Mặc dù Tiểu Lô Tử rất nhẹ nhàng nhưng có lẽ không cẩn thận động đến vết thương của Đồng Nhạc Nhạc làm Đông Nhạc Nhạc đau đến nhe răng nhếch miệng.
Tiểu Lô Tử thấy vậy , nhíu máy tự trách.
“Thật xin lỗi thật xin lỗi, là ta làm đau ngươi”.
“Không có, không quan hệ, lần sau ngươi cẩn thận một chút là tốt rồi.”
Mặc dù trên người rất đau nhưng là Đồng Nhạc Nhạc trong lòng biết Tiểu Lô Tử không cố ý cho nên không có ý định trách móc hắn.
Thấy Tiểu Lô Tử cầm lấy cái bình nhỏ từ bên cạnh, Đông Nhạc Nhạc có mặt dày như tường thành cũng không khỏi buồn bực.
Không nghĩ tới sống ngần này tuổi mà bây giờ lại phải dùng cái bô nhỏ này đựng nước tiểu, thật sự dọa người a.....
Mặc dù hiện tại nàng không phải người..
Nhưng trong lòng vô cùng bi thương, dẫu không tình nguyện thì do hiện tại bức bối chết đi được. Nên nàng đành thôi kệ, cũng không quản mấy mặt mũi này nữa...... đành để cho Tiểu Lô Tử nhẹ nhàng giữ mình giải quyết (tiểu) cho xong.
Đến sau khi rốt cục giải quyết xong xuôi vấn đề sinh lý này, Đồng Nhạc Nhạc cuối cùng cũng thở phào một hơi, chỉ cảm thấy cả người đều thoải mái không ít.
Tiểu Lô Tử thấy nàng đã giải quyết xong thì dè dặt ôm nàng đặt lên long sàng. Đồng Nhạc Nhạc nằm trên sàng cao một lúc liền tính toán nghỉ ngơi một hồi.
Ai biết, vào đúng thời điểm này Đông Nhạc Nhạc đột nhiên cảm giác được hình như có chổ nào đó là lạ.
Hiện tại là mùa hè nóng bức, nhiệt độ khá cao nhưng tại sao nàng lại cảm giác trên người có một cơn lạnh lẽo!?
Không đúng à, trên người nàng nhiều lông như vậy, làm thế nào lại có cảm giác lạnh đây?
Trong lòng nghi hoặc, Đồng Nhạc Nhạc chợt cụp mắt, không khỏi nhìn xuống phần dưới thân của mình .
Đến khi thấy tình cảnh trên người mình ......, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy “ẦM ẦM! ” một tiếng tựa Ngũ Lôi giáng xuống đầu, thân hình rúng động như hóa thạch...
Trời ơi!
Đất ơi !
Chết tôi rồi !
Nàng .......nàng... nàng .......nàng... nàng .......nàng... nàng .......nàng.. bộ lông trên người nàng làm thế nào lại biến thành như vậy?.!?!?!
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vô cùng kích động, lập tức không quản thương thế trên người, nhún mũi chân nhảy đến trước cái gương đồng .
Đến khi thấy bóng dáng nhỏ trong gương, con ngươi Đồng Nhạc Nhạc lập tức trợn ngược, đờ đẫn nhìn!.
Chỉ thấy tiểu điêu nhi kia còn mỗi cái đầu với tứ chi là còn lông như cũ, còn lại toàn bộ lông mao trên người đều sạch sẽ. Nhìn thân thể trụi lủi đến khó coi như vậy, Đồng Nhạc Nhạc ý định muốn chết cũng có!!!!!
“Trời ạ!!!!!!!! Lông của ta.... ...... ......Bộ lông xinh đẹp trắng như tuyết của ta aaa.... ....aaaaaa........aaa.......aaaaa! Ta không muốn sống, ta không muốn sống nữa!!!!!” Đồng Nhạc Nhạc nhìn mình một lúc lâu không nhịn được bắt đầu rít gào.
Mặc dù lúc đầu nàng biến thành một tiểu điêu nhi là một việc phithường khó có thể đón nhận, ngay cả soi gương cũng không có dũng khí.
Chỉ khi tiếp nhận được việc mình là tiểu điêu nhi thì bản thân mới trở nên phát cuồng soi gương.
Mỗi ngày nàng đều đứng trước gương trang điểm thật tốt một phen.
Tuy nói nàng hiện tại chỉ là một tiểu điêu nhi nhưng dung mạo lại cũng xinh đẹp nha!!!!.
Một thân trắng như tuyết, gương mặt dễ thương, đôi mắt trong veo như nước.
Nổi bật nhất là cái ấn kí hỏa diễm chói mắt trên trán kia. Trông rất sống động, giống như hỏa khí thiêu đốt lại dường như khiến cho người ta thấy được mười phần linh khí, làm tăng thêm vẻ quý khí!!!!
Chỉ là hiện tại.......?
Bộ lông xinh đẹp đáng tự hào của nàng .... nơi nào đó lại không còn mấy!
Nhìn thấy thân thể trụi lủi, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy hiện tại chính mình như xích lõa, thật ngượng ngùng, thật dọa người, thật xấu xí!!!!
Trong lòng nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc rốt cục không nhịn được. Nàng vung trảo lên cầm cái lược gỗ bên cạnh ném thẳng vào cái gương đồng lớn .
Đương nhiên lực đạo nho nhỏ không thể nào phá nổi cái gương. Chỉ thấy cái lược gổ nàng ném đi đập vào gương đồng BÀNH một tiếng, rồi lại bắn mạnh xuống. Cái gương đồng lớn thì không sao cả, trái lại cái lược gỗ đập trên mạt đất vỡ thành hai mảnh, cũng giống như tâm trạng của nàng giờ phút này.
Thấy vậy tâm nàng càng hỏng bét, trên người đau đớn vô cùng, hình dáng hiện tại càng làm cho nàng khó chịu.
Nàng thích đẹp nha....
Mặc dù bây giờ tuy chỉ là tiểu điêu nhi nhưng cũng vô cùng chú trọng đến dung nhan của mình!
Hiện nay tiểu điêu nhi vốn đang người gặp người thích lại thành ra bộ dạng này, bảo nàng làm thế nào gặp người nha!!!!!?
Càng nghĩ càng bi thống trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ủy khuất vô cùng, con ngươi xinh đẹp chứa đầy nước mắt.
Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc thương tâm muốn chết thì Tiểu Lô Tử đứng một bên nhìn hành động vừa rồi của tiểu điêu nhi đầu tiên là sủng sốt.
Cuối cùng lại bắt gặp bộ dạng ủy khuất của tiểu điêu nhi này, chỉ cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt lại.
“Tiểu tổ tông của ta ngươi làm sao vậy?”
Nghe lời này của Tiểu Lô Tử lại bắt gặp dáng nghi hoặc cùng lo lắng, Đồng Nhạc Nhạc chỉ ủ rũ xoay người đi đến đại sàng .
Yên lặng bò lên long sàng , nàng dùng một chân kéo cái chăn nhỏ lên đắp lại.
“Ngươi không cần lo cho ta, ngươi đi đi”.
Hiện tại với bộ dạng này, nàng vẫn không nên gặp người là hơn.
Nhìn dáng vẻ nản lòng thoái chí này của Đông Nhạc Nhạc, Tiểu Lô Tử chính là lo lắng.
Thấy tiểu điêu nhi trước mắt cực kì khác thường. Sợ nó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Tiểu Lô Tử không thể làm gì khác hơn là lập tức xoay người.
Hắn nhất định phải định phải nói việc này cho hoàng thượng mới được!.
... ...
Đến lúc Huyền Lăng Thương nhận được tin tức vội vã trở về phòng ngủ, nhìn thấy quang cảnh.....
Phía trước đại gương đồng là một chiếc lược gỗ gãy, con tiểu điêu nhi dễ thương kia của hắn trên long sàng đang dùng cái chăn bọc thật chặt quanh thân thể của mình, quay lưng về phía hắn.
Thấy vậy hồi tưởng lại chuyện Tiểu Lô Tử vừa bẩm báo, thông minh như Huyên Lăng Thương thì làm sao lại không biết chuyện gì xảy ra!?
Thấy vậy Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng thở dài một hơi, lập tức điềm tĩnh đi tới.
“Bộ lông trên người ngươi cũng sẽ nhanh chóng mọc lại cho nên ngươi không cần vì việc này mà thương tâm”
Huyền lăng Thương thân là vua một nước, tính tình trầm lắng ít nói, rất ít khi an ủi người khác.
Chỉ là hiện tại đối mặt với sự thương tâm của tiểủ điêu nhi trước mắt, Huyền Lăng Thương cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ thương tâm khổ sở của nó.
Trong lòng biết nguyên nhân con tiểu điêu nhi này đau lòng chính là vì bộ lông trên người , Huyền Lăng Thương dừng một chút liền mở miệng an ủi.
Chỉ là, Huyên Lăng Thương còn chưa nói dứt lời, nghe được những lời này của Huyên Lăng Thương khiến cho Đồng Nhạc Nhạc đang âm thầm rơi lệ, càng co rúm lại rúc thân hình vào trong ổ chăn .
Ô...ô..Ô.., nàng hiện tại không có mặt mũi gặp người nha!
Nàng hiện tại xấu xí như vậy ,chính mình thấy cũng ghét bỏ, cho nên lúc này nàng không muốn gặp bất luận kẻ nào. Đặc biệt nàng không muốn hình dạng xấu xí này lại bị Huyền Lăng Thương nhìn thấy.
Nghĩ tới đây Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cắn góc chăn ô..ô khóc.
“Ô...ô..ô... ngươi đi đi, ngươi đi đi, ta hiện tại không muốn nhìn thấy ngươi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...