Edit : Canh Hoa Anh Dao
Nghe được lời này của Huyền Lăng Phong , trên gương mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lại dừng tất cả hành động, mắt nhung thẳng tắp rơi trên người Huyền Lăng Phong, chờ đợi hắn nói tiếp.
Huyền Lăng Phong thấy vậy, đôi môi mở ra, liền run run nói.
"Bổn vương sợ chính mình sẽ chết, cho nên những lời lúc nãy đã nói với ngươi , kỳ thật, Bổn vương thật sự rất chán ghét ngươi!"
"Ặc..."
Nghe lời này của Huyền Lăng Phong, khoé miệng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi giật giật.
Đang là lúc nào, mà Huyền Lăng Phong vẫn còn nói với nàng như vậy. Coi như con rắn độc này buông tha cho Huyền Lăng Phong, nàng cũng muốn chụp chết hắn!
Liền lúc Đồng Nhạc Nhạc không biết nói sao, lại thấy Huyền Lăng Phong mở miệng nói tiếp.
"Nhưng mà, nếu lần này ngươi cứu Bổn vương, Bổn vương liền nợ ngươi một mạng, vì thế Bổn vương có thể làm cho ngươi một việc! Chỉ cần Bổn vương đủ khả năng!"
Nghe Huyền Lăng Phong nói, Đồng Nhạc Nhạc lập tức bỏ đi sự kích động muốn chụp chết hắn, khóe miệng nhếch lên một cái, liền mở miệng nói.
"Có lời này của Thập Tam Gia, nô tài coi như liều mạng, cũng muốn cứu Thập Tam Gia người!"
Thấy Đồng Nhạc Nhạc mặt mày kích động, bộ dáng tiểu nhân tham tài, Huyền Lăng Phong khóe miệng co rút.
Trong lòng không khỏi oán thầm.
Thật sự là một nô tài tham tiền!
Thế nhưng, tục ngữ nói, có tiền có thể sai ma khiến quỷ, chính là đạo lý này!
Huyền Lăng Phong sợ hãi, nếu như hắn không nói như vậy, tên nô tài này liền mặc kệ hắn đi.
Dù sao, mỗi người đều xem tính mạng của mình là nhất!
Nghĩ tới đây, mắt Huyền Lăng Phong quét một vòng, lại rơi vào con rắn độc giờ phút này đang chính lúc phục ở trên đùi hắn.
Chỉ thấy con rắn độc này, giờ phút này đang nhìn thẳng hắn, vẫn không nhúc nhích, hình như là đang suy nghĩ, có muốn cắn hắn một cái hay không.
Thấy vậy, trong lòng Huyền Lăng Phong càng là cực kì hồi hộp, tim 'Bang bang bang' nhanh chóng đập dồn dập. Tốc độ tim đập cực nhanh, cơ hồ muốn vọt ra khỏi cổ họng.
Đối với Huyền Lăng Phong căng thẳng sợ hãi, Đồng Nhạc Nhạc chưa từng thấy mình có lỗi gì!?
Mặc dù, nàng không sợ rắn như Huyền Lăng Phong. Chỉ là hiện tại, tính mạng Huyền Lăng Phong, đều nằm trên tay nàng!
Nàng quả thật không muốn Huyền Lăng Phong bị rắn độc cắn chết thảm ở đây!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc mím đôi môi đỏ mọng, thở cũng không dám thở gấp một cái. Lập tức, với động tác giống như rất chậm, từ từ đi tới chỗ Huyền Lăng Phong .
Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc giờ phút này mặt mày chăm chú , ánh mắt thẳng tắp nhìn vào con rắn độc trên người hắn, Huyền Lăng Phong cũng không dám nói lời nào, chỉ sợ sẽ làm Đồng Nhạc Nhạc phân tâm.
Chỉ là hiện tại, nhìn thấy tiểu thái giám trước mắt từ từ di chuyển thân thể, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy dài như một năm.
Cảm giác dày vò, lo lắng đề phòng dài đằng đẵng này, so với một đao giết hắn càng khó chịu hơn.
Thời gian, từng phút từng giây trôi qua, thân thể Huyền Lăng Phong, ngay cả một cử động cũng không dám.
Bởi vì căng thẳng sợ hãi, trên trán Huyền Lăng Phong sớm đã đổ đầy mồ hôi.
Giờ phút này, một hột mồ hôi đang từ trên trán Huyền Lăng Phong chậm rãi trợt xuống, lăn qua gò má bẩn thỉu kia rồi nhỏ giọt ở trên người hắn ...
Cùng lúc đó, cũng không biết có phải hột mồ hôi đó kích thích đến con rắn độc hay không, hoặc có lẽ con rắn độc này nhìn Huyền Lăng Phong thật sự không vừa mắt. Nó há miệng , liền nhào về phía trên người Huyền Lăng Phong mà mổ ...
Thấy vậy, Huyền Lăng Phong sợ đến đôi mắt mở to, há miệng ra, chỉ thiếu nước không có bất tỉnh.
Tuy nhiên, liền lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Đồng Nhạc Nhạc vốn đang thực hiện động tác rất chậm, đột nhiên di chuyển nhanh chóng nhào về hướng tới con rắn độc , đưa tay gắt gao nắm lấy đốt xương thứ bảy của con rắn độc, lại ra sức quăng một cái!
Cùng với 'Bịch' một tiếng, con rắn độc vốn đang muốn táp Huyền Lăng Phong, đã hôn vô cùng thân mật với cùng vách núi , sau đó... chết liền .
Tất cả mọi chuyện đều phát sinh trong nháy mắt! Tốc độ cực nhanh, nhặt về một mạng cho Huyền Lăng Phong vẫn còn chưa hoàn hồn.
Cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, Huyền Lăng Phong vẫn còn duy trì bộ dáng ngốc như vậy, mắt trợn to, miệng há hốc.
Thấy Huyền Lăng Phong lâu như vậy cũng chưa lấy lại hồn, Đồng Nhạc Nhạc liền đưa tay quơ quơ trước mặt Huyền Lăng Phong, sau đó mở miệng nói.
"Thập Tam Gia, hiện tại đã không có việc gì, rắn độc kia đã chết!"
"Cái, cái gì !? Có thật không !? Bổn vương không có việc gì !?"
Nghe lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong vốn đang sợ đến không thấy ba hồn bảy vía, mới từ từ phục hồi lại tinh thần.
Ánh mắt ngốc như vậy, đầu tiên là rơi trên người Đồng Nhạc Nhạc, sau đó, lại nhìn theo hướng ngón tay Đồng Nhạc Nhạc chỉ tới, liền thấy con rắn độc rớt trên mặt đất, đầu bể, óc văng.
Nhìn thấy con rắn độc đã khí tuyệt bỏ mình, đầu óc vỡ tung, không còn năng lực làm thương tổn hắn, Huyền Lăng Phong vốn đang tim đập thình thịch một hồi, hiện tại rốt cục cũng thả lỏng.
Thấy Huyền Lăng Phong rốt cục đã phục hồi lại tinh thần, lại vẫn còn bộ dáng sợ hãi, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ Huyền Lăng Phong một mực ngồi mát ăn bát vàng, nơi nào trải qua những chuyện như vậy !?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền hé mở môi hồng, an ủi.
"Thập Tam Gia, đã không có việc gì, ngươi yên tâm, có nô tài ở đây! Nhất định sẽ không cho Thập Tam Gia xảy ra việc gì!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cam đoan.
Nghe Đồng Nhạc Nhạc nói, hắc mâu của Huyền Lăng Phong con ngươi đen không khỏi từ từ rơi trên người Đồng Nhạc Nhạc. Ở trong ánh mắt nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc, có sự tò mò không giải thích được, có vẻ kinh ngạc, có sự phức tạp không thôi.
Cuối cùng, Huyền Lăng Phong mấp máy môi đỏ một cái, nhưng cũng không hề mở miệng nói chuyện.
Đối với ánh mắt phức tạp của Huyền Lăng Phong rơi trên người mình kia, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lại không hỏi thêm cái gì, chỉ cho là Huyền Lăng Phong bị sợ hãi quá độ.
Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc an ủi Huyền Lăng Phong vài câu, liền đi ra ngoài nhặt về toàn bộ củi khô lá cây vừa nãy ném ở ngoài hang.
Đầu tiên là trải lá cây trên mặt đất, trải một tầng thật dầy, sau khi bày biện tốt, Đồng Nhạc Nhạc mới quay đầu, nói với Huyền Lăng Phong ngồi trầm lặng không lên tiếng ở bên này, mở miệng nói.
"Thập Tam Gia, người tới bên này đi! Nơi này được trải lá cây, êm lắm, so với ngồi trên mặt đất lạnh như băng khá hơn nhiều. Đương nhiên, nơi này tự nhiên không thể sánh cùng vương phủ . Chỉ là hiện tại cũng không có biện pháp nào cả, Thập Tam Gia người mau tới đây ngồi đi!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói, cho là nàng vừa dứt lời, Huyền Lăng Phong khẳng định sẽ lại lần nữa ghét bỏ một phen.
Không ngờ, lần này Huyền Lăng Phong sau khi nghe lời này của nàng, chỉ là nhẹ nhàng 'Ừ' một tiếng, nhưng không có lại càu nhàu lần nữa, chỉ từ từ đi tới.
Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là nhẹ nhàng sửng sốt, trong mắt xẹt qua vài phần kinh ngạc, cũng không suy nghĩ cái gì nhiều.
Chỉ cảm thấy Huyền Lăng Phong là bị chuyện vừa rồi hù dọa, hiện tại cũng không có trở lại như trước!
Trong lòng nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền xếp củi khô, lại lấy hộp quẹt ra nhóm lửa.
Mặc dù bọn họ là rơi xuống dòng nước xiết, may là hộp quẹt bên ngoài có bọc sáp nên không bị ướt.
Đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc đã cảm thấy vô cùng may mắn.
Cầm hộp quẹt, Đồng Nhạc Nhạc dè dặt đốt lá cây, không được bao lâu, ngọn lửa đã bốc lên .
Cùng với ngọn lửa càng lúc càng lớn, hang động vốn lạnh như băng, dần dần ấm hẳn lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...