Ban đêm, có loài vượn di động ở trên ngọn cây, bọn họ kết đội thành quần vào trong hang đá liếm láp muối ngưng đọng trên tảng đá. Keith và Lý Lộc đi theo phương hướng của những con vượn. Sau đó phát hiện trên đường đi có một ít động vật có vó cũng đang hội tụ về cùng một hướng.
"Cẩn thận chút, bởi vì rất nhiều động vật ăn cỏ và động vật ăn tạp tới đây lấy muối, cho nên cũng sẽ có một số động vật ăn thịt to lớn tới." Keith nói.
Anh không thường thi hành nhiệm vụ tại loại địa phương này, nhưng năng lực học tập về phương diện cầu sinh ở dã ngoại rất cao. Anh biết những địa phương nào nguy hiểm, và đi đến đâu thì có thứ mà bọn họ cần. Anh tựa như bản đồ hướng dẫn trời sinh, chỉ dẫn người đang ở trong rừng rậm tìm kiếm phương hướng.
Trên đường gặp phải một vài mèo rừng báo rừng núp trong mấy buội dây leo rậm rạp, hình thể bọn chúng không lớn nhưng rất thông minh, am hiểu sâu đạo cạnh tranh trong rừng, tỷ như bọn họ lựa chọn con mồi cũng rất có phương pháp, tuyệt đối không đi tìm những con mồi mạnh mẽ hơn họ. Cho nên Keith và Lý Lộc cũng không bị bọn chúng quấy rầy.
Bọn họ thay phiên nhìn gió, người còn lại thì quỳ trên mặt đất giống như động vật ăn cỏ, liếm ăn viên muối ngưng kết trên tảng đá. Nước suối chỉ có một bình nhỏ, lúc nãy Keith uống thuốc chỉ dùng một ngụm nhỏ, hiện tại vừa đúng có thể giúp cho họ dễ dàng nuốt xuống những viên muối này.
Keith đứng ở sau lưng Lý Lộc, bọn họ nhìn hướng ngược lại, có thể quan sát 360 độ. Phối hợp như vậy rất tốt, sẽ không để cho động vật ăn thịt có cơ hội lợi dụng.
Bọn họ đều là chiến sĩ, hiểu rõ lúc nào thì có thể buông lỏng, lúc nào thì nên hết sức.
Bọn họ hành động trong đêm khuya vừa an tĩnh vừa nhanh chóng. Đi tiếp với nhau rất ăn ý, giống như đã phối hợp nhiều năm, hô hấp có tiết tấu, hành động bước đi gần như nhất trí.
Keith cảm thấy anh rất may mắn, được sư phụ nuôi dạy, còn sống được sau rất nhiều chiến dịch, sau đó quen một người như vậy.
Lý đã bọc lại quyển tạp chí dày bảo vệ xương sườn của anh, giúp nó không bị đụng tổn thương.
Lý đi theo phía sau anh. Có rất ít người có thể theo kịp tốc độ của anh, nhưng Keith không cần quay đầu lại cũng biết Lý có sự kiên cường không triển lộ ra ngoài, cậu ấy sẽ không tụt lại phía sau.
Bọn họ hít thở giống như cùng sống, giống như chiến hữu càng giống như người tình.
Nhưng, khi trời dần hừng sáng, các loại ảo tưởng đều bị xua đi. Chỉ là xua vẫn không tan, trên lý trí biết nên tránh lui, nên tôn trọng giới tính mà Lý muốn, nhưng tình cảm lại đang thúc giục anh trực tiếp lên!
Sau lần huấn luyện chọn lựa này, hai người khẳng định sẽ phải tách ra.
Nghe khẩu âm của Lý, chắc là người từ nước Mĩ tới. Về sau muốn gặp mặt sẽ khó khăn, trên cái thế giới này không biết có bao nhiêu bạn bè quan hệ mật thiết, nhưng sau khi bị xa cách hai nơi thì không thể gặp mặt nữa, cô đơn tới già.
Vĩnh biệt thế sao? Keith cảm thấy không cam lòng.
Trái lo phải nghĩ, vẫn không cam tâm, Keith quyết định cố gắng một lần cuối cùng.
"Lý, mặc dù hỏi như thế rất không thích hợp, nhưng nếu cậu cảm thấy có thể trả lời, tôi vẫn hy vọng biết được cậu từ đâu tới."
Lý Lộc hơi ngẩn đầu lên, sau đó mỉm cười trong bóng đêm: "Nước Mĩ, bang California."
Đáp án này thật ra không tính là lời thật, nhưng ít nhất cũng không tính là nói láo. Lý Lộc đã từng là sinh viên ở đại học bang California —— đó là chuyện của một năm trước. Ở trong một năm nay, cô đã rời khỏi trường học, trở thành người không nhà để về, không có chỗ ở cố định, từ Tanzania di chuyển đến New Orleans, lại từ New Orleans di chuyển đến Kentucky.
Nếu quả thật phải nói địa chỉ, thật ra thì căn bản không có biện pháp cho ra đáp án xác thực. Brando và độc phẩm đã hoàn toàn phá hủy cuộc sống của cô.
Keith không biết chuyện xưa sau lưng Lý, anh chỉ thấy đượci một chút xíu hi vọng mặt ngoà. Một trong các ông chủ của S. Q. Squall Strato đã từng tự mình đến tìm anh, mời anh cùng đến Los Angeles phụ trách việc làm ăn ở bang California. Lúc đó anh không có đồng ý, mặc dù đã thoát khỏi đội du kích, tiến vào S. Q., nhưng vẫn luôn phụ trách công việc huấn luyện lính đánh thuê ở chiến khu.
Nếu như là bang California, có lẽ còn có thể gặp mặt.
Có lẽ vẫn có hi vọng, Keith nghĩ, Lý phủ nhận mình là GAY, nhưng hôm nay không phải, ngày mai thì sao? Ngày mốt thì sao? Con người luôn thay đổi, tại sao có thể bởi vì hiện trạng mà đình chỉ theo đuổi?
Anh nắm chặt dao cứu sinh, quyết định này khiến thể lực của anh tăng nhiều, suốt đường vượt mọi chông gai dũng mãnh vô cùng.
*** ***
Sắc trời rốt cuộc sáng choang, bầu trời không có áng mây nào cả, tựa như đắm chìm trong ánh xanh. Ánh mặt trời chói mắt từ phía đông chiếu nghiêng vào, xuyên qua tầng tầng tán cây, chỉ còn lại một chút ánh sáng chiếu tới mặt đất.
Keith ngừng lại, anh nghe ting61 dòng sông chảy qua. Không xa chính là lối vào nơi đóng quân, nơi đó còn có âm thanh máy xe và máy ca nô.
Anh xoay người, Lý đứng ở sau lưng anh không tới ba thước, cũng hơi thở dốc như anh, nhìn qua mặc dù còn khỏe, nhưng cũng chỉ là nhìn qua còn khỏe giống anh thôi, mệt mỏi đã xâm nhập đến cốt tủy rồi. Bây giờ còn chưa phải trường hợp có thể an tâm hoàn toàn, cho nên ai cũng sẽ không ngã xuống. Nếu mà bắt buộc, bọn họ cũng có thể chống đỡ đến ý thức cực đoan, sinh mạng tuyệt cảnh.
Trên mặt Lý có rất nhiều bùn đất, Keith biết mình cũng giống vậy, trải nghiệm giành muối ăn với bọn khỉ đêm qua khiến bọn họ cũng thành như con khỉ đất.
Lý đón lấy ánh mặt trời, Keith quay lưng về phía mặt trời, bọn họ bèn nhìn nhau cười.
Keith bước nhanh đi lên phía trước, cho Lý Lộc một cái ôm kiểu đàn ông. Một người gần hai thước ôm một người khoảng 1m6 vào trong tay, tạo ra hiệu quả hoàn toàn bao phủ.
Lý Lộc bị anh làm cho thở không nổi, nhưng mà trong nội tâm lại buông lỏng, ở chung với anh rất an toàn. Tại sao lại cảm thấy như vậy đây? Bởi vì anh có phần giống con chó lớn Husky mà Brad nuôi, nếu tức giận thì sẽ hung dữ ngay, sẽ không tạo âm mưu sau lưng hại người —— Lý Lộc không hiền hậu nghĩ như vậy.
Sóng lòng Keith sôi sục, về việc bên bờ đối diện của con sông bên cạnh rốt cuộc là kẻ địch đang chờ đợi bọn họ hay là viện quân đang đóng bên đó, đã thành chuyện của kiếp sau.
Hiện tại! Lập tức! Giờ phút này! Trong mắt của anh chỉ có Lý, và tương lai của mình!
Mặt trời mọc, không khí bắt đầu tích cực lưu động, lo lắng, sợ, tự ti, đủ loại tâm tình tiêu cực và bóng tối đêm qua đều bị đuổi tản ra.
Khi trái tim đánh trống reo hò, dũng khí trải rộng khắp người.
Lên đi!
Sư phụ đã nói với anh: không vòng vèo, không trốn tránh, đây mới là phương thức mà con sinh tồn.
Âm thanh của mình đang tự nhủ: nói cho cậu ấy biết mình thương cậu ấy, giao số mạng vào tay cậu ấy, chờ đợi câu trả lời của cậu ấy.
Đúng, đây mới là phương thức sinh tồn của tôi, dũng cảm, không trốn tránh, dũng cảm tiến tới.
Keith từ từ buông Lý ra, hai tay anh nắm bả vai Lý, cúi đầu nhìn vào hai tròng mắt đen ươn ướt kia.
"Tôi yêu cậu, nếu như có thể, xin tiếp nhận tình yêu của tôi, ở bên tôi."
Anh lại tiếp tục nói: "Ở Afghanistan mặc dù không cho phép hai người đàn ông sống chung. Nhưng không sao, tôi sẽ dời về nước Mỹ. Xin tin tưởng tôi, tôi có năng lực khiến cho cậu hạnh phúc."
. . . . . .
Sau khi trầm mặc, Lý Lộc bừng tỉnh hiểu ra.
Khó trách lúc nãy Keith đột ngột hỏi cô có phải "GAY" hay không, bởi vì bản thân Keith chính là một "GAY".
Anh nói "Tôi yêu cậu", anh cho rằng cô là đàn ông, sau đó tiến hành thổ lộ với một "người đàn ông" trong tưởng tượng. Cuối cùng, đây chính là một cuộc thổ lộ tình yêu sai lầm.
"Thật xin lỗi!" cô nắm cái tay đặt trên vai cô của Keith, lấy chúng nó xuống, "Tôi không thể tiếp nhận tình yêu của anh."
Keith dừng lại, ánh mắt nóng bỏng ngưng ở trong hốc mắt, sau đó nhanh chóng trở nên ảm đạm.
Lý Lộc nói tiếp: "Không phải bởi vì anh không tốt, anh rất tốt, là một người khiến người ta rất thích. Vấn đề là tôi không phải GAY, cả đời cũng không thể trở thành GAY, hơn nữa cũng sẽ không yêu một người GAY."
"Bởi vì tín ngưỡng sao? Cậu là tín đồ Thiên Chúa giáo sao?" Keith cảm thấy bi ai.
"Không, không phải tín ngưỡng, mà là một vấn đề còn quan trọng hơn tín ngưỡng." Cô nói.
Tín ngưỡng sẽ không thay đổi giới tính của cô, tín ngưỡng sẽ không ban cho cô một cây gậy và hai viên tròn, cho nên căn bản không dùng được. Muốn cô trở thành GAY, chỉ có thể cầu trợ phẫu thuật chuyển giới của y học hiện đại ngày càng hoàn thiện mà thôi.
Thứ còn quan trọng hơn tín ngưỡng, Keith không tưởng tượng ra được. Nhưng đó là tín niệm hết sức quan trọng, kiên định đến mức khiến Lý Nhất đời không thể nào tiếp nhận anh.
Vậy là đủ rồi, như vậy đủ khiến anh chết tâm.
Keith cúi đầu, cằm dán chặt lồng ngực của mình, nắm chặt dao cứu sinh, giống như muốn bóp gãy, Lý Lộc nhìn mà không cách nào không lo lắng cho anh.
"Keith. . . . . ."
Keith chợt ngẩng đầu, anh từ từ lùi lại một bước, mím môi, lắc đầu một cái, sau đó khôi phục trấn định. Anh nói: "Không sao, tôi không sao. Cậu không cần lo lắng cho tôi, tôi chỉ có chút mất mác thôi, chỉ chốc lát nữa là tốt rồi, thật."
Trong mắt của anh đã ánh lên nước mắt, chỉ là không rơi xuống.
Dây dưa Lý, khẩn cầu Lý, khiến cậu ấy ở bên mình? Không, như vậy sẽ khiến Lý rất khó chịu, sống chung do được đồng tình không thể khiến người ta vui vẻ, sự tin tưởng thường sẽ bị ép buộc phá hủy. Bọn họ phải là quan hệ vai kề vai tác chiến, mà không phải cái loại dựa vào cầu xin mới có thể duy trì quan hệ.
Keith cảm thấy trong đầu mình trống rỗng, trong lỗ tai chỉ nghe được âm thanh lưu động của máu, sau đó anh không nghĩ được gì nữa, chỉ có một âm thanh đang nói, ít nhất để tôi nhớ được đã từng yêu một người thế này, mặc dù thời gian không tới một ngày.
Đột nhiên, anh xông lên phía trước ôm lấy Lý lần nữa, bàn tay giữ lấy ót cô, dễ dàng khiến cô ngẩng đầu lên. Sau đó hiến nụ hôn đầu của mình lên.
Áp sát vào cùng nhau, không có những động tác khác. Đôi môi hai người đều rất khô, dán vào nhau cảm nhận được cực kỳ rõ ràng. Khí hậu ướt át trong rừng mưa, cũng không thể hóa giải tình trạng mất nước rất nhiều của họ.
Lý Lộc ngây ra mặc cho anh ôm, không nhúc nhích, cho đến khi Keith lưu luyến buông cô ra.
Cô cảm thấy vào thời điểm này không biết nên nói cái gì cho phải, rõ ràng là Keith cứng rắn nhào lên, nhưng cảm thấy giống như là cô khi dễ anh.
Kết quả Keith làm ra một cử động khiến Lý Lộc càng thêm ngần ngại việc xuống tay đánh anh, anh đưa con dao tới: "Thật xin lỗi, tôi biết rõ hành động lúc nãy rất tệ, nhưng vẫn nhịn không được. Một người làm việc một người gánh, tôi nên chịu trách nhiệm cho hành động của mình, cho nên nếu như cậu cảm thấy rất tức giận, xin mời dùng con dao này đâm tôi. Đừng lo lắng, tôi sẽ nói là kẻ địch gây ra, hoàn toàn không liên quan tới cậu."
Lý Lộc nhận lấy con dao, chuyên chú vuốt ve, sau đó nói: "Keith, anh có ý gì chứ, anh cho rằng như vậy là có thể giải quyết chuyện sao? Lấy dao lại đi. Tôi sẽ xem như không có xảy ra gì cả, nhưng anh tốt nhất đừng đến gần tôi nữa, nếu như việc ngoài ý muốn liên tiếp xảy ra, tôi không thể bảo đảm mình sẽ làm ra chuyện gì."
Keith đứng ở nơi đó, không chịu nhận dao găm, anh tình nguyện bị đâm mấy dao, cũng không nguyện ý nghênh đón kết quả xử trí như vậy, nghe ý của Lý, là ngay cả bạn bè cũng không làm được rồi.
"Ngẩn người cái gì, lấy lại!" Lý Lộc đột nhiên hung tợn ném con dao vào người Keith, sau đó rơi xuống đất cạch một tiếng.
Ánh mắt của Keith sáng lên nhìn Lý Lộc, cuối cùng rốt cuộc chịu không nổi đau khổ trong lòng, nhặt con dao lên, xoay người liền đi về phía lều trại, vừa đi vừa dùng ống tay áo lau nước mắt.
Không sao, dù thế nào đi nữa trước mặt anh không có ai, cho nên sẽ không có người thấy thấy anh khóc rất mất mặt.
Hơn nữa ánh mặt trời còn rất chói mắt, chảy xuống một hai giọt nước mắt cũng là bình thường.
Lý Lộc lặng lẽ nhìn anh rời đi, cảm thấy trong lòng có một góc ẩn giấu mơ hồ đau.
Xử trí như vậy là tốt nhất, bọn họ dù sao không phải bạn đường, không có mục tiêu chung. Tương lai của Keith vẫn còn rất sáng, bằng năng lực của anh có thể làm đến lính đánh thuê số một, nếu như vận số không tệ, ít nhất có thể sống cuộc sống xa xỉ mà người bình thường không cách nào tưởng tượng. Nhưng cô lại là một người chỉ có một mục tiêu duy nhất, sẽ không vì thù lao và hưởng thụ mà dừng bước lại.
Đúng, Keith rất tốt, nhưng tôi đã bị nhuộm đen. Cô nghĩ.
Keith ngừng lại bên cạnh một gốc cây to trong rừng mưa, nhìn thẳng về, chờ đợi Lý Lộc đuổi theo.
Lý Lộc từ từ lắc đầu: "Từ đây chúng ta mỗi người đi một ngả đi."
*** ***
"Đội trưởng, lại có học viên xảy ra xung đột với người của chúng ta, kể từ khi bọn họ trở lại liền không xảy ra chuyện tốt." Tinh tinh trắng đừng ngoài xe chỉ huy báo cáo với Phất Khải đang đè viền nón ngồi ngủ bên trong.
Phất Khải đẩy berets ra, từ trong xe nhảy xuống, thấy tinh tinh trắng đen mặt đứng ở trước mặt mình, không khỏi cười: "Thế nào, tiểu quỷ, học được bày sắc mặt với tôi?"
Tinh tinh trắng bày ra gương mặt khổ qua: "Có thể không bày sắc mặt ư, bọn họ vừa trở về đã la lên, thật giống như tôi vừa bò từ trong phần mộ ra, bây giờ đã có người gọi tôi ‘ người chết ’ rồi."
Phất Khải cười gượng ha ha: "Xem ra tinh thần cậu bị thương không nhỏ rồi, như vậy đi, lần huấn luyện này thầy Jielifu đặc biệt chế luyện tượng sáp cho cầu. Sau này đến tổ hậu cần lấy đi."
Tinh tinh trắng nhớ tới cái đầu sáp giống mình y như đúc, trái tim liền dựng lên: "Cầm đi tiêu hủy đi. "
"Lớn như vậy còn sợ? Trước kia cậu đã làm gì, núp ở hậu phương sinh con?"
"Ai, đội trưởng, tôi nhìn mặt của mình liền cảm thấy ghê tởm, nếu ngài cho tôi một tượng sáp mỹ nữ, dù là mổ bụng phân thây tôi cũng yêu."
"Hừ, cậu cứ ở đó hao tổn thời gian với tôi đi, tôi đi xem hai người vừa trở về." Phất Khải mới vừa nói như vậy, máy bộ đàm đeo trên vai đã truyền tới tần số cầu cứu.
"Đội trưởng, nơi này là tổ săn thú số ba, tình huống không thể khống chế."
"Báo cáo tình huống." Phất Khải vừa nói, vừa ngoắc dẫn tinh tinh trắng đến chỗ của tổ săn thú số ba.
"Một học viên. . . . . ."
Nói tới chỗ này còn chưa nói tiếp, một âm thanh đánh mạnh truyền tới, tiếp theo đó là âm thanh rơi mạnh.
"Đồ dê con mắc dịch , chỉ một học viên cũng không giải quyết được." Phất Khải bóp nhẹ máy bộ đàm trên bả vai, đeo ống nghe lên, chỉ thị những người bố phòng ở các phương hướng khác không thể nới lỏng, gia tăng tốc độ đi đến khu số ba.
Mới đi mấy bước, trong tai nghe truyền ra tín hiệu cầu cứu, âm thanh gấp rút đến từ nhân viên truyền tin ở tổ săn thú số một: "Liệp Ưng số 1 gặp tập kích, vị trí 3078, thỉnh cầu cứu viện."
"Đối phương mấy người?"
"Một."
"Đừng nói với tôi người kia cầm súng máy loại nặng."
". . . . . . Anh ta chỉ giữ người của chúng ta."
Phất Khải ngửa mặt lên trời thở dài, dù kẻ địch giữ vũ khí hạng nặng cỡ nào cũng không có tính uy hiếp bằng "giữ người của chúng ta".
Bốn bề bốc cháy, bể đầu sứt trán, vụ làm ăn này thật là khó thực hiện. Phất Khải quyết định quay về nhất định phải trao đổi rõ với đoàn trưởng, sau này tiếp nhận nhiệm vụ như vậy ít nhất phải để cho cô mang theo mấy cán bộ, nếu không chỉ mình cô thì không chú ý được hết.
*** ***
Keith ỷ vào một con dao cứu sinh mà đánh nhau với người cản đường. Lợi dụng địa thế đặc biệt phức tạp trong rừng rậm để đánh bất phân thắng bại với hai đổi chiến đấu nhỏ. Anh hành động nhanh chóng bước chân không tiếng động, cậy vào mình chỉ một mình, động tác không chút nào nương tay.
Bây giờ Lý đi tới đâu, có gặp gỡ phục kích hay không. . . . Anh vẫn rất quan tâm vấn đề này, mặc dù Lý đã nói với anh "Mỗi người đi một ngả".
Thật ra thì mai phục như vậy anh có thể thấy được, muốn đi vòng qua cũng rất đơn giản.
Keith nói với mình từng lần, mình cố ý bại lộ hành tung không phải vì ai cả, tôi thật ra chỉ muốn phát tiết một chút buồn bực trong lòng, căn bản không muốn dời đi trọng tâm của họ, càng không phải vì giúp Lý dễ dàng vượt qua kiểm tra. Lý rất mạnh, không cần tôi chăm sóc. Anh quật cường mím môi, hành động không nói tiếng nào.
Đạn của những người đó không phải đạn thật, mà là đạn thuốc mê.
Điều này làm cho Keith rất tối tăm, cảm thấy mình bị xem thành động vật hoang dã để săn giết.
Hóa bi ai thành bạo lực, giúp cho anh tác chiến anh dũng, phấn đấu quên mình. Khiến tiểu đội đang đối kháng với anh liên tiếp kêu khổ, bị hành tung đột nhiên xuất hiện, đột nhiên biến mất quỷ bí, và cùi trỏ lên gối không chút nào nương tay của anh làm cho khổ không thể tả.
Lý đã đi, tóm lại Lý không xem anh là bạn.
Keith từ từ tìm về sự bình tĩnh trong lúc đối kháng, bởi vì lúc nghênh chiến phải giữ vững đầu óc tỉnh táo đã trở thành bản năng cao hơn tất cả.
Không có gì ghê gớm lắm, Keith! Anh tự nhủ: xem đi, không phải mình vẫn còn sống tốt, hành động thuận lợi, không có bất kỳ tác dụng phụ nào sao.
Anh trầm mặc chửi mình, trong lúc tiến hành đọ sức đã tự đánh thức mình.
Người ta rõ ràng không muốn, vẫn còn quyết chống nhào tới hôn, là sao chứ? Như vậy có gì khác biệt với tội phạm sao? Mi thật yếu sức, Keith, mi thật là quá kém, khó trách người tốt như Lý không muốn để ý đến mi.
Nói không chừng Lý còn muốn để lại nụ hôn đầu cho vợ của mình, lại bị mi làm mất rồi. Keith, khó trách người ta chán ghét mi, tên đần độn, ngu ngốc này, đáng đời mi không có người yêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...