Đối với tâm tư của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc không biết. Giờ phút này, được chứng kiến ánh mắt Huyền Lăng Thương đang nhìn nàng, được thấy nụ cười thấp thoáng kia là đã đủ để cho nàng cảm thấy mỹ mãn .
Tiếp nhận số bạc ông lão đưa tới, Đồng Nhạc Nhạc sau khi nói cám ơn vạn phần liền cất số bạc trắng bóng vào trong lòng, đôi mắt nhung hắc bạch phân minh kia đang cười tít lại.
Một bên Đường Yên Nhi thấy vậy, lập tức mở miệng cười nói.
"Tiểu Nhạc Tử, chúc mừng ngươi, ngươi thật lợi hại!"
"Đúng vậy, Tiểu Nhạc Tử, không nghĩ tới ngươi đối giải câu đố lợi hại như vậy, hiện tại lại được một trăm lượng bạc, phải chăng là nên mời khách ! ?"
Huyền Lăng Phong vừa mở miệng, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là không che dấu chút nào vẻ trêu chọc.
Nghe được những lời Huyền Lăng Phong đã nói, Đồng Nhạc Nhạc gần như bị nước bọt của chính mình làm nghẹn họng , ánh mắt nhìn về phía Huyền Lăng Phong càng là lộ rõ vẻ ai oán.
Không phải nàng hẹp hòi, chỉ là nàng vừa mới có được một trăm lượng bạc. Một trăm lượng bạc này đối với nàng mà nói, đâu phải là số lượng nhỏ a!
Nhưng mà, trong mắt mấy vị Gia ở chỗ này, đó lại chỉ là khoản tiền cho một bữa cơm.
Nếu như thật sự mời bọn họ ăn cơm, nàng khẳng định sẽ xuất huyết nhiều.
Nghĩ đến số bạc trắng bóng chính mình vừa mới nhận được, lại sẽ theo dòng nước chảy về hướng đông ra tận biển, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười rạng rỡ kia của Đồng Nhạc Nhạc lập tức biến thành dáng vẻ cực kì khốn khổ.
Chứng kiến vẻ mặt đau lòng của Đồng Nhạc Nhạc, Lan Lăng Thiệu Giác ở một bên không khỏi phì cười không thôi.
"A Phong, ngươi đừng có trêu chọc hắn."
Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng, giọng điệu mang theo nụ cười thấp thoáng, lại rõ ràng là muốn giúp đỡ Đồng Nhạc Nhạc.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức ngẩng đầu, nhìn Lan Lăng Thiệu Giác với một ánh mắt cảm kích.
Đây mới là người tốt a! ! !
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ vậy, Huyền Lăng Phong ở một bên , vừa nghe được lời Lan Lăng Thiệu Giác đã nói, lại thấy Đồng Nhạc Nhạc nhìn Lan Lăng Thiệu Giác với ánh mắt cảm kích kia, đôi môi đỏ mọng không khỏi bĩu ra, mở miệng nói.
"Quỷ keo kiệt!"
Nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi liền buồn bực.
Mắt nhung không khỏi nhẹ nhàng quét sang Huyền Lăng Thương ở một bên. Nàng cũng không biết, Huyền Lăng Thương có thể cũng giống như Huyền Lăng Phong hay không, cảm giác được chính mình là quỷ keo kiệt đây! ?
Nghĩ tới đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Nhạc Nhạc chợt buồn bực. Sau đó, dường như nghĩ đến cái gì , liền mở miệng nói.
"Thập Tam Gia, nô tài mời các vị Gia ăn cơm là có khả năng. Nhưng mà, nô tài trong túi thật ngượng ngùng. Cho nên, chỗ mời khách có khả năng để cho nô tài đi chọn được không! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, có lẽ là cảm giác được lời này của mình rất thế nào đó, không khỏi ngượng ngùng cúi gằm khuôn mặt nhỏ nhắn xuống.
Nhìn thấy dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy ngượng ngập quẫn bách, khiến cho Huyền Lăng Thương bọn họ ở đây , đua nhau phì cười không thôi.
"Ha hả, nếu Tiểu Nhạc Tử ngươi mời khách, muốn đi đâu, đương nhiên là chuyện của ngươi!"
Đường Yên Nhi ở một bên không đành lòng cho Huyền Lăng Phong bắt nạt Đồng Nhạc Nhạc, lập tức mở miệng hỗ trợ.
Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn về phía Đường Yên Nhi.
Đây cũng là người tốt a!
Cũng chỉ có Huyền Lăng Phong thật xấu!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hung hăng trợn mắt lườm Huyền Lăng Phong.
Tiếp xúc với ánh mắt ai oán của Đồng Nhạc Nhạc, khuôn mặt tuấn tú của Huyền Lăng Phong không khỏi nhẹ nhàng buồn bực, lập tức đưa tay sờ sờ cái mũi.
Kỳ thật vừa rồi muốn Đồng Nhạc Nhạc mời khách, chỉ là hắn thuận miệng mà nói thôi.
Chỉ là, lại thấy tiểu thái giám này nhìn về phía Lan Lăng Thiệu Giác với ánh mắt cảm kích, khiến hắn không thích thú gì, liền nghĩ phải trêu chọc Đồng Nhạc Nhạc một phen!
Tiểu thái giám này, làm thế nào có khả năng nhìn nam nhân khác ở bên ngoài đây! ?
Cho nên, hắn mới cố ý làm khó khăn Đồng Nhạc Nhạc một phen.
Chỉ là hiện tại, thấy tiểu thái giám ở trước mắt đang nhìn mình với ánh mắt ai oán, Huyền Lăng Phong có một chút hối hận .
Hắn mới rồi, phải chăng là không nên như vậy! ?
Đối với Huyền Lăng Phong ảo não, Đồng Nhạc Nhạc không biết.
Giờ phút này, nàng đang nghĩ ngợi, nên dẫn Huyền Lăng Thương bọn họ tới chỗ nào ăn cơm đây! ?
Chỉ thấy hiện tại, đã là lúc xế chiều , chỉ sau một lát nữa là tất cả khách sạn đều sẽ đầy ắp người.
Cho nên hiện tại tìm khách sạn ăn cơm, là thích hợp nhất trên đời .
Trong lòng suy nghĩ một chút, Đồng Nhạc Nhạc nghĩ tới điều gì, lập tức mở miệng cười nói.
"Ha hả, Hoàng thượng, Thập Tam Gia, nô tài đã nghĩ ra chúng ta nên đi nơi nào ăn cơm!"
. . .
Đối với một kẻ phàm ăn mà nói, chỉ cần là vừa ra đường phố, đều sẽ nếm thử toàn bộ đồ ăn một lần!
Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên cũng không ngoại lệ!
Cho nên, chỉ ngắn ngủi mấy tháng nàng đi tới triều đại này, liền vơ vét đồ ăn khắp các phố lớn cả trong lẫn ngoài Kinh thành một lượt.
Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc mang theo Huyền Lăng Thương bọn họ, cứ quen đường cũ đi tới một khách sạn trước mặt hồ .
Chỉ thấy khách sạn này, được xây trước mặt hồ, tổng cộng có hai tầng.
Trước kia ngồi ở chỗ nầy, có thể tán thưởng khen ngợi cảnh đẹp trên hồ ở bên ngoài.
Giờ phút này, mặc dù đã là vào đông, trên hồ đã đóng một lớp băng thật dầy, nhưng bên ngoài lại tăng thêm vài phần vẻ đẹp thuần khiết của lớp tuyết trắng vào đông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...