Dưỡng Cẩu Di Họa

Khéo léo dùng hàm răng sắc nhọn từng chút, từng chút một, nó nhai nát lớp băng keo vải

Sợi dây chun cột chặt tứ chi cũng được nó giải quyết gọn ghẽ.

Nó còn cẩn thận liếm sạch cáu bẩn trên lông vật nhỏ, vuốt bỏ những đốm sáp nến kết vảy loang lổ. Từng động tác thật nhẹ nhàng, vì nó lo lắng, nếu không khéo, nó sẽ làm cho vết thương của vật nhỏ thêm trầm trọng.

Vật nhỏ có vẻ dễ chịu hơn, ***g ngực phập phồng mang thêm chút sinh khí.

Nhưng đáng buồn thay, vật nhỏ vẫn chưa tỉnh lại, mặc cho nó mấy lần nhử nhử thức ăn.

Không ổn rồi!

Nó ngoạm vào phần da gáy vật nhỏ, vội vàng phi về địa bàn của mình.

Khu nó sống có một con mèo cái mới sinh được hai tuần. Đợt rét vừa rồi một nhóc bị ốm chết.

Nó phải đến đó xin cho vật nhỏ một phần. Được bú sữa, may ra vật nhỏ có thể tỉnh lại.

Mèo Hoa nheo nheo đôi mắt hẹp, chán ghét nhìn chằm chằm cái túi lông đen bẩn bẩn trước mặt.

(Ai cho ta biết Mèo Hoa có phải là như thế này hơm dạ?)

[Ý lão là sao?] Mèo Hoa hỏi thêm một lần nữa

[Ngươi cho vật nhỏ này chút sữa] Nó dùng đệm thịt của bàn chân phải đẩy vật nhỏ nhích lại gần Mèo Hoa hơn [Giúp ta cứu lấy cái mạng nó]

[Sao lão không tìm một con chó cái?] Mèo Hoa trợn mắt [Lão bị ấm đầu ư? Ta là mèo!]

[Ta biết]

Đối với thái độ thiếu lễ độ của Mèo Hoa, nó cũng không chấp nhất. Dẫu sao Mèo Hoa cũng là con mèo cái được săn đón nhất trong bầy mèo hoang ở khu phố này, nên Mèo Hoa có chút ngạo mạn là lẽ đương nhiên.


[Sau lần đại chiến với con Mắt Chột đầu đàn, bọn chúng rất căm thù ta. Cho dù vật nhỏ này là đồng loại với chúng, nhưng vật nhỏ từ ta mà ra, ta không nghĩ bọn chúng sẽ thật tâm cứu giúp] Nó nhìn thẳng vào Mèo Hoa, kiên nhẫn giải thích [Sữa gì cũng là sữa, có còn hơn không, huống chi đây là sữa mẹ, vốn rất tốt cho con non]

[Cũng được] Mèo Hoa phe phẩy đuôi [Vậy ta sẽ được gì?]

[Vậy ngươi muốn được gì?] Nó hỏi ngược lại

[Bảo hộ của lão cho mấy đứa con của ta] Mèo Hoa cứng rắn đưa ra yêu cầu [Lần này ta thực không biết cha bọn chúng là con mèo chết tiệt nào, nên ta lo, sẽ có kẻ đến gây phiền phức]

Nó trầm ngâm trong giây lát.

[Được] Nó mạnh mẽ xác nhận [Thành giao]

Thế là trong lòng Mèo Hoa có nhiều thêm một cái mình lông lá

[Mùi sữa thơm kế bên mà sao nó vẫn không chịu tỉnh dậy bú một chút?] Nó bất an khều khều mông vật nhỏ

[Ta không biết] Mèo Hoa dửng dưng đáp [Hay lão chạy qua phố bên hỏi Lão Cộc thử xem. Nghe đồn lão ta cái quái gì cũng biết]

Nó để vật nhỏ lại cho Mèo Hoa trông chừng, nhanh như gió, lao đi.

Chưa đầy một khắc sau, nó đã có mặt trong cái nhà kho bỏ hoang phía sau bưu điện

[Lão Cộc, ta cần ngươi giúp một việc] Nó hướng con mèo già rụng lông đang nằm lười biếng trong ổ, không rào trước đón sau, huỵch toẹt kể hết mọi chuyện.

[Ta chưa bao giờ nuôi chó, nhưng thằng chủ lúc trước có dưỡng hai con Berger từ nhỏ để huấn luyện. Chỉ có điều…] Lão Cộc vuốt vuốt mấy sợi ria đã bạc trắng [Dạo này ta thực thèm thịt chim tươi sống]

Hừ, lão có răng mà nhai thì ta cũng có sức mà bồi lão! Nó thầm nhổ trong bụng

[Không thành vấn đề] Nó đáp không chút do dự

[Con chó nhỏ đó ở ngoài trời chắc cũng mấy ngày rồi, vừa đói, vừa lạnh] Lão Cộc chậm rãi giải thích [Ngươi trước hết về ổ, xù hết lông ra, cuộn nó vào thân mà ủ ấm. Thân nhiệt họ nhà mèo chúng ta cao hơn chó nên chỉ một chút sau nó sẽ ấm lại thôi]

Nó ngồi chăm chú nghe con mèo già giảng giải, cảm thấy có phải bắt chục con chim cho lão cũng thực đáng giá.

[Vậy đó] Lão Cộc kết thúc chương trình phổ cập giáo dục [Ngươi nhanh về xem nó thế nào]

[Thật sự cảm ơn lão] Nó nhấc mông, chuẩn bị rời đi

[Ơn nghĩa gì chớ] Lão Cộc meo meo cười [Ngày mai nhớ mang chim qua cho ta là được]

Lão mèo già quả nhiên nói không sai.

Lúc nó vừa nhả chút nước vào cái mõm bê bết của vật nhỏ, rốt cuộc cũng có phản ứng.

Đầu lưỡi hồng nhạt của vật nhỏ run run thè ra một chút, rồi thụt vào.

Nó vui mừng cạy mở khớp hàm vật nhỏ, mớm thêm một ít nước nữa.

[Xem ra nó vẫn muốn sống] Mèo Hoa đứng bên cạnh chứng kiến ngay từ đầu, bình thản nhận xét

[Nó đã uống được nước rồi] Nó quay sang Mèo Hoa [Ngươi chịu khó nằm xuống cho nó bú luôn đi]


Lần này Mèo Hoa ngoan ngoãn nằm xuống, nghiêng mình một bên, lim dim mắt, thái độ đã có vẻ hợp tác.

Lũ mèo con ngửi thấy mùi sữa nhao nhao xông lên, mỗi con tranh một núm. Nó bối rối nhích vật nhỏ lại gần Mèo Hoa, cho mõm vật nhỏ ghé sát vào cái núm còn trống.

Vật nhỏ đã thanh tỉnh hơn lúc vừa được nhặt về, khịt khịt mũi, rồi theo phản xạ cũng ngậm cái núm vú mèo căng trướng sữa kia, chẹp chẹp bú. (dễ thương quá đi =3=)

Được một lúc, vật nhỏ không chịu bú thêm nữa, ngọ ngoạy nhả núm vú ra, rên ư ử

[Nó bị cái quái gì vậy?] Mèo Hoa nổi cáu [Chê sữa ta khó nuốt ư?]

[Ngươi nghĩ nhiều] Nó ôn tồn xoa dịu con mèo cái đang xù lông kia [Nó rên vì đau đấy]

Mèo Hoa nguýt dài.

[Đây, ngươi xem đi, trên mình nó chi chít vết thương] Nó chỉ vào mõm, chân và đùi vật nhỏ [Lúc đuối sức không cảm thấy gì, khi tỉnh dậy liền đau thấu tim thấu óc]

[…] Mèo Hoa lặng thinh, tỏ vẻ đã hiểu

[Phiền ngươi trông nó giúp ta một lát. Ta chạy về soạn ổ cho nó đã]

Nói rồi nó liền vội vã phóng đi, không để cho Mèo Hoa kịp phản ứng thêm.

Ổ của nó nằm trên gác của một căn phòng gỗ cuối hẻm.

Chủ căn phòng là một gã công nhân bốc vác thô kệch, từ ngày bị vợ bỏ, gã sa vào rượu chè bê tha.

Đối với ả vợ, gã là một thằng đàn ông vô tích sự, nhưng đối với mèo hoang mà nói, gã là một lão chủ nhà trên cả tuyệt vời. Tờ mờ sáng, gã đã ba chân bốn cẳng chạy đi làm. Đến tận khuya, gã xiêu xiêu vẹo vẹo lết thết về phòng, ngã đùng lên nệm, ngủ quên trời đất. Thế nên, gã không bao giờ bận tâm đến con mèo hoang đang độc chiếm cái gác nhỏ trên đầu giường của mình.

Nó quét mắt nhìn quanh cái ổ một lượt.

Nơi này ở thật thích, trừ những ngày quá mức giá rét, hầu như quanh năm suốt tháng, không khí rất dễ chịu.

Đã thế căn gác còn cách xa dãy hàng quán xô bồ nên những âm thanh ồn ào không thể nào làm náo loạn không gian riêng tư của nó.

Cơ mà bây giờ bên cạnh nó đã có vật nhỏ.

Vật nhỏ không là mèo.


Vật nhỏ lại không biết leo trèo.

Thò đầu ra khỏi khung cửa thông gió, nó nhìn qua toàn bộ khu phố một mảnh nhộn nhịp kẻ vào người ra, hơi nóng từ mặt đường nhựa bên dưới bốc lên phả hừng hực vào mặt nó.

Lãnh thổ của nó chính là có của ăn của để nhất trong những bầy mèo hoang của thành phố này.

Và để có được kết quả như hôm nay, nó đã phải trả giá bằng chính máu thịt của mình.

Nó không còn là một bé mèo nhu thuận, dễ thương quấn quanh chân cậu chủ ngày nào.

Nó bây giờ là Lão Hắc già dặn, lõi đời, trên mặt hằn sâu những vết sẹo dữ tợn, và hơn hết, nó đã là kẻ thống trị.

Hoàn cảnh thay đổi.

Mọi thứ cũng thay đổi.

Tiểu kịch trường:

Mèo Hoa: [Lão Hắc, sao ngươi biết sữa ta thơm?] lườm

Lão Hắc: […]

Vật nhỏ (aka Mắt Kính): [Sữa ngươi thối lắm] lầm bầm

Tác giả: “Ta muốn bú thử!”

Mèo Hoa: [Cút hết cho ta!!!]

[…]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận