Trong lòng so đo một phen, chưởng quỹ hiệu cầm đồ dừng một chút nhưng cũng không dám giấu diếm, không thể làm gì khác hơn là bẩm báo chi tiết :"Thảo dân không dám giấu diếmLan Lăng Vương,cái vòng tay này chính là của một thiếu niên sáng nay tới cầm!"
"A, một thiếu niên đến cầm? Vậy ngươinói cho ta biết thiếu niên kia diện mạo như thế nào?" Nghe chưởng qũy hiệu cầm đồ nói, con ngươi nam nhân tuấn mỹ lóe lên tia sáng, liền hỏi tiếp.
Chưởng quỹ hiệu cầm đồ nghe vậy, lập tức mở miệngmiêu tả rành mạch dáng vẻ của thiếu niên:"Người thiếu niên kia tuổi ước chừng mười sáu, mười bảy. Dung mạo thanh túdễ nhìn, mũi cao, môi hồng răng trắng, trông giống như tiên đồng hạ phàm. Mặc dù một thân y phục vải thô cũng không che giấu nổi linh khí quanh thân."
Nghe chưởng quỷ hiệu cầm đồ nói, nam nhân kia không khỏi cẩn thận tinh tế nghĩ ngợi một phen. Nhưng cũng không nghĩ ra người thiếu niên kia rốt cuộc là người phương nào.Lại nhìn cái vòng tay đang cầm, hàng micủa nam nhân tuấn tú không khỏi cau lại.
Vòng này hắn không xa lạ gì vì chính hắn là người quản lí, dù sao hàng cống phẩm như vậy cũng là thế gian khó tìm.
Nhưng mà hắn còn nhớ cái vòng tay đã được Huyền Lăng Thương đưa cho con Phượng hoàng kia.Hắn cũng nghe Huyền Lăng Thương nói con phượng hoàng đó đều cất giấu những trân phẩm đó ở bên trong lãnh cung.
Hiện nay, con phượng hoàng kia mất tích khiến cho Huyền Lăng Thương phiền não không thôi, ra lệnh cho người không ngừng tìm kiếm.
Nhưng vì sao phượng hoàng không thấy,mà cống phẩm nó giấu ở lãnh cung lại bị người lấy ra?
Rốt cuộc, đây là chuyện gì xảy ra?
Còn có người thiếu niên đi cầm vòng tay này lại là ai?
Có lẽ hắn nên vào cung thảo luận một phen cùng Huyền Lăng Thương.......
... ...
"A a a a a a a a a a a a... Tiền của ta không thấy rồi!"
Một tiếmg kêu thảm thiết kinh động thiên địa,quỷ thần khiếp sợ phát ra từ trong miệng một thiếu niên tuyệt sắc, âm lượng cao xông thẳng lên trời, cũng làm đàn chim trên cây cả kinh không ngừng cuống quýt vỗ cánh bay đi.
Giờ phút này Đồng Nhạc Nhạc chỉ thấycả người như rơi xuống vực sâu không đáy.
Một khắc trước nàng còn là một phú bà tài sản lớn, sau một khắc liền biến thành người nghèo ngay cả một xu tiền cũng không có!
Hai nghìn lượng ngân phiếu mà nàng có từ việc đem vòng tay đi cầm hiện tại toàn bộ không thấy!?
Quả là cuộc đời không có chuyện nào tệ hại hơn so với hiện tại mà!
Hơn hai nghìn lượng ngân phiếu a, bây giờ đã không còn thấy tăm hơi, đả kích này nàng làm sao chịu nổi a!?!?
Trong lòng vô cùng bi kịch, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cả bầu trời đều sụp xuống. Đồng Nhạc Nhạc vô cùng bi thảm.
Mà Tiểu Quế tử nghe được nàng kêu cũng lập tức hoảng sợ."A, tiền không thấy? Nhất định là vừa rồi chúng ta điên cuồng chạy đã làm rớt lúc nào không hay! Hay là hiện tại nhanh chóng quay lại tìm đi!? Chúng ta chỉ cần tìm nhanh một chút, có lẽ còn có thể tìm được!"
Nghe được lời này của Tiểu Quế tử, Đồng Nhạc Nhạc tự biết cơ hội tìm lại tiền là phi thường xa vời. chỉ là nàng còn ôm một tia hi vọng cùng Tiểu Quế tử dọc theo đường cũ cúi đầu tìm kiếm.
Tuy nhiên, bọn họ tìm tới tìm lui vài lần cũng không thấy!
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền ngay cả tử tâm cũng có.
" Ô ô ô, tiền của ta, tiền của ta không có! ta không muốn sống nữa! ô ô ô.."
Đồng Nhạc Nhạc tâm tình nguội lạnh, nghĩ hơn hai nghìn lượng ngân phiếu kia cứ như vậy biến mất, nàng có cảm giác như có một người nào đó tay cầm đại đao đang cẳt từng miếng thịt của nàng a!
Trong lòng cực kì đau xót, Đồng Nhạc Nhạc đặt mông ngồi trên mặt đất đấm ngực dậm chân.
Dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc đau lòng không thôi, hàng mi của Tiểu Quế Tử cũng chỉ thiếu nước dính vào nhau."Tiểu Nhạc tử, ngươi rốt cuộc là mất bao nhiêu tiền? Chắc là không ít a!"
Nhớ lại hào khí của Đồng Nhạc Nhạc tại phường tơ lụa, còn có tư thế gọi món tại Thiên hạ đệ nhất lâu đều là bộ dạng của nhà giàu mới nổi, Tiểu Quế tử khẳngđịnh bị mất rất nhiều tiền mới khiến hắn như thế!
Ngay lúc Tiểu Quế tử đang hồi tưởng, Đồng Nhạc Nhạc giơ hai ngón tay.
"Cái gì? Ngươi mất hai mươi lượng?" Tiểu Quế tử giật mình mở miệng la lên thành tiếng, bọn họ có bán mình cũng không hơn số tiền này mà!
Nhưng mà trong lúc hắn bi thương lại thấy Đồng Nhạc Nhạc lắc lắc đầu, biểu tình trên mặt càng thêm đau xót.
Thấy vậy, trong lòng Tiểu Quế tử 'lộp bộp' vài tiếng, lập tức nghĩ đến cái gì, thân thể hắn bắt đầu run rẩy."Tiểu, Tiểu Nhạc tử, ngươi chẳng lẽ muốn nói cho ta... ngươi... ngươi mất hai trăm lượng?"
Tiểu Quế tử nói tới đây xém chút bất tỉnh. Đùa sao, hai trăm lượng đó, dù báncả nhà hắn đi cũng không được nhiều tiền như vậy!
Này, quả thực là đang cắt thịt hắn a!
Nghĩ tới đây, Tiểu Quế tử có xúc động muốn khóc:"Trời ạ, hai trăm lượng a! Coi như ta ở hoàng cung làm thái giám cả cuộc đời cũng chằng có nhiều tiền vậy đâu! Không được, chúng ta tuyệt đối không thể buông tha! Chúng ta lại đi tìm , nhất định phải tìm cho được hai trăm lượng này về!"
Vừa nói dứt lời, Tiểu Quế tử liền đưa tay kéo Đồng Nhạc Nhạc trên đất đứng lên tiếp tục đi tìm.
Đồng Nhạc Nhạc lắc lắc đầu, trưng ra vẻ mặt khóc không ra nước mắt, khổ sở nói: "Không cần tìm, sẽ không tìm được đâu! Chúng ta đã đi tới đi lui tìm khắp nơi này, nếu như tiền còn chưa bị người nhặt được hẳn phải rơi ở gần đây. khẳng địnhtiền ta để trong túi rơi trên mặt đất đã bị người nào đó lấy đi rồi!"
Đối với ý kiến của Tiểu Quế tử, Đồng Nhạc Nhạc đành bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.
Nàng cũng không dám nói với Tiểu Quế tử, nàng mất đâu chỉ hai trăm lượng?Chỉ là hiện tại số lượng bao nhiêu đã không quan trọng, dù sao tiền đã mất, có nói nhiều cũng vô dụng.Chẳng lẽ nàng hôm nay không nên ra ngoài sao? Bằng không tại sao lại xảy rachuyện này?
Càng nghĩ Đồng Nhạc Nhạc càng thương tâm, chỉ thấy cả thế giới đều là màu xám.
Giờ phút này sắc trời đã đến lúc mặt trời lặn.
Nhớ lại bọn họ đang là thái giám,coi như được nghỉ cũng nhất định phải về trước khi cửa hoàng thành đóng lại, nếu không sẽ trái cung quy.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nặng nề thở dài một hơi, uể oải nói với Tiểu Quế tử :"Chúng ta nên hồi cung thôi, bằng khôngsẽ thực sự trở về không kịp!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, nói cực kì yếu ớt .
Tiểu Quế tử nghe vậy dù không cam tâm, nhưng nhìn sắc trời một chút cũng biết bọn họ không nên ở ngoài cung.
Nghĩ tới đây, hắn đành bất đắc dĩ gật đầu."Được rồi, chúng ta hồi cung thôi!...."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...