Nói ra lời này, Huyền Lăng Thương gia tăng âm lượng không ít, ở trong giọng nói lộ vẻ uy nghiêm.
Đồng Nhạc Nhạc vốn đang ngủ ngon giấc, khi nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, đầu tiên là chau chau hàng mi, rõ ràng muốn tỏ ra không hài lòng.
"Đừng làm ồn, cứ để cho ta ngủ thật tốt một phen."
Hiện tại đang bị buồn ngủ đến chết, cái tên Huyền Lăng Thương này, tối nay rốt cuộc là làm sao vậy! ?
Cứ ồn ào phá giấc ngủ của nàng, trước kia hắn, không phải như thế nha! ?
Hơn nữa, lời hắn hỏi cũng buồn cười, cái gì mà lại ngươi là ai! ?
Ở trong tẩm thất này, ngoại trừ hai người bọn họ hắn và nàng ra, thì còn có thể có ai đây! ?
Trong lòng buồn cười, nhưng nàng lại cảm giác bả vai bị một lực mạnh đẩy ra.
Cảm giác được thân thể không ngừng rung động, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc rất không thoải mái.
Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc rốt cục không nhịn được , có hơi mở đôi mắt nhập nhèm ra, quay sang nhìn tuấn nhan mê hoặc trước mắt kia một cái .
Đối diện, cũng là một gương mặt đầy nghi hoặc không giải thích được của nam nhân kia .
Chỉ thấy nam nhân trước mắt, giờ phút này chính là đang trợn tròn huyết mâu tuyệt đẹp kia, nhìn nàng chằm chằm .
Trong ánh mắt nhìn nàng, có rung động, kích động, kinh ngạc, nghi hoặc, và xa lạ. . .
Xa lạ !?
Là nàng ngủ mơ , có lẽ nào lại như thế ! ?
Nàng cùng Huyền Lăng Thương đều ở chung thời gian dài như vậy, tại sao lúc này Huyền Lăng Thương lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn nàng! ?
Trong lòng nghi hoặc không thôi, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy là chính mình nhìn lầm rồi. Vì vậy, không khỏi đưa tay dụi dụi mắt vài lần, tính toán nhìn một chút xem rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Tuy nhiên, đến khi Đồng Nhạc Nhạc thấy cảnh tượng trước mắt, cả người hoàn toàn rung động!
Chỉ cảm thấy một cơn Ngũ Lôi giáng xuống đầu, con sâu ngủ ở trong đầu Đồng Nhạc Nhạc lập tức biến mất không thấy tăm tích đâu nữa!
Đôi mắt trợn ngược thật lớn, lại cũng không hề chớp mắt nhìn móng vuốt của mình. A, không, tay nàng!
Trời ạ!
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì! ?
Không phải nàng xuyên qua đây thành tiểu điêu sao! ?
Tại sao móng vuốt của nàng lại biến thành tay người ! ?
Trong lòng rung động không thôi, Đồng Nhạc Nhạc lập tức ngồi dậy từ trên người nam nhân , rồi quay sang nhìn lại thân thể của mình.
Không nhìn còn khá, vừa nhìn, Đồng Nhạc Nhạc lại lần nữa bị kinh ngạc mạnh mẽ.
Trong mắt lộ vẻ hết sức lo lắng và rung động!
Ánh trăng sáng tỏ, êm dịu chiếu vào, coi như phòng ngủ không có đốt đèn, nhưng lại vẫn có thể nhìn thấy bảy tám phần rõ ràng khắp bốn phía .
Chỉ thấy thân thể của nàng, không hề là hình dạng tiểu điêu lông xù nữa, mà là biến thành một người! ! ! ? ?
Trong lòng vô cùng rung động, Đồng Nhạc Nhạc lập tức nhảy xuống từ trên người Huyền Lăng Thương . Sau đó liền nhanh chóng chạy vội tới phía trước cái gương đồng lớn rơi xuống đất kia để cẩn thận xem đi xem lại.
Chỉ thấy, đứng ở phía trước gương đồng , là một thiếu nữ tuổi áng chừng chỉ có xấp xỉ mười sáu mười bảy !
Thiếu nữ có dung mạo cực kì xinh đẹp!
Da trắng như tuyết, vô cùng mịn màng!
Mặt đẹp như ngọc, đường nét thanh tú, giống như thượng đẳng mỹ ngọc gọt dũa tỉ mỉ mà thành!
Mặt như tranh vẽ, đôi mắt trong veo, mũi cao môi hồng, mỗi một nơi đều vô cùng hoàn mỹ , tổ hợp chung một chỗ, liền thành một gương mặt tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành !
Đặc biệt trên trán nữ nhân kia có một Hỏa Diễm ấn ký màu đỏ tươi rực rỡ, khiến cho thiếu nữ tuyệt sắc vô bờ lại tăng thêm vài phần quyến rũ tôn quý!
Đồng Nhạc Nhạc trước kia cũng đã gặp không ít Đại mỹ nhân !
Cho dù là trên TV hay trên tạp chí, người nào không phải Đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành! ?
Chỉ là thiếu nữ trước mắt này, đẹp đến rung động lòng người, làm cho người ta một lời khó quên!
Mà ngay cả chính Đồng Nhạc Nhạc đều nhìn mà đờ đẫn .
Trong lòng càng là không dám tin.
Trời ạ!
Là nàng đang nằm mơ sao !?
Tại sao, mình ở trong gương lại biến thành cái dạng này !?
Không phải nàng xuyên qua thành một con Phượng Hoàng Điêu sao !?
Tại sao hiện tại lại biến thành một thiếu nữ, hơn nữa, thiếu nữ này, tuyệt sắc khuynh thành, đẹp đến đủ để cho nam nữ trong thiên hạ phải điên cuồng!
Cái gì là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, phù dung (hoa sen) trên nước biếc, thiên nhiên điêu khắc chạm trổ !?
Toàn bộ những từ ngữ đó đều dùng cho thiếu nữ trước mắt này mà không quá đáng!
Lại từ gương mặt tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành của thiếu nữ kia nhìn xuống, là dáng người xinh xắn đáng yêu.
Nhìn ra thiếu nữ chỉ cao một thước sáu, vóc người mặc dù không phải thon thả, thì cũng là chỗ nên lớn thì lớn, nên nhỏ thì nhỏ!
Cần cổ trắng mảnh dẻ, xương quai xanh hơi lõm, hai trái đào tiên tròn tròn trước ngực tuy được mái tóc dài đến đầu gối che đi, nhưng mà nó vẫn như ẩn như hiện trong đó, lại càng làm cho trí tưởng tượng của người ta bị kích thích nhất . . .
Vòng eo thon nhỏ không đủ một nhét tay nắm kia, quả thực cực kì bé xíu!
Lại theo hai chân thon thả kia, nhìn đến đầu ngón chân mịn màng xinh xắn, đều hoàn mỹ không chê vào đâu được . . .
Vưu vật a vưu vật!
Đừng nói là nam nhân chỉ thấy đã sinh ra ý định đứng núi này trông núi nọ, coi như Đồng Nhạc Nhạc thân là nữ nhân vừa nhìn, cũng không nhịn được mà sắp chảy nước miếng . . .
Đẹp!
Thật sự quá đẹp ! ! !
Chính là, nữ nhân đẹp như vậy, là có thật không !? Có lẽ, hiện tại là nàng đang nằm mơ! ?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền theo bản năng đưa tay ra sức cấu thật mạnh vào cánh tay.
Cùng với cơn đau truyền đến từ cánh tay, nỗi đau lập tức khiến cho Đồng Nhạc Nhạc khó có thể chịu được một hồi .
"Đau, thật đúng là đau a. . ."
Nhưng mà, nếu thực sự đau, như vậy, liền tỏ vẻ, tất cả điều này là thật sự sao! ?
Nàng, Đồng Nhạc Nhạc thật sự từ tiểu điêu biến thành người ! ?
Hơn nữa, lại còn là một Đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành nữa! ! !
Oa ca ca, nàng thật sự là trúng lớn! ! !
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vô cùng kích động, lại không biết, hành động của mình giờ phút này, đang vô cùng nhuần nhuyễn rơi vào trong mắt nam nhân phía sau.
Huyền Lăng Thương giờ phút này mày kiếm nhăn tít, còn ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc buồn bực kia thì đang gắt gao rơi ở trên người thiếu nữ đang tùy ý đứng xích lõa ở trước chiếc gương đồng lớn . Hắn chỉ cảm thấy thiếu nữ trước mắt thật sự quái dị!
Sau khi nàng đứng lên, hình như không có ý thức đến tình cảnh của mình, chỉ lo đi soi gương!
Hơn nữa, tâm trạng trên vẻ mặt nàng, cũng thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi!
Đầu tiên là rung động không dám tin, lại đến kinh ngạc hoan hỉ, lập tức lại mặt mày không tin, cuối cùng, lại duỗi tay ra sức cấu cấu cánh tay của mình, giờ phút này thì đang đau đến nhe răng nhếch miệng.
Nhìn thấy cử chỉ quái dị của thiếu nữ trước mắt, có lẽ lần đầu tiên, Huyền Lăng Thương kinh ngạc cũng không biết nên có phản ứng gì .
Một lúc lâu sau, huyết mâu của Huyền Lăng Thương mới có hơi nhíu lại, mở miệng lại hỏi lần nữa với thiếu nữ trước mặt.
"Ngươi rốt cuộc là ai! ? Vì sao xuất hiện ở trong tẩm thất của trẫm ! ?"
Nam nhân mở miệng, âm thanh trầm thấp khàn khàn kia mang theo vài phần uy nghiêm không thể che dấu !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...