Nghĩ tới đây, Đồng NHạc Nhạc càng cảm giác được đây đích thực là một chuyện đáng để ý đến như vậy
Có điều nếu như Huyền Lăng Thương lúc ấy là ở chỗ này, tại sao không đến gặp?
Hơn nữa Huyền Lăng Thương hiện tại là vì chuyện vừa rồi nên không vui?
Chỉ là nàng cùng Lan Lăng Thiệu Giác nói chuyện với nhau, hắn có gì không hài lòng.,
Càng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc càng phát giác chính mình đã không thể đoán ra được tâm tư của nam nhân trước mắt này.
Không trách được người ta thường nói:tâm đế vương là khó dò nhất, chính là cái lý này đây?
Trong lòng nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc cũng không dám giấu giếm, lập tức cúi đầu nói chi tiết:
"Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài mới vừa rồi đích xác ở chung một chỗ cùng Lan Lăng Vương ."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, nói ra đúng sự thật. Vừa nói dứt lời, cũng không phát giác được có cái gì.
Dù sao nàng cùng Lan Lăng Thiệu Giác chung một chỗ, chẳng phải cũng chưa làm chuyện gì không tốt sao?
Không ngờ, sau khi nghe lời nàng nói, chỉ thấy nam nhân trước mặt đột nhiên nhếch bạc môi, lạnh giọng thốt lên:
"Ngươi, rất thích Thiệu Giác?"
Tuy là câu nghi vấn, chỉ là nam nhân này nói, rất chắc chắn.
Hơn nữa, không biết có phải là do ảo ảnh hay không, sau khi nghe nam nhân nói những lời này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trên người nam nhân phát tán ra càng nhiều khí lạnh.
Đầu tiên thân thể rùng mình dữ dội một cái , trong lòng suy nghĩ trăm bề cũng không giải đáp được.
Tuy vậy trong lòng Đồng Nhạc Nhạc dẫu có nghi hoặc nhưng lại cúi đầu lặng lẽ, một mực cung kính nói ra sự thực:
"Đúng vậy, nô tài thích Lan Lăng Vương"
Dù sao, nam nhân bình dị gần gũi, nho nhã lễ độ, lại có phong độ thân sĩ giống như Lan Lăng Thiệu Giác thật sự thế gian hiếm có.
Nghĩ đến Lan Lăng Thiệu Giác còn đồng ý dạy mình đánh đàn, hơn nữa tặng cả đàn cổ kia, trong lòng Đồng NHạc Nhạc liền sung sướng không thôi.
Phải biết rằng, mặc dù nàng không hiểu được đàn cổ, chỉ cần nhìn màu sắc vẽ bên ngoài vô cùng khéo léo, còn thoát ra những âm điệu du dương dễ nghe liền biết đây là cây cầm tốt có giá trị liên thành.
Nàng cũng không phải vui mừng vì giá trị cây cổ cầm này, mà vì Lan Lăng Thiệu Giác đối với nàng coi trọng.
Một cây cổ cầm có giá trị liên thành như vậy lại đưa tặng cho nàng- một tiểu thái giám chỉ cùng hắn gặp mặt mấy lần.
Lan Lăng Thiệu Giác là người có phần tốt quá!
Một người có quyền thế lại có tướng mạo,cư xử với người ngoài nho nhã lễ độ, làm cho người ta như thấy hào quang quanh hắn, có ai mà không thích?
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng nhớ lại lúc đó, trên mặt càng không khỏi toát ra vẻ sung sướng đối với Lan Lăng Thiệu Giác.
Nhìn thấy tiểu thái giám bên cạnh, mặt mày rạng rỡ, trong mắt tràn đầy vui vẻ, phảng phất như đang nghĩ đến điều gì, khóe miệng càng lộ rõ một nụ cười thấp thoáng.
Thấy vậy Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ cau mày, huyết mâu xẹt qua một tia không vui vẻ.
Đối với thần sắc trong mắt Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc chưa từng phát hiện, chỉ là vừa hồi tưởng được Lần Lăng Thiệu Giác thật là tốt, vừa miêu tả.
Nghĩ đến Lan Lăng Thiệu Giác cách ba ngày sẽ tới dạy mình đánh đàn, Đồng NHạc NHẠc liền sung sướng ko thôi.
Nhớ lại một ngày kia, chính mình cũng bị giống như Lan Lăng Thiệu Giác , gảy ra tiếng đàn đẹp đẽ , nụ cười trên miệng Đồng Nhạc Nhạc càng đậm đà
. . .
Vì lòng dạ Đế vương khó dò nhất, gần đây Huyền Lăng Thương cũng không biết là làm sao mỗi ngày đều có dáng vẻ như người khác nợ hắn tiền. Trên gương mặt tuấn tú kia, luôn là mày kiếm nhăn tít, bạc môi khẽ nhếch, quanh thân càng là không lúc nào mà không tản mát ra một loại khí lạnh kinh hoàng.
Khiến cho người hầu kẻ hạ ở điện Dưỡng Tâm không khỏicó cảm giác được thể nghiệm trời đông tháng chạp.
Vì vậy, mọi người so với trước đây, càng thêm giữ tinh thần tỉnh táo, chỉ sợ vuốt râu rồng làm ngài tức giận!
Đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ trăm bề cũng không giải đáp được, không thể làm gì khác hơn là khúm núm hầu hạ bên người Huyền Lăng Thương..
Chỉ cảm thấy, nàng là càng lúc càng không hiểu Huyền Lăng Thương.
Trong lòng mặc dù kêu lên, nhưng mà, mấy ngày này đối với Đồng Nhạc Nhạc mà nói, có lẽ vô cùng trọn vẹn .
Đồng Nhạc Nhạc thích nhất là cứ cách ba ngày Lan lăng Thiệu Giác sẽ đến cung Bồng Lai dạy nàng đánh đàn, mưa gió không đổi.
Đối với đánh đàn, Đồng Nhạc Nhạc đương nhiên là thích.
Chỉ là, có phải nàng quá ngu ngốc không, mà làm thế nào lại học mãi không được.
May mắn Lan Lăng Thiệu Giác là một sư phụ vô cùng có kiên nhẫn,cho dù nàng đàn kém đến đâu đều sẽ nhẫn nại dạy nàng;
Nếu như đổi lại là những người khác, sợ là đã sớm không chịu nổi .
Vì muốn đánh đàn giỏi, Đồng Nhạc Nhạc mỗi ngày rảnh rỗi đều sẽ đánh đàn ở trong tiểu viện của mình.
Ngay lập tức, tiếng đàn giống như ma quỷ làm loạn, lá rụng cuồng bay, bão cát đá lăn, núi lở đất sụt, biển gầm vỗ tới, khiến cho đám cung nhân ở gần tiểu viện của Đồng Nhạc Nhạc ai nấy đều khổ không thể tả, có khổ không dám tố.
Dù sao, trong mắt người trong cung, Đồng Nhạc Nhạcchính là thái giám thân cận được hoàng thượng lần đầu tiên tự mình khâm điểm, thân phận so với người khác đều cao quý hơn.
Cho nên mỗi lần mọi người nghe thấy ma âm, không thể làm gì khác hơn là lấy bông bít lỗ tai chính mình, không nghe không thấy.
Hoặc là trời không phụ người có lòng, Đồng Nhạc Nhạc luyện tập rất lâu, rốt cục có thể đứt quãng gảy đàn được một đoạn âm khúc không sai kiểu.
Vì điều này khiến Đồng Nhạc Nhạc vui mừng ăn thêm hai bát cơm chào mừng.
Dù sao nàng bây giờ, cùng chỉ có ăn cơm chào mừng. . .
Điều khiến cho Đồng Nhạc Nhạc vui mừng chính là, trong khi nàng hoan hỉ chào mừng chính mình rốt cục gảy đàn ra được âm khúc không sai sót, thì đám cung nhân ở xung quanh tiểu viện tử của nàng, cũng vội vàng đến nói những câu chúc mừng . Vì điều này, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc cảm động không thôi.
Không nghĩ tới, nhân duyên của mình lại giỏi như vậy, quá hạnh phúc có nhiều bằng hữu! ?
Nhưng không biết, những người đến chúc mừng này, cũng là đang chúc mừng chính mình. Bởi sau này không bao giờ sẽ phải nghe ma âm do ma quỉ làm loạn kia nữa. . .
Từ đó, Đồng Nhạc Nhạc càng thêm thích đánh đàn.
Thật giống như hiện tại, sau khi ăn xong cơm chiều , Đồng Nhạc Nhạc liền trở lại tiểu viện tử của mình, sau khi tắm rửa thay quần áo xong xuôi, liền lấy ra cây đàn cổ bắt đầu gảy đàn .
Gảy đến một canh giờ, thấy mệt mỏi, Đồng Nhạc Nhạc mới dừng lại , tính toán nghỉ ngơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...