Edit : Họa Đến Vô Tình
Nghe được lời của Lan Lăng Thiệu Giác nói, đôi mắt đẹp của Đồng Nhạc Nhạc đã liếc nhìn một vòng kháp bốn phía .
Chỉ thấy bốn phía khắp nơi đều là những cây cổ thụ trăm năm đứng san sát nhau cao ngút trời, cành lá đan xen, hoàn toàn che kín tất cả ánh mặt trời .
Tuy là như thế, Đồng Nhạc Nhạc cũng không hề nhìn thấy độc xà hay mãnh thú linh tinh các loại, ngay cả một bóng dáng con chim cũng không thấy.
Đồng Nhạc Nhạc cũng không nghĩ tới nơi này có gì không đúng, chỉ có điều là nếu so sánh với các địa phương khác thì nơi đây im lặng hơn rất nhiều thôi.
Nghĩ đến đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, định nói chút gì đó thì đã thấy Lan Lăng Thiệu Giác đưa tay ra hiệu nàng không cần mở miệng.
Nhìn thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không biết làm gì hơn đành nuốt hết những lời vừa định nói vào trong bụng.
Đúng lúc này, đột nhiên có một con hươu sao nhảy ra từ bụi rậm ở phía trước cách đó không xa.
Con hươu sao kia dường như không nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc tồn tại, chỉ lo cúi đầu ăn cỏ non.
Thấy con hươu sao ở phía trước, mắt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sáng ngời, lập tức đưa tay kéo cung tên, nhắm ngay con hươu ấy.
Mà Huyền Lăng Phong ở một bên cũng không ngoại lệ! Nhìn thấy hành động của Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là biểu hiện vẻ mặt khinh thường cùng cười lạnh một tiếng, lập tức lấy ra một cung tên nhắm ngay con hươu sao đó.
Đối với việc Huyền Lăng Phong cười lạnh, Đồng Nhạc Nhạc cũng chỉ khẽ ‘hừ’ một tiếng.
Tuy nói nàng chỉ vừa mới học bắn cung, chỉ là nàng không tin chính mình sẽ thất bại trước cái tên Hỗn Thế tiểu Ma vương Huyền Lăng Phong này!
Trong lòng thì nghĩ, mà cung tên trên tay Đồng Nhạc Nhạc đang có ý định chờ nàng bắn ra!
Nhưng mà, ngay tại thời điểm Đồng Nhạc Nhạc cùng Huyền Lăng Phong định bắn tên tới con hươu sao kia thì có chuyện lại xảy ra. . .
Chỉ thấy một con hổ tứ chi cường tráng đang đứng ở trên tảng đá phía sau con hươu ấy.
Con hổ kia rõ ràng đã trưởng thành, kích thước ước chừng còn dài hơn hai thước , vóc người lại càng khổng lồ! Làm cho người ta nhìn mà không khỏi sợ hết hồn hết vía.
Thấy vậy, ngoại trừ Huyền Lăng Thương cùng Lan Lăng Thiệu Giác, thì mọi người ở bên ngoài đều nhịn không được mà hít một ngụm khí lạnh.
Đồng Nhạc Nhạc cũng không ngoại lệ!
Con ngươi trợn tròn, ánh mắt nhìn về phía con hổ kia lại đầy những sợ hãi và ngạc nhiên.
Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một con hổ lớn đến như vậy!
Trước kia, mặc dù nàng từng đi vườn bách thú, cũng xem con hổ.
Chỉ là mãnh thú trong vườn bách thú đã bị nuôi nhốt thành thói quen, thiếu đi khí thế mãnh thú dã ngoại. Khiến cho những người tham quan ít sợ hơn!
Giờ phút này, ánh mắt con hổ nghiêm nghị, toàn thân đều lộ ra một khí thế của vua sơn lâm, làm cho mọi người sợ hãi không thôi, hận không thế ngay lập tức biến mất khỏi chỗ này!
Đặc biệt hiện tại, con hổ đang đứng trên tảng đá lớn, ánh mắt thẳng tắp luôn dừng ở trước người con hươu sao kia. Thân hình nó khẽ động thật chậm rãi, như là sợ một phút không cẩn thận, sẽ làm kinh hãi con hươu sao ấy.
Tuy là như thế, nhưng trong lúc con hổ lớn hành động chậm rãi, mỗi sự chuyển động cơ bắp trên người như là chứa đầy lực lượng vô cùng vô tận , cực kì khí phách .
Ngay trong thời gian Đồng Nhạc Nhạc sợ hết hồn hết vía, thì đột nhiên con hổ phóng nhanh như chớp đến bên cạnh con hươu sao. Con hươu chưa kịp phản ứng thì đã bị cắn đứt cổ, bỏ mạng .
Thấy hành động kia của con hổ, Đồng Nhạc Nhạc kinh hồn bạt vía!
Đặt biệt khi nhìn đến miệng của con hổ đang mở to, làm lộ ra răng nanh, trên đó vẫn còn dính đầy máu huyết , rất là làm cho người ta sợ hãi!
Nếu vừa rồi, con hổ cắn một cái chính là cổ của nàng, thì có lẽ hiện tại nàng đã mất mạng. . .
Trong lúc sợ hết hồn hết vía đó, chỉ thấy bốn phía đều là thị vệ đang giương cung quây con hổ kia ở giữa.
Đang định nhấm nháp con mồi vừa tìm được, con hổ kia thấy xung quanh nó đều là thị vệ, đầu tiên là ngửa đầu gầm lên một tiếng. Âm lượng cực lớn, thẳng đến trời cao, những chiếc lá trên cây đua nhau bay xuống.
Nhìn thấy con hổ bị chọc giận, Huyền Lăng Phong đứng một bên mở miệng quát.
“Tất cả mọi người không nên cử động, con hổ này đích thân Bổn vương sẽ đến đối phó!”
Huyền Lăng Phong mở miệng, vẻ mặt lúc này là nhất định phải thu phục được con hổ đó!
Dù sao, hắn tới đây, chính là muốn đánh một con Đại hắc hùng (gấu) để chứng minh chính mình. Chỉ là hiện tại Đại hắc hùng không có, nhưng lại có môt con hổ lớn, vậy cũng đủ để hắn chứng minh thật tốt.
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong lập tức quát mọi người dừng lại, sau đó giương cung tên nhắm ngay đầu con hổ lớn kia , tính toán một phát liền trúng !
Tuy nhiên, đối với tình thế bắt buộc của Huyền Lăng Phong, con hổ kia cũng biết Huyền Lăng Phong sẽ gây bất lợi đối với mình .
Sau khi nhả con mồi trong miệng ra, nó liền làm động tác chạy tới hướng Huyền Lăng Phong.
Nhìn thấy con hổ làm ra một thế tấn công, Huyền Lăng Thương ở một bên lập tức hét lớn một tiếng.
“A Phong, rời khỏi đây nhanh lên một chút!”
Chính là, hiện tại Huyền Lăng Phong làm sao phải nghe lời Huyền Lăng Thương nói, cung tên trên tay buông lỏng.
“Vèo” một tiếng, cung tên kia lập tức hướng tới đầu của con hổ.
Mắt thấy con hổ sẽ bị hạ trong tay của chính mình, khoé miệng Huyền Lăng Phong gợi lên một chút cười đắc ý.
Nhưng mà nụ cười của Huyền Lăng Phong còn chưa duy trì được một khắc.
Chỉ thấy mũi tên sắp bắn tới con hổ thì thân hình nó chợt loé, liền tránh được mũi tên nhọn hoắt kia.
Mũi tên nhọn hung hăng nhập vào bên trong mặt đất, con hổ kia lại bình yên vô sự.
Hơn nữa, mũi tên của Huyền Lăng Phong hiển nhiên đã chọc giận đến nó, giờ phút này nó đang nhanh chóng chạy tới chỗ của Huyền Lăng Phong.
Huyền Lăng Phong thấy vậy, khuôn mặt tuấn tú trong phút chốc lại trắng bệch như tờ giấy.
Đôi mắt mở to, vẻ mặt kinh ngạc.
Không dám tưởng tượng đến, con hổ tránh né mũi tên của chính mình , giờ phút này đang chạy tới chỗ mình .
Thấy vậy, Huyền Lăng Phong nhanh chóng giật dây cương, tính toán quay đầu ngựa rời khỏi chỗ này.
Nhưng mà dưới thân hắn chỉ là một con ngựa khoẻ tốt trăm dặm khó gặp, thì làm sao là đối thủ của vua chúa sơn lâm!?
Vừa rồi con hổ kia ngửa đầu gầm lên một tiếng, muông thú vội vàng sợ đến bối rối không thôi!
Hiện nay, nhìn thấy con hổ lớn kia chạy về hướng bên đây , chỉ thấy con ngựa tốt dưới thân Huyền Lăng Phong sợ hãi, lập tức giơ cao hai chân trước, hí dài một tiếng.
Huyền Lăng Phong thấy con ngựa hành động như vậy, cả người không kịp đề phòng, dây cương đang cầm trên tay lại buông lỏng ra.
Ngay sau đó, cả người Huyền Lăng Phong bị con ngựa vứt xuống đất.
“Au . . .”
Tiếng kêu thảm thiết của Huyền Lăng Phong như tiếng giết heo lập tức vang lên, cả người hắn liền ngã trên mặt đất.
Chính là, hắn còn chưa kịp kêu đau đớn, thì con hổ đã chạy tới bên hắn . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...