Mà nữ nhân kia có mái tóc dài đen nhánh, chải thành búi tóc hình Loan Nguyệt đang lưu hành nhất. Trên búi tóc cắm đầy trang sức lóng lánh ánh vàng.
Trên người, thì mặc váy dài màu đỏ thịnh hành nhất đương thời.
Nhìn bộ trang phục cực kì phú quý , tựa như nhà giàu mới nổi kia. Làm cho mặc dù vóc người xinh đẹp thì Đồng Nhạc Nhạc vẫn cảm thấy, nữ nhân này trang điểm thực sự quê mùa, hình như sợ người ta không biết nàng có tiền!
Đặc biệt, đến khi Hồng Y nữ tử này đi về phía nàng, một mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi.
Vừa ngửi thấy, Đồng Nhạc Nhạc nhướng mày, lập tức bịt mũi lui về phía sau vài bước.
Đôi mắt nhìn về phía Hồng Y nữ tử liền mang theo vài phần đề phòng và không thích thú.
Bởi vì, mùi nước hoa này thực sự quá nồng, mũi của nàng cũng không chịu nổi !
Tuy nhiên, trong lúc Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, nàng lại không biết, hành động theo bản năng của chính mình, lại đưa tới đại họa cho nàng!
Cùng với tiếng Hồng Y nữ tử kêu lên, cũng khiến cho không ít nữ nhân chú ý.
Khi chứng kiến tiểu điêu nhi thật dễ thương trước mắt này, thấy Hồng Y nữ tử sắp tới gần lại có vẻ mặt ghét bỏ lui về phía sau, hơn nữa giơ móng vuốt bịt mũi.
Hành động ghét bỏ rõ ràng này, khiến cho mọi người bốn phía xem náo nhiệt không khỏi ha hả cười rộ lên.
"Ha ha, Tô Miêu Miêu, trên người của ngươi rốt cuộc phun lên bao nhiêu nước hoa a!? Ngay cả một con tiểu điêu cũng ghét bỏ, đừng nói là Hoàng Thượng , nếu là Hoàng Thượng ngửi thấy thì đều sẽ chạy đi!"
"Ha ha, đúng vậy đúng vậy..."
Những nữ nhân trang điểm xinh đẹp, trang phục lộng lẫy ở bốn phía liên tục cười nhạo, ánh mắt nhìn về phía Tô Miêu Miêu, có giễu cợt, có khinh thường…
Đối mặt với việc những nữ nhân khác khinh thường giễu cợt, Tô Miêu Miêu liền lập tức nhăn hàng mi lại, sắc mặt sa sầm đi.
Một đôi mắt đen nhánh, nhuộm đầy sự phẫn nộ.
Đầu tiên là hung hăng liếc mắt một cái quét qua những nữ nhân đang cười bốn phía , cuối cùng, ánh mắt Tô Miêu Miêu, càng hung hăng quay về phía tiểu điêu ở cách đó không xa.
Nhận thấy được ánh mắt của Tô Miêu Miêu, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy da đầu tê rần, trong lòng giật mình.
Bởi vì, nữ nhân này vừa rồi vẫn còn vẻ mặt ôn hòa, sao nói trở mặt liền trở mặt!?
Giờ phút này, nhìn ánh mắt của nàng, dường như hận không thể ăn thịt của nàng, uống máu của nàng!
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng khiếp đảm, ngay sau đó, liền tính toán xoay người rời đi.
Tuy nhiên, lúc này, chỉ thấy Tô Miêu Miêu hé mở môi đỏ mọng, lớn tiếng quát:
"Người đâu! Lập tức bắt con tiểu súc sinh này cho ta !"
Cùng với tiếng Tô Miêu Miêu quát, mấy tiểu nha đầu ở sau lưng nàng lập tức hung hăng tiến tới chỗ Đồng Nhạc Nhạc .
Nếu là trước kia, Đồng Nhạc Nhạc căn bản không thèm để ý những người này .
Nàng đánh không lại, bỏ chạy không được sao!?
Chỉ là hiện tại, nàng bởi vì mới vừa chạy điên cuồng, đã tiêu hao hết tất cả sức lực.
Bây giờ, ngay cả sức lực cử động đầu ngón tay đều vất vả, đâu còn sức né tránh những người này tấn công!?
Kết quả là, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng liền bị người bắt được!
Thấy chính mình bị bắt, Đồng Nhạc Nhạc đâu thể nguyện ý!?
Lập tức thân thể nhỏ bé bắt đầu giãy dụa, định tránh thoát khỏi dây trói của những người này.
Nhưng mà, còn chưa đợi nàng kịp phản ứng, liền nhìn thấy Tô Miêu Miêu đứng ở trước người nàng đã giơ chân lên, đá thẳng vào người nàng .
"Ặc..."
Trong nháy mắt, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm giác xương cốt mình đều bị đá nát.
Đau đớn kịch liệt, nàng suýt nữa muốn ngất đi.
Đôi mắt mở to, ánh mắt nhìn về phía Tô Miêu Miêu càng là không dám tin.
Bởi vì, nàng căn bản thật không ngờ, nữ nhân này trang điểm xinh đẹp đến thế, mà tâm địa lại ác độc, hạ thủ tàn nhẫn vô cùng.
Đối với tiểu điêu nhi nho nhỏ, cũng tàn nhẫn như vậy.
Nếu nàng sớm biết, nàng nhất định sẽ vươn móng vuốt vô cùng sắc bén tấn công.
Chỉ tiếc, nàng lại không ngờ tới Tô Miêu Miêu tàn nhẫn như vậy, hiện tại muốn công kích thì đã muộn...
Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trên người đau nhức vô cùng, hai mắt vừa trợn lên liền ngất đi...
...
Cùng lúc đó, ở bên kia
Huyền Lăng Thương đang bàn bạc cái gì đó với Lan Lăng Thiệu Giác, chỉ thấy một người Đới Đao thị vệ vội vã đi vào, sắc mặt lo lắng.
"Không tốt rồi, hoàng thượng!"
Nghe thấy lời của người mới tới, Huyền Lăng Thương vẫn có vẻ thản nhiên .
Con ngươi màu máu xinh đẹp chỉ là nhẹ nhàng quét một vòng nhìn người mới tới.
Chỉ thấy người mới tới không phải là ai khác, mà đúng là thị vệ A Long do hắn an bài đến bên cạnh Đồng Nhạc Nhạc .
Thấy vậy, Huyền Lăng Thương chỉ là hơi hé mở môi mỏng, bình tĩnh hỏi.
"Là điêu nhi lại gây họa gì sao!?"
Nghĩ tới tiểu điêu nhi năm lần bảy lượt gây họa, Huyền Lăng Thương liền đau đầu.
Bất đắc dĩ chính là, dù cho con tiểu điêu nhi gây họa gì, hắn đều cam tâm tình nguyện vì nó thu thập cục diện rối rắm.
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương đối với tiểu điêu nhi này, là vừa hận lại bất đắc dĩ.
Lan Lăng Thiệu Giác ngồi ở một bên thấy vậy, khóe miệng không khỏi nhẹ nhàng khẽ nhếch lên.
Chỉ cảm thấy Huyền Lăng Thương hiện tại có vẻ hơi không giống trước kia.
Nghĩ đến, bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên .
Nam nhân bên cạnh hắn đây, mặc dù thân là vị đế vương Linh Nhạc quốc cao cao tại thượng, thế mà, hắn lại không vui vẻ.
Mỗi ngày đều bị rất nhiều đại sự quốc gia đè ở trên người, có lẽ là bởi vì như vậy, nam nhân này từ nhỏ liền không thích cười.
Cả người lúc nào cũng trầm mặc ít lời, số lần nhìn thấy hắn cười, quả thực có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Chỉ là hiện tại, một tòa Vạn Niên Huyền Băng này, lại bắt đầu, từ từ tan chảy.
Điều này thật sự là không thể tưởng tượng nổi ...
Thấy vậy, Lan Lăng Thiệu Giác càng tò mò hơn đối với con Phượng Hoàng Điêu kia.
Nhưng mà, lúc Lan Lăng Thiệu Giác đang suy nghĩ trong lòng, lại thấy người mới tới có vẻ lo lắng, ấp úng một phen rồi mới mở miệng nói.
"Khởi bẩm hoàng thượng, điêu nhi bị thiên kim Thừa tướng gia đả thương!"
A Long nói vừa ra, chỉ còn thấy vị đế vương tuấn mỹ vốn đang có vẻ mặt bình tĩnh, thì thân thể đã 'Vèo' một tiếng, lập tức biến mất không chút bóng dáng!
Tốc độ cực nhanh, làm cho người ta theo không kịp!
Cũng đủ để nhìn ra, tiểu điêu nhi trong lòng vị đế vương trẻ tuổi này có phân lượng nhất định!
Nhìn Huyền Lăng Thương nhanh chóng biến mất không thấy dấu vết, Lan Lăng Thiệu Giác trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc. Sau đó, hắn liền đứng dậy đi theo, tính toán đi đến đó nhìn một chút.
Nhưng mà, vừa lúc đó, một tiểu thái giám vội vã đi vào.
"Gia..."
Nhìn thấy tiểu thái giám này là thiết thân tiểu đồng theo bên mình. Hơn nữa, thấy khuôn mặt căng thẳng thì hiển nhiên có chuyện quan trọng muốn nói cho hắn biết.
Vì vậy, Lan Lăng Thiệu Giác đành phải dừng lại. Sau khi nghe thấy người mới tới bẩm báo, lập tức hắn liền vội vã đi ra phía ngoài cung ....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...