Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu mang theo chút thở dài.

Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, trong lòng không khỏi hít mạnh một cái, chắc chắn Huyền Lăng Thương đã biết chuyện này, bản thân mình đã không còn giấu diếm được nữa, không thể làm gì khác hơn đành cắn cắn môi đỏ mọng, chậm chạp nói.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, này…cái này…vòng tay này là nô tài nhặt được…”

Nghe được lời nàng nói, Huyền Lăng Thương bạc môi không khỏi nhếch lên một cái, lập tức chắp hai tay sau lưng, dường như có ý chờ đợi Đồng Nhạc Nhạc tiếp tục giải thích.

Thấy hắn như vậy, Đồng Nhạc Nhạc thầm than, Huền Lăng Thương là muốn biết toàn bộ sự thật.

Chỉ là, nàng làm sao có thể nói với hắn rằng, chính nàng khi vẫn còn là một tiểu điêu nhi đã mang trang sức đến chỗ này cất giấu!

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc cụp mắt xuống, trong đầu không ngừng suy nghĩ, tìm kiềm. Một khắc ngay sau đó, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc bỗng lóe sáng, mở miệng từ từ nói.

“ Hoàng thượng thứ tội, nô tài thật không biết… những trang sức này là do người cất chỗ này, chỗ này… là do khi mới vào cung nô tài bị lạc đường, ngẫu nhiên đi tới cung này. Hôm ấy là sau một trận mưa to, đất trên bề mặt bị cuốn trôi đi, nô tài nhìn thấy trên đất có một bọc đồ, lòng tò mò liền tiến tới mở ra. Quá kinh ngạc khi thấy trong đó có rất nhiềutrang sức quý giá, bỗng chốc lòng tham nổi lên vì vậy mới len lén lấy đi một chiếc vòng tay, mang ra ngoài cung cầm cố...”

Đồng Nhạc Nhạc vừa mở miệng, liền làm ra vẻ bao đồ này là của Huyền Lăng Thương.

Huyền Lăng Thương nghe vậy, hàng mi thanh tú ngời ngời kia không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái, lập tức mở miệng hỏi lại.

“Lúc ấy, nếu ngươi nhìn thấy cả một bao trang sức như vậy, tại sao lại chỉ lấy đi một cái vòng tay nhỏ trong đó, chỗ còn lại vẫn giấu tại đây?”


Huyền Lăng Thương không phải kẻ ngu, trong lời nói của Đồng Nhạc Nhạc nhiều lỗ hổng như vậy, hắn sao có thể không nhận thấy!?

Nếu đổi lại là một người bình thường, bỗng nhiên nhặt được nhiều đồ như vậy, khẳng định không nói hai lời mà lấy đi tất cả, mang cất tại một nơi khác hoặc mang toàn bộ đi cầm cố để đổi ngân lượng. Ở bên ngoài sống cuộc sống đại phú đại quý, đâu cần ở lại hầu hạ trong hoàng cung.

Cho nên, Huyền Lăng Thương căn bản không tin những lời Đồng Nhạc Nhạc vừa nói.

Huyền Lăng Thương thông minh như thế, Đồng Nhạc Nhạc chắc chắn hắn nhất định không tin câu chuyện này của nàng.

Vì vậy, khi nghe Huyền Lăng Thương nói ra mấy câu này, Đồng Nhạc Nhạc cố làm ra vẻ xấu hổ, ngượng ngùng nói.

“Nô tài lúc ấy đúng là có nổi lên lòng tham, nhiều trang sức quý giá như vậy…chỉ có điều, trước khi qua đời cha mẹ nô tài đã căn dặn, làm người không được quá tham lam. Nô tài luôn ghi nhớ lời cha mẹ giáo huấn nhưng lại không nỡ bỏ qua cơ hội này nên chỉ lấy đi một chiếc vòng tay rồi mang tất cả chỗ trang sức còn lại cất trả về chỗ cũ. Nô tài nghĩ mang chiếc vòng tay kia đi cầm chắc cũng được ba ngàn lượng, liền lập tức mang theo Tiểu Quế Tử rời cung sống phóng túng, ai ngờ ở Thiên Hạ Đệ Nhất lâu Tiểu Quế Tử lại bị người ta đánh, nô tài giận quá liền giúp hắn đánh trả, đâu biết rằng lại đánh trúng Thập Tam Gia…”

Những lời này của Đồng Nhạc Nhạc chính là thật lòng, nhưng nàng vẫn cố gắng làm nhỏ chuyện này.

Huyền Lăng Thương khẽ nhíu mày, ánh mắt rơi trên người Đồng Nhạc Nhạc như muốn tìm tòi nghiên cứu.

Đồng Nhạc Nhạc bị ánh mắt đó của Huyền Lăng Thương làm cho cả người không được tự nhiên.

Bởi vì, ánh mắt của hắn quá mức sắc bén, dường như có thể nhìn thấu hết thảy. Nhưng đã đến nước này rồi, nàng chỉ có thể tiếp tục chống đỡ!

“Sau khi nhận ra người bị đánh là Thập Tam Gia, quá sợ hãi nô tài liền kéo theo Tiểu Quế Tử chạy trốn, cũng bởi chạy quá nhanh mới đánh rơi chỗ ngân phiếu mới đổi. Trong người không còn ngân lượng, nô tài mới cả gan quay lại lấy bao trang sức này. Chuyện chính là như vậy, Hoàng thượng, xin người tha cho nô tài lần này…”

Đồng Nhạc Nhạc nói liền một hơi, cuối cùng quỳ trên mặt đất, khuôn mặt cầu khẩn đầy vẻ hối hận.

Đồng Nhạc Nhạc biết, Huyền Lăng Thương sẽ không hoàn toàn tin tưởng vì mấy câu nói của nàng.

Nhưng nàng cũng biết, dù không tin nhưng hắn lại không thể chứng minh lời nàng nói là giả.

Dù sao, chỗ trang sức này được giấu ở đây khi nàng còn là tiểu điêu nhi. Về phần Huyền Lăng Thương làm sao mà biết, nàng cũng không nghĩ ra được.

Hiện tại, nàng đã nói ra toàn bộ, Huyền Lăng Thương không hề có chứng cớ chứng minh. Nhiều nhất chỉ cho rằng nàng là một kẻ tham lam mà thôi.

Chính là, ở trên đời này, ai lại không tham?

Chẳng lẽ, ngươi thấy tiền rơi trên đất mà không cúi xuống nhặt lấy hay sao? Không lấy chính là kẻ ngu ngốc!


Lúc này đây, nàng đợi, đợi Huyền Lăng Thương xử trí nàng thế nào! Có một điều luôn làm Đồng Nhạc Nhạc thắc mắc, là tại sao Huyền Lăng Thương biếtchuyện nàng tới đây!?

Hắn đã biết những chuyện gì về nàng rồi?

Chẳng lẽ hắn cho người theo dõi nàng?

Điều này làm Đồng Nhạc Nhạc lo lắng đến mức tâm trí treo lơ lửng.

Nếu Huyền Lăng Thương thực sự phái người theo dõi nàng, sau này, dù có làm việc gì nàng cũng càng phải thêm cẩn trọng, không thể để người khác phát hiện ra thân phận nữ nhi của mình…

Không gian bốn bề yên lặng, Huyền Lăng Thương không nói một lời, cẩn thận quan sát tiểu thái giám đang quỳ trên mặt đất.

Huyền Lăng Thương biết tiểu thai giám này chắc chắn có chuyện gạt mình. Lời của người này rốt cuộc là có mấy phần là thật? Mấy phần là giả? Tư chất thông minh như hắn cũng không thể nhận ra được.

Xem ra, hắn phải phái người điều tra thân phận của tiểu thái giám này một phen! Trong lòng tính toán, Huyền Lăng Thương bạc môi khẽ mở.

“Đã như vậy, ngươi cứ lui xuống trước đi”

Tai nghe thấy Huyền Lăng Thương cho lui, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng mừng thầm, tâm tư đang treo ngược cuối cùng cũng thả xuống.

Đồng Nhạc Nhạc nghĩ, Huyền Lăng Thương không có chứng cớ chứng minh nàng nói láo cho nên mới thả nàng đi.

Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc vui mừng chưa được bao lâu liền bị câu nói tiếp theo của Huyền Lăng Thương làm cho tức chết.

“Ngươi có thể đi, đồ…để xuống toàn bộ ….!”




“Ai…”

Đồng Nhạc Nhạc thở dài, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhìn lên một góc bốn mươi lăm độ, trên mặt lộ rõ đau buồn.

Tiểu Lô Tử ngồi bên cạnh thấy Đồng Nhạc Nhạc lại thở dài, trên mặt u ám, dường như có rất nhiều tâm sự liền cảm thấy nghi hoặc.

“Tiểu Nhạc Tử, gần đây ngươi làm sao vậy? Từ ngày nghỉ đó, hôm nào ta cũng thấy ngươithở dài, đã nhiều ngày như vậy, số lần ngươi thở dài có thể dùng đến thiên sổ mà tính toán rồi! Ngươi rốt cuộc có tâm sự gì? Nói cho ta cùng Tiểu Quế Tử nghe thử, để xem chúng ta có thể giúp được ngươi không!?”

Tiểu Quế Tử ngồi một bên nghe thế, cũng lập tức tiếp lời.

“Đúng vậy, Tiểu Nhạc Tử, bình thường ngươi đâu có như vậy, gần đây đã phát sinh chuyện gì? Nhìn ngươi mỗi ngày đều thở dài, lá cây trong Hoàng cung cũng rụng sạch cả rồi. Tiểu Nhạc Tử không phải ngươi nói chúng ta là bằng hữu sao? Nếu xem bọn ta là bằng hữu thì mau nói ra tâm sự của ngươi, biết đâu… chúng ta có thể giúp ngươi!”

Lúc này là giữa trưa, Đồng Nhạc Nhạc, Tiểu Lô Tử và Tiểu Quế Tử ba người đang ở phòng ăn dùng bữa.

Thực ra, với thân phận Nhất Đẳng Thái Giám của Đồng Nhạc Nhạc bây giờ, không cần đến phòng ăn dùng bữa, sẽ có người đưa cơm cho nàng giống như trước đây.

Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc thích ăn cùng với Tiểu Quế tử và Tiểu Lô Tử


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui