Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Những trận tuyết rơi đầu tiên của mùa đông rốt cuộc đã tới .

Đến lúc Đồng Nhạc Nhạc sáng sớm tỉnh lại, đẩy cánh cửa chạm trổ ra đã thấy, khắp nơi chính là thế giới trắng xóa.

Trời trắng xoá, cung điện vốn xanh vàng rực rỡ đã được phủ lên một lớp tuyết trắng thật dầy . Nó che hết những mái cung điện vốn xanh vàng rực rỡ , lại tăng thêm vài phần khí thế nguy nga .

Thấy trận tuyết lớn trắng xoá này, Đồng Nhạc Nhạc chính là cực kì vui vẻ .

Dù sao, nàng ra đời tại phía nam , cho tới bây giờ còn chưa từng nhìn thấy tuyết.

Trước kia, nàng có một giấc mộng đẹp, chính là kiếm được tiền liền đến phương bắc đi chơi một phen, nhìn một chút xem tuyết rơi rốt cuộc là như thế nào, rốt cuộc có đẹp hay không.

Dù sao thấy hình ảnh trên mạng , so với chính mình thấy tận mắt , hoàn toàn là hai thế giới.

Cho nên giờ phút này, khi Đồng Nhạc Nhạc thấy thế giới tuyết phủ trắng xóa như vậy, càng là cười không thấy mắt đâu nữa.

Sau khi đi đến điện Đường Tâm , nụ cười trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không giảm.

Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc mặt mày tươi cười, Đường Yên Nhi sau khi hỏi kĩ , mới biết được Đồng Nhạc Nhạc thích ngắm tuyết. Nàng liền đưa ra ý kiến buổi tối ra ngoài cung đi dạo một chút vậy.

Nghe nói, hàng năm vào dịp trận tuyết đầu mùa đến, Kinh thành đều sẽ tổ chức một hoạt động đèn đố chữ.


Nghe thấy Đường Yên Nhi đề nghị như thế, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên sẽ không phản đối.

Vừa lúc Huyền Lăng Phong đến đây, biết được Đồng Nhạc Nhạc bọn họ muốn ra ngoài cung xem đèn đố chữ, đương nhiên là sẽ không bỏ qua lần náo nhiệt này.

Đối với chuyện Huyền Lăng Phong đòi đi cùng, Đồng Nhạc Nhạc bọn họ đã sớm quen rồi .

Nhưng mà, vào lúc Đồng Nhạc Nhạc bọn họ xuất cung , không ngờ lại gặp phải Lan Lăng Thiệu Giác và Huyền Lăng Thương.

Chỉ thấy bọn họ hình như đang bàn bạc cái gì, sau khi nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc bọn họ , chỉ thấy dung nhan tuấn mỹ mê hoặc kia của Huyền Lăng Thương sửng sốt, lập tức khẽ mở bạc môi, mở miệng hỏi.

"Hôm nay, các ngươi lại tính toán đi đâu chăng! ?"

Đối với câu hỏi của Huyền Lăng Thương , Huyền Lăng Phong đã sớm mặt mày kích động sung sướng mở miệng nói.

"Hoàng huynh, hôm nay là dịp vui chơi đèn đố chữ mỗi năm một lần , chúng ta đang định đi ra ngoài tham gia náo nhiệt đây! Hoàng huynh, huynh có đi theo cùng không ! ?"

Nghe được Huyền Lăng Phong nói lời này, Đồng Nhạc Nhạc đứng ở một bên , trong lòng càng là tràn ngập hi vọng, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương càng là tràn đầy sự chờ mong .

Dù sao, nàng thật sự hy vọng Huyền Lăng Thương có thể đi cùng bọn họ ra ngoài cung ,rồi du ngoạn thật tốt một phen.

Huyền Lăng Thương mặc dù thân là vị đế vương cao cao tại thượng, chỉ là mỗi ngày đều phải xử lý quốc gia đại sự, nếu không lại chính là bàn bạc quốc sự tại Ngự Thư Phòng, phê duyệt tấu chương.

Trừ cái đó ra, Huyền Lăng Thương đều không có gì giải trí.

Nhìn thấy Huyền Lăng Thương cả ngày bởi vì những chuyện quốc gia đại sự này mà bận rộn không thôi, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đau lòng cho hắn.

Ở trong mắt người khác, có lẽ làm hoàng đế, có thể có được quyền lực chí cao vô thượng , hô phong hoán vũ, muốn cái gì sẽ có cái đó.

Chỉ là, ai có thể biết, làm hoàng đế thì lòng chua xót ra sao! ?

Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc suy ngẫm, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là không che dấu chút nào hi vọng và chờ mong.

Đối với Đồng Nhạc Nhạc chờ mong không thôi, Huyền Lăng Thương sau khi nghe được những lời Huyền Lăng Phong đã nói , đang định mở miệng cự tuyệt.


Tuy nhiên, sau một khắc, Huyền Lăng Thương nhận thấy có một ánh mắt nóng rực đang nhìn chắm chằm vào trên người mình.

Đôi huyết mâu động lòng người kia không khỏi nhẹ nhàng quét nhanh một lượt, liền rơi tại viên tiểu thái giám đứng ở một bên .

Đối diện hắn là một đôi mắt tràn đầy hi vọng của tiểu thái giám kia .

Chỉ thấy một đôi mắt nhung này, hắc bạch phân minh, vẻ trong veo vời vợi vô cùng dưới đáy mắt, nỗi niềm hi vọng trong mắt đều hiện ra không che dấu chút nào .

Hắn là đang hy vọng, mình cũng đi theo cùng ra ngoài cung sao! ? Truyện này do diễn đàn Lê Quí Đôn edit. các bạn đọc ở nơi nào ghi "cứ việc lấy truyện từ diễn đàn Lê Quí Đôn mà ko cần xin phép" là ủng hộ đám bất lịch sự, là tự hạ thấp mình. Quyết định còn lại do các bạn.

Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương không khỏi khẽ nhói lên một cái.

Đối với tâm tư của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc không biết.

Giờ phút này, nàng chỉ thấy Huyền Lăng Thương một mực trầm lặng, nên niềm hi vọng trong lòng dần dần biến thành mất mát.

Người giống như Huyền Lăng Thương luôn bận rộn như vậy , làm như thế nào lại đi theo bọn họ cùng ra ngoài cung! ?

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thở dài một tiếng.

Chính lúc nàng đang thấy mất mát , bỗng nhiên, vào đúng thời điểm này, từ trước người đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp khàn khàn của nam nhân kia .

"Hảo."

Nam nhân mở miệng, lời ít mà ý nhiều, lại giống như một hòn đá nhỏ, mạnh mẽ đi vào trong lòng mọi người .


Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là tràn đầy vẻ kinh ngạc. Truyện này do diễn đàn Lê Quí Đôn edit. các bạn đọc ở nơi nào ghi "cứ việc lấy truyện từ diễn đàn Lê Quí Đôn mà ko cần xin phép" là ủng hộ đám bất lịch sự, là tự hạ thấp mình. Quyết định còn lại do các bạn.

So với sự tràn đầy kinh ngạc của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong ở một bên cũng kinh ngạc vô cùng.

Dù sao, vừa rồi hắn chỉ là thuận miệng mà nói, theo sự hiểu biết của hắn đối với cá tính hoàng huynh mình, còn tưởng rằng hoàng huynh hắn sẽ không đi theo được ra ngoài đây!

Chỉ là hiện tại, hoàng huynh hắn lại đáp ứng rồi! ?

Chẳng lẽ là, hôm nay mặt trời mọc lên từ phía tây ! ?

. . .

Vốn chỉ có ba người đi, bởi vì lại thêm Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác, liền trở nên náo nhiệt vô cùng. Truyện này do diễn đàn Lê Quí Đôn edit. các bạn đọc ở nơi nào ghi "cứ việc lấy truyện từ diễn đàn Lê Quí Đôn mà ko cần xin phép" là ủng hộ đám bất lịch sự, là tự hạ thấp mình. Quyết định còn lại do các bạn.

Đến khi đoàn người Đồng Nhạc Nhạc bọn họ ngồi xe ngựa đi ra từ hoàng cung tới Kinh thành , xuống xe ngựa nhìn một cái, chỉ thấy hôm nay phố lớn Kinh thành vẫn là người đến người đi, ngựa xe như nước, cũng không hề có tình trạng vết chân rất thưa thớt bởi vì tuyết rơi .

Cách đó không xa, cũng có không ít đứa trẻ, đang truy đuổi chơi trò ném tuyết. Tiếng cười đùa ầm ĩ như chuông bạc kia, phảng phất những nốt nhạc liên tiếp động lòng người , làm cho người ta nghe mà tâm tình không khỏi bắt đầu sung sướng.

Nhìn thấy cảnh phố lớn náo nhiệt thế này, tâm tình Đồng Nhạc Nhạc sung sướng vô cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui