Hiện tại trong thời gian An Y Na cắn răng hé miệng ảo não, ánh mắt nhìn phía Huyền Lăng Thương , lại mang theo ảo não không che dấu chút nào cả.
Chỉ tiếc, ánh mắt Huyền Lăng Thương, cũng không rơi vào trên người nàng.
Một đôi ánh mắt lấp lánh linh lợi, nhìn thẳng vào trên người Huyền Lăng Phong. Mặc dù Huyền Lăng Thương không hề... mở miệng nữa, nhưng mà ánh mắt đầy nghiêm nghị kia, lại làm cho Huyền Lăng Phong trong lòng phát lạnh, sợ hết hồn hết vía.
Trong lòng khiếp đảm, trong mắt Huyền Lăng Phong càng là xẹt qua vài tia bối rối.
Dáng vẻ đó, điển hình dáng vẻ làm sai làm hỏng bị đại nhân phát hiện.
Nhìn thấy dáng vẻ chột dạ của Huyền Lăng Phong , Huyền Lăng Thương bạc môi hé mở, trầm giọng nói.
"A Phong, ngươi làm giải thích như thế nào! ?"
"Ặc. . ."
Nghe được âm thanh trầm thấp mang theo uy nghiêm kia của Huyền Lăng Thương , Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy da đầu tê rần, hoàn toàn choáng ngợp.
Trong lòng bối rối, cuối cùng ánh mắt quét một vòng đi phía sau Tiểu Kính Tử, lập tức, nghĩ đến cái gì, hắc mâu lập tức sáng ngời.
Sau một khắc, liền thấy Huyền Lăng Phong đang khoanh tay, lại đi tới Tiểu Kính Tử ở phía sau rồi vung tay chỉ.
"Đều tại đồ nô tài chết tiệt nhà ngươi này, để ngươi mài mực thật tốt, ngươi lại chẳng cẩn thận như thế , khiến Bổn vương chỉ hơi vô ý, liền bị Nghiễn Thai (nghiên mực ) đổ vào trên mặt, vẫn còn dính mực đầy người."
Huyền Lăng Phong vừa chỉ vào Tiểu Kính Tử , vừa quay đầu mở miệng nói với Huyền Lăng Thương.
"Hoàng huynh, kỳ thật chuyện là như thế này, đều do Tiểu Kính Tử không cẩn thận, làm hại đệ dính mực đầy người. Trong lòng đệ lo lắng, liền chuẩn bị đi tắm thay quần áo, ai biết lại va vào nữ nhân này ở đây . . ."
Huyền Lăng Phong mở miệng, vẻ mặt ảo não .
Chỉ là, Huyền Lăng Thương không phải kẻ ngu, đối vớimột chuyện bậy bạ dường này của hắn thì làm thế nào tin tưởng! ?
Một đôi huyết mâu sâu thẳm kia, lẳng lặng rơi trên người Huyền Lăng Phong, một phân chưa từng dời đi.
Tuy là như thế, Huyền Lăng Phong lại bị Huyền Lăng Thương nhìn được toàn thân không được tự nhiên, phảng phất có một con dao nhỏ sắc bén, róc qua róc lại trên người hắn , khiến cho hắn sởn gai ốc tóc gáy dựng ngược.
Trong lòng phát lạnh, Huyền Lăng Phong không dám lên tiếng, nhu thuận phảng phất một con cừu nhỏ, cúi đầu xuống đứng ở trước mặt Huyền Lăng Thương.
Cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy chính mình sắp không chống đỡ nổi nữa.
Nhưng vào lúc này, bên tai lại lần nữa truyền đến âm thanh trầm thấp khàn khàn kia của Huyền Lăng Thương .
"A Phong, trẫm nhìn ngươi gần đây hình như rất nhàn, sư phụ dạy ngươi tập võ , xem ra không còn dùng được a!"
Huyền Lăng Thương mở miệng, đề tài vừa chuyển, nhưng mà không có khiến cho Huyền Lăng Phong thở phào nhẹ nhõm.
Ngược lại càng làm cho trong lòng hắnthắt lại một cái.
Dù sao, chính mình biết rõ hoàng huynh của mình, nghe giọng điệu của Huyền Lăng Thương , Huyền Lăng Phong biết chính mình muốn gặp tai ương, quả nhiên
"Ba ngày sau đó, trẫm sẽ kiểm nghiệm một phen ngươi cỡi ngựa bắn cung kiếm thuật thế nào. Thời gian tập võ dài như vậy, nếu như còn không có thành quả, như vậy trẫm nên suy nghĩ thật kĩ một phen, có nên để ngươi đi theo Phiêu Kị Đại Tướng quân đến biên quan rèn luyện một phen hay không ."
Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu bình thản, phảng phất đang nói đến tiết trời hôm nay.
Tuy nhiên, lời này của Huyền Lăng Thương , rơi tại trong tai Huyền Lăng Phong, lại phảng phất một quả bom, nổ cho hắn thương tích đầy mình.
Phải biết rằng, biên quan lạnh khủng khiếp, thứ giải trí nào cũng không có, mà ở cũng là lều trại, ăn chính là một cục bánh ngô linh tinh các loại. So cùng Kinh thành quả thực là trên trời với xuống đất.
Muốn cho hắn đến đất cằn sỏi đá rèn luyện, Huyền Lăng Phong tình nguyện chọn cái chết .
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong gương mặt đen sì không thể không nỗ lực kêu lên, mở miệng nói.
"Đừng! Hoàng huynh, ta mới không cần đi biên quan, nơi đó cũng không có gì, chỉ có cát bụi đầy trời, vô cùng khắc nghiệt. Muốn đệ đi đến đó, còn không bằng giết đệ đi!"
Huyền Lăng Phong mở miệng nói như sói tru, dáng vẻ ăn chơi trác táng nên không chịu nổi khổ cực .
Huyền Lăng Thương thấy vậy, mày không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái, đối với cái đệ đệ, hắnthương yêu, lại bất đắc dĩ.
Nhìn thấy dáng vẻ Huyền Lăng Thương nhíu mi bất đắc dĩ , Đồng Nhạc Nhạc một mực trốn ở sau giả sơn thấy vậy, đều hận không thể lại hung hăng hành hung Huyền Lăng Phong một trận .
Cái tên Huyền Lăng Phong chết tiệt này, cũng chỉ biết đến sống phóng túng, hưởng thụ tất cả điều này, không làm mà hưởng.
Những kẻ ăn chơi trác táng không hiểu biết khó khăn như vậy, nên lưu đày biên quan, khiến cho hắn thật tốt nếm thử đau khổ!
Liền tại lúc Đồng Nhạc Nhạc tức tối nghiến răng kèn kẹt, đột nhiên, Huyền Lăng Thương đứng ở bên ngoài giả sơn, phảng phất nhận thấy được cái gì . Huyết mâu vốn rơi trên người Huyền Lăng Phong đột nhiên quét nhanh một lượt, liền liếc nhìn hướng tới phía sau giả sơn.
Đồng Nhạc Nhạc vốn đang lúc mặt mày tức giận ảo não , khi tiếp xúc với ánh mắt Huyền Lăng Thương quét tới , lập tức sợ đến ngừng hô hấp, sau đó co rụt thân thể vào phía sau hòn giả sơn.
Hiện đúng vào lúc này, nàng tuyệt đối không thể bị người phát hiện a!
Chỉ là, sắc bén như Huyền Lăng Thương, cũng không biết có phát hiện cái gì không.
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thấp thỏm bất an, phảng phất như mười lăm cái thùng đè lên , căng thẳng không thôi.
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc căng thẳng không thôi , liền nhìn thấy Huyền Lăng Thương đã thu hồi tầm mắt.
Phảng phất liếc mắt vừa rồi , chỉ là vô ý.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc mới rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
May là, không có bị Huyền Lăng Thương phát hiện. . .
Trong lòng đang lúc thở phào nhẹ nhõm, liền nghe được bên ngoài Huyền Lăng Thương, tiếp theo mở miệng nói.
"Nếu như không muốn đến biên quan, liền chuyên cần học võ nghệ thật tốt cho trẫm . Ba ngày sau , trẫm sẽ kiểm tra thật tốt một phen thành quả của ngươi . Được rồi, hiện tại ngươi lui xuống đi!"
Huyền Lăng Thương lời này,...chút nào không thương lượng giọng điệu.
Nghe vậy, Huyền Lăng Phong lập tức cụp tai, cả người phảng phất ăn đòn không có tinh thần, cả người đều lặng đi.
"Vâng, hoàng huynh."
Vừa nói dứt lời, Huyền Lăng Phong liền mệt mỏi rời khỏi.
Sau khi Huyền Lăng Phong rời đi, Huyền Lăng Thương liền xoay người, ánh mắt nhìn vào An Y Na ở một bên.
"Ngươi cũng lui ra đi!"
"Nhưng mà , Hoàng thượng. . ."
Nghe được Huyền Lăng Thương lời này, An Y Na nơi nào nguyện ý! ?
Dù sao, nàng sở dĩ mặt dày mày dạn ở lại chỗ này, toàn bộ bởi vì nam nhân trước mắt này.
Bất đắc dĩ, cho dù nàng sử dụng bao nhiêu chiêu số, nam nhân trước mắt này lại không hề lay chuyển.
Mỗi lần nàng đưa điểm tâm Đôn Thang lại đây, đều bị chặn ở ngoài cửa. Hiện nay, nàngthật vất vả mới nhìn thấy nam nhân này, cứ rời đi như vậy, nàng làm thế nào cam tâm được ! ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...