trong lòng nghĩ vậy, ánh mắt Huyền Lăng Thương nhìn Đồng Nhạc Nhạc càng là lạnh lẽo.

"Ngươi là Thái Hậu thu xếp tới đây! ?"

Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu có hơi không xác định.

Dù sao, nếu như thay đổi người khác, hắn khẳng định chính là Thái Hậu phái tới. Bằng không, không có một nữ nhân mà không kinh động thị vệ của hắn ở bên ngoài để vào được nơi này.

Chỉ là thiếu nữ trước mắt này , lại làm cho hắn nghi hoặc.


Trong đầu mơ hồ cảm giác , không phải giống như hắn nghĩ . . .

Liền vào lúc trong lòng Huyền Lăng Thương nghi hoặc , Đồng Nhạc Nhạc nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, trong lòng biết Huyền Lăng Thương là phát sinh hiểu lầm, lập tức lắc đầu nói.

"Không, không phải, ngươi đừng hiểu lầm!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, nói đầy bối rối .

Mặc dù nàng chưa từng trải qua chuyện nam nữ , chỉ là, dẫu nói như thế nào thì nàng cũng là tác giả truyện trên mạng. Một nữ nhân lúc nửa đêm xích lõa thân thể đi vào phòng một nam nhân , mọi người khẳng định trước tiên sẽ nghĩ, nữ nhân này là cố ý muốn đi cám dỗ nam nhân kia.

Có điều là, nàng bị oan a!

Kỳ thật hiện tại, người vô tội nhất là nàng có đúng không! ?

Trong lòng khóc không ra nước mắt.

Cằm tức thì bị nam nhân bóp đến đau đớn!

Khi đương đầu ánh mắt lấp lánh hữu thần vô cùng sắc bén của nam nhân kia , Đồng Nhạc Nhạc thực sự giờ phút này chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu. Trong ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách!

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi mở miệng cầu xin tha thứ .

"Đau, ngươi trước hết buông tay có được không! ?"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cầu khẩn , ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương càng tội nghiệp đau khổ.

Huyền Lăng Thương nghe được lời của thiếu nữ trước mắt , chứng kiến nữ nhân trên mặt tràn đầy vẻ bị đau đớn.

Trong đôi mắt xinh đẹp long lanh ngập nước lộ rõ vẻ cầu khẩn.


Dáng vẻ tội nghiệp đau khổ kia, chỉ mới vừa nhìn qua, phảng phất như cánh hoa mảnh mai không chịu nổi bão táp , làm cho lòng người sinh ra không đành lòng!

Nghĩ rẳng kẻ trước mắt này, chẳng qua là người tay không với sức lực nữ nhân trói gà không chặt thôi, huyết mâu Huyền Lăng Thương lóe ra một phen, lập tức, bàn tay buông lỏng.

Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy lực ở dưới cằm biến mất, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lại nhìn thấy ánh mắt sắc bén kia của Huyền Lăng Thương đang nhìn chằm chằm vào trên người, thì nàng liền hoảng hốt .

Có điều là, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc lại làm ra vẻ điềm tĩnh, đôi môi đỏ mọng hé mở , từ từ nói.

"Kỳ thật, ta là. . ."

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, bước chân càng là từ từ dịch chuyển về hướng tới bên cạnh cửa sổ .

Cuối cùng, lại nhân lúc Huyền Lăng Thương không đề phòng, lập tức nhảy từ cửa sổ nhảy đi ra ngoài.

Giờ phút này Đồng Nhạc Nhạc, chỉ nghĩ đến trốn cách nơi này. Cho nên, nàng cũng không hề biết, hiện tại chính mình có thân thủ là nhanh nhẹn như thế !

Chỉ thấy thiếu nữ trước mắt , thân hình khẽ động một cái, liền đã nhảy ra cửa sổ.

Tốc độ cực nhanh, phảng phất tia chớp! Đủ để nhìn ra, nữ nhân trước mắt có võ công thâm tàng bất lộ!

Thấy vậy, Huyền Lăng Thương trong lòng giật mình! Đôi mắt mở to!

Dù sao, mới đầu, hắn vừa nhìn thấy thiếu nữ trước mắt vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, điềm đạm đáng yêu ,chỉ cho là thiếu nữ trước mắt chẳng qua là nữ nhân nhu nhược không có một chút võ công nào mà thôi

Chỉ là hiện tại, nữ nhân kia có thân thủ nhanh nhẹn, đủ để nhìn ra, nàng đâu phải là nữ nhân bình thường!

Cũng khó trách, nữ nhân này có thể không làm kinh động thị vệ bên ngoài để xâm nhập vào trong phòng ngủ . . .

Trong lòng nghĩ vậy, lại nhìn thấy thiếu nữ tuyệt sắc kia đã nhảy ra, lại nhanh chóng thoát đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui