"Mới rồi Bổn vương thấy bên kia có một bóng đen lóe lên ......Có thể chính là. . ."
Nói xong lời cuối cùng, Huyền Lăng Phong không nói thêm gì nữa .
Chỉ là, ánh mắt kia tràn đầy sợ hãi, ý tứ rất rõ ràng .
Nghe được lời Huyền Lăng Phong nói, lại bắt gặp bộ dáng kì quái của hắn, Đồng Nhạc Nhạc tức thì bị sợ đến toàn thân không được tự nhiên.
"Thập Tam Gia, ngươi là nhìn lầm rồi đi! ? Ngươi không nên bị chính mình hù dọa, chúng ta mau trở về đi thôi! ? Trời muốn mưa đấy!"
Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, vừa thúc giục Huyền Lăng Phong trở về.
Đảo mắt nhìn quanh một lượt bốn phía, chỉ thấy trời cao sấm chớp lóe lên không thôi, một tia chớp giáng xuống bổ đôi cả bầu trời làm cho người ta sợ hãi không thôi!
Còn cả cuồng phong không ngừng kéo nhánh cây diễn tấu theo, khiến cây đại thụ bị thổi trúng lắc la lắc lư, dường như phải nhổ tận gốc cả cây đại thụ.
Nhìn thấy toàn cảnh bốn phía, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy đây không phải là trận bão táp đại bình thường nha!
Hiện tại nàng cũng không quản được chuyện khác, sớm đi về hang núi rồi hãy nói sau.
Đối với tâm tư của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong nghe được lời này trong lòng biết bây giờ nhanh một chút trở về trong hang là tốt nhất.
Dù sao hiện tại bọn họ cũng đang ở rừng sâu núi thẳm, nơi này cái gì cũng không có. Nếu như mắc mưa, sinh bệnh lúc này không phải là chuyện đùa!
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong cũng không quản được nhiều, lập tức xoay người để Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng dìu trở lại trong hang núi .
Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc bọn họ chân trước mới bước vào trong hang, bên ngoài liền lập tức truyền đến một tiếng 'Rắc'.
Một hồi sấm chớp mưa bão rốt cục đã tới !
Chỉ thấy bên ngoài hang núi mưa to tầm tã, bầu trời sấm chớp lóe ra không thôi, mây đen quay cuồng, bao phủ khắp cả thiên địa.
Nhìn thấy tình huống bên ngoài, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"May là chúng ta kịp thời trở về, bằng không đã bị mưa ướt nhẹp, giờ đã rét cóng nếu sinh bệnh sẽ không tốt."
Đồng Nhạc Nhạc vừa đỡ Huyền Lăng Phong ngồi xuống liền cầm lấy một miếng thịt thỏ đã nướng xong thử thử, lập tức mở miệng cười nói.
"Thập Tam Gia, thịt thỏ hoang nướng xong đây! Mùi vị thật đúng không tồi, không nghĩ tới nơi này thỏ hoang như vậy mà béo khỏe, coi như không có gia vị nướng lên ăn vẫn ngon như vậy."
Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, vừa hung hăng xé một khối thịt thỏ, sau đó đưa cho Huyền Lăng Phong.
Chỉ là, trải qua chuyện vừa rồi Huyền Lăng Phong hình như bây giờ lòng vẫn còn sợ hãi.
Khuôn mặt tuấn tú kia có vẻ hơi tái nhợt, hơn nữa đối với thịt thỏ này cũng không còn hứng thú.
Nhìn thấy Huyền Lăng Phong vẫn cò bộ dáng sợ hãi, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cảm thấy buồn cười.
Từ trước đến nay chỉ cảm thấy Huyền Lăng Phong bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh, một bộ không sợ trời không sợ đất, không nghĩ tới lại bị một cái phần mộ dọa khiếp sợ.
Cũng khó trách, hắn vẫn chỉ là một tên nhóc!
Trong lòng nhớ lại, vì khiến cho Huyền Lăng Phong buông lỏng một phen tâm tình, Đồng Nhạc Nhạc cúi đầu suy nghĩ một chút, lập tức nghĩ đến cái gì, hai mắt nhung lập tức sáng lên.
Hé mở làn môi hồng, mở miệng cười nói.
"Thập Tam Gia, chỉ ăn thịt thỏ nướng có vẻ không thú vị, không bằng ta cho ngươi câu đố ngươi đoán có được hay không! ?"
"Câu đố! ?"
Nghe được lời Đồng Nhạc Nhạc nói, khuôn mặt tuấn tú đầu tiên là sửng sốt sau liền lập tức gật đầu.
"Hảo, ngươi nói đi!"
Dù sao có lẽ cái tên nhóc này, đối với loại chuyện này tự nhiên cảm thấy hứng thú.
Thấy Huyền Lăng Phong một bộ dáng hứng thú hừng hực, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên suy nghĩ một lát liền mở miệng hỏi.
"Dùng cây dừa và dưa hấu đánh vào đầu, cái nào tương đối đau hơn! ?"
Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói lời này, Huyền Lăng Phong cơ hồ không hề nghĩ ngợi liền mở miệng nói.
"Cái...này còn phải hỏi sao! ? Khẳng định là cây dừa, ngươi nhìn a... cây dừa vỏ ngoài cứng, nện ở trên đầu khẳng định là dưa hấu không thể so sánh bằng!"
Huyền Lăng Phong mở miệng, một bộ khẳng định.
Không ngờ, lại thấy Đồng Nhạc Nhạc khẽ lắc đầu, cười nói.
"Không đúng! Ngươi đoán lại đi!"
"A! ? Không đúng! ? Như vậy là dưa hấu! ?"
Nghe được Huyền Lăng Phong nói, Đồng Nhạc Nhạc lại lắc lắc đầu. Thấy vậy, Huyền Lăng Phong mày cau một cái, mặt mày nghi hoặc.
"Như thế nào cũng không đúng vậy! ?"
Huyền Lăng Phong mở miệng ảo não vừa nói, lập tức vùi đầu suy nghĩ một chút, từ đầu đến cuối không nghĩ ra được, liền không nhịn được mở miệng hỏi.
"Không đoán được, ngươi nói đáp án đi!"
Nghe được Huyền Lăng Phong như đã nói, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi bật cười, mở miệng cười nói.
"Ha ha, đáp án là đầu càng đau!"
Nghe được Đồng Nhạc Nhạc như đã nói, Huyền Lăng Phong khuôn mặt tuấn tú đầu tiên là sửng sốt, lập tức nghĩ đến cái gì, tay vỗ vỗ đỉnh đầu, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
"Ha ha, đúng đúng đúng, như thế nào Bổn vương liền không có đoán được đây! ? Cho dù là cây dừa hay dưa hấu thì đầu mới là đau! Ha ha, cái...này thú vị, ngươi tiếp tục hỏi câu khác đi!"
Nghe được Huyền Lăng Phong nói, thấy hắn mặt mày hứng thú hừng hực bộ dáng, trên mặt đã không còn vẻ sợ hãi mới rồi, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chính mình ra một chiêu này thấy hiệu quả , môi đỏ mọng khẽ mấp máy một cái tiếp theo mở miệng nói.
"Có một người, hắn là cha mẹ của ngươi sinh ra, nhưng mà hắn cũng không phải huynh đệ hay tỷ muội của ngươi , thế thì hắn là ai vậy! ?"
"Người như thế nào kỳ quái vậy, cùng cha mẹ sinh nhưng lại không phải huynh đệ tỷ muội của ta! ? Thật là kỳ quái a.... rốt cuộc là ai đây! ?"
Nghe được câu hỏi của Đồng Nhạc Nhạc , Huyền Lăng Phong lập tức cố gắng vùi đầu suy nghĩ .
Thấy Huyền Lăng Phong bị câu đố hấp dẫn không ngừng tìm kiếm đáp án.
Đồng Nhạc Nhạc vừa chờ đợi hắn đáp án vừa ăn thịt thỏ nướng
Một lúc lâu, thấy Huyền Lăng Phong cũng không có nghĩ ra đáp án, Đồng Nhạc Nhạc liền mở miệng cười nói.
"Như thế nào! ? Thập Tam Gia, ngươi không đoán được! ?"
"Ặc. . . Cái...này quá khó khăn , ngươi cứ nói đáp án đi!"
Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói Huyền Lăng Phong trên mặt đầu tiên là một buồn bực, chỉ là hắn như thế nào đều không nghĩ ra đáp án, trong lòng lại tò mò muốn chết, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là mở miệng hỏi.
Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, lập tức nói ra đáp án.
"Ha hả, cái...này không chính là ngươi sao!"
"A! ? Chính mình! ?"
Nghe được lời Đồng Nhạc Nhạc Huyền Lăng Phong trên mặt sửng sốt, lập tức nghĩ đến cái gì rồi bắt đầu cười ha ha.
"Đúng đúng đúng, chính là ta , như thế nào Bổn vương thật không ngờ đấy! Thật là khéo câu đố thật thú vị tiếp tục!"
Thấy Huyền Lăng Phong càng tỏ ra hứng thú, trên gương mặt tuấn tú bởi vì cười to không khỏi nhiễm một tầng ửng đỏ, trung hắc mâu xinh đẹp cũng là lộ rõ vui vẻ, thấy vậy, trong mắt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhiễm theo nụ cười thấp thoáng, mở miệng tiếp theo cười nói.
"Vật gì trên người mặc những tầng trang phục, sau khi cởi ra đến cái cuối cùng là sẽ thấy rất nhiều lông! ?"
"Ặc. . ."
Nghe được lời Đồng Nhạc Nhạc, khuôn mặt tuấn tú của Huyền Lăng Phong lập tức sửng sốt một cái, trong mắt đầy một vẻ ngượng ngùng ảo não.
Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là mang theo vài phần ngượng ngùng xấu hổ , hé mở làn môi hồng mở miệng tố lại.
"Tiểu Nhạc Tử, ngươi như thế nào lại ra cái loại câu đố không ra gì nha! ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...