“Tại sao anh không tranh thủ lúc này mà phản công lại Dương Dương?”
Bạch Nguyên đã đuối sức, hộc cả ra máu nhưng vẫn mỉm cười với tôi: “Làm thế sẽ dung túng cho ác quỷ trong cô trỗi dậy, nhưng tâm can thực sự của cô lại trốn tránh mà gặm nhấm bi thương một mình...”
“Anh đang nói cái gì vớ vẩn vậy? Lúc này còn quân tử cái nỗi gì. Nếu không phản kháng ngay bây giờ, anh sẽ bị Dương Dương giết đấy.” Tôi không nén được nỗi bực dọc mà gầm lên.
“Tôi hạ sát Dương Dương liệu có khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn?” Bạch Nguyên nhìn tôi rồi hướng thẳng lên Dương Dương chiếu tướng: “Nếu... cô ấy chết chung với ta, huynh có thấy tốt hơn không?”
Lời nói của Bạch Nguyên lúc này như khiến thời gian bị ngưng lại. Tôi nghe đâu đây tiếng chuông thức tỉnh trong tâm can mình, trong cả đôi mắt chơi vơi của Dương Dương.
Ánh sáng thuần khiết tỏa ra từ Bạch Nguyên đã cho tôi thứ mà tôi muốn thấy.
Đột nhiên trong khoảnh khắc tôi nhận ra rằng Cửu Kỳ Môn Trận này đang thách thức tất cả chúng tôi, bắt chúng tôi phải tự vượt qua chính bản thân mình.
(...)
Dương Dương dù đã bị thương nhưng phản ứng vẫn còn rất mau lẹ. Vệ Môn Thần chỉ có thể đánh lén một lần. Lần thứ hai cô ta ra tay ngay sau đó vài giây đã bị Dương Dương đáp trả dễ dàng. Chỉ một cú xoay người Dương Dương đã đá trúng Vệ Môn Thần, hất văng cô ta sang một bên, cử động của cơ thể nhẹ tựa cơn gió. Hai cánh tay của Dương Dương vẫn không ngừng giao chiến với Bạch Nguyên, không chút lơ là. Đây được gọi là cao thủ của cao thủ. Sự tập trung và khả năng ứng chiến của Dương Dương rất hoàn hảo. Tay và chân cùng phản xạ cơ thể không có một khe hở. Chỉ mình Dương Dương mà cả Vệ Môn Thần và Bạch Nguyên đều phải chật vật. Thực ra là vì vướng tôi nên Bạch Nguyên bị hạn chế di chuyển. Mọi chiêu thức của anh đều đặt an toàn của tôi lên trên, chỉ có thể phòng vệ mà chống đỡ. Tôi còn nghĩ nếu không cẩn thận, sơ sẩy một chút là chân của Bạch Nguyên sẽ đá trúng đầu tôi mất.
Còn Dương Dương thì không ngừng tay tấn công, lưỡi kiếm sắc bén cứ thế vung lên chém giết. Mấy ngày trước Kiếm Tiên còn tàn tạ như thứ phế vật. Tôi còn tưởng Tam điện hạ đã đến lúc từ dã cõi đời này vĩnh viễn. Ấy vậy mà quay trở về tay Dương Dương, Kiếm Tiên lại như được hồi sinh, không những thế còn mạnh hơn trước gấp bội. Mối liên kết giữa Tam điện hạ và Dương Dương thực không bình thường. Và vì cái lần tôi đã gặp Vong Ảnh Tam hoàng tử dưới mật đạo tà khí trước đây, với tố chất đó, Hoàng Nhãn Long không đời nào quy phục và tiếp tay một lẻ ác hiểm mưu mô. Giờ họ đang kết hợp để giết tôi là vì lý do gì? Sẽ chẳng thể có sự ép buộc hay bất đắc dĩ nào ở đây. Tam hoàng tử sẽ không để Dương Dương giết tôi nhưng lại đang mặc sức cùng anh ta giao chiến.
Xét cho kỹ thì rõ ràng Dương Dương không phải muốn hạ sát Bạch Nguyên. Lực tấn công đã có chút cẩn trọng. Tuy rằng với khả năng hiện giờ, Dương Dương thừa sức một chưởng dứt khoát mà đoạt mạng Bạch Nguyên, nhưng cuối cùng thì lại cứ dây dưa bức bách cho Bạch Nguyên cầm cự đến kiệt sức mà bỏ cuộc. Cái kiểu hành động như này tôi đã từng thấy... Phải chăng Dương Dương là đang đắn đo, không thể ra tay dứt khoát? Giống như cái lần đầu chúng tôi gặp nhau, Dương Dương nói đang đi tìm giết Anh Nhi, nhưng vẻ mặt lại vô cùng dằn vặt. Sự lưỡng lự hồi đó và bây giờ của Dương Dương thực tâm là không đành lòng ra tay hạ sát.
Dương Dương là đang có âm mưu gì? Đôi mắt anh ta chẳng có chút biểu cảm nào rõ ràng để thăm dò. Mọi sự tấn công của Dương Dương tuy hoàn hảo nhưng nếu để ý kỹ thì chỉ là muốn hất tung Bạch Nguyên ra khỏi mộ của tôi. Còn lý do vì sao Dương Dương lại hành động khó hiểu như vậy thì chỉ có dùng cực hình “giải phẫu” anh ta mới biết được. Phải đè ngửa Dương Dương ra rồi sử dụng các chiêu thức bí truyền may ra mới tra khảo thành công.
“Chà, không ngờ Vương tử tộc Tiên lại mạnh tới mức này. Nhưng hành động lại chẳng được tao nhã cho lắm!” Bạch Nguyên thở vô cùng khó nhọc nhưng nét mặt tự dưng có chút hứng khởi.
Tôi cười khổ không hiểu Bạch Nguyên bị gì nữa. Anh ta có nhớ là mình đang trong trận chiến sinh tử không?
Dương Dương chẳng vì câu nói chẳng giống ai đó mà phân tâm. Đường kiếm dường như đã trong phạm vị lớn hơn, trải dài đầy sát khí.
“Gương mặt cuốn hút này khiến ta có chút lay động đấy.” Bạch Nguyên vừa xoay người lấy đà tung chân lên đá Dương Dương vừa lảm nhảm. “Nhưng cái đẹp mà bị vấy bẩn thì mất hứng quá! Ta vẫn nên trân trọng Ngô sư phụ thì hơn.”
Bạch Nguyên này đúng là làm thần trí tôi nhiễu loạn, tự dưng lại nhắc tới gã Ngô Thông mặt lạnh đó. So sánh Ngô Thông với Dương Dương thì có khập khiễng quá không? Anh ta không phải đang cố ý chọc tức Dương Dương đấy chứ?
Nói thẳng ra thì chẳng biết Bạch Nguyên có hiểu rõ khúc mắc giữa tôi và Dương Dương, giữa Dương Dương và tất cả mọi thứ liên quan đến cuộc chiến giành lại Việt Quốc hay không, nhưng giờ anh ta đang dốc sức chống cự như thể đang bảo vệ chính nghĩa, sự công bằng và cả tôi. Bạch Nguyên chỉ biết tôi qua Ngô Thông, căn bản chẳng có gì quá thân thiết đến mức phải liều mạng như này. Những gì xảy ra trước khi lên đảo Long Vĩ quái gở đây Bạch Nguyên đều là người ngoài cuộc. Anh ta căn bản không có cơ sở nào để hành động như này. Bạch Nguyên quả thực... rất kỳ lạ.
Tôi cũng quên luôn mất một chuyện là quả cầu ký ức Dương Dương đã xem trộm chẳng phải là lấy cắp từ Bạch Nguyên đấy sao? Bọn họ đã đụng độ nhau sau khi chúng tôi thoát khỏi hốc núi ma quái. Và Bạch Nguyên đúng là không lợi hại bằng Dương Dương. Sau đó thì Bạch Nguyên và Vệ Môn Thần tại sao lại biến mất? Nhưng nếu ký ức của Bạch Nguyên trong hốc núi bị lấy cắp thì những gì anh ta biết về tôi đã về con số không. Anh ta chỉ có chút ký ức về tôi khi ở dưới công trình bí ẩn đó thôi. Còn đâu không có mối liên hệ nào. Nhiêu đó không đủ để chứng minh cho chuỗi hành động đang diễn ra trước mắt tôi.
Không đúng. Bạch Nguyên rõ ràng cảm nhận về tôi rất rõ. Anh ta vẫn đi cùng Vệ Môn Thần từ lúc xuất hiện trở lại và đánh nhau với Dương Ma. Cả hai người bọn họ đều không có vẻ gì không nhận ra nhau hay không có ấn tượng gì về nhau. Đến khi gặp tôi cũng tình nghĩa như thể ba chúng tôi vừa cùng nhau trải qua hoạn nạn. Mọi lời nói và cử chỉ của họ đều rất khớp. Quả cầu ký ức đó không phải của Bạch Nguyên, càng không phải của Vệ Môn Thần, vậy thì là của ai? Ai có thể cũng chứng kiến mọi chuyện xảy ra trong hốc núi một cách toàn vẹn trong khi dàn diễn viên chính chỉ có ba chúng tôi?
Chẳng lẽ lại là ký ức của Ma Nước?
Nhưng làm sao có thể lấy được quả cầu ký ức khi Ma Nước chỉ là một oan hồn?
Tôi thực không hiểu...
Cả ba người bọn họ vẫn không ngừng quần thảo. Đôi bên xem chừng đều rất cẩn trọng nhưng không còn gay gắt như lúc đầu, sát khí cũng vì thế mà giảm bớt. Nhưng kể ra bọn họ sao không đánh nhau xa tôi ra một chút, cứ bắt tôi phải ăn bùn đất với nước mưa nãy giờ thực bất công quá!
Bạch Nguyên vẫn kiên trì chống đỡ mọi chưởng từ Dương Dương. Vệ Môn Thần thì bọc hậu, sau một hồi cật lực cũng không thể làm gì được Dương Dương. Dù cô ả tấn công dồn dập từ nhiều hướng nhưng Dương Dương vẫn nhanh hơn, hoàn toàn tránh được hết. Cơ thể Dương Dương chuyển động không có một động tác nào là thừa thãi. Cả thủ cả công đều rất chuẩn xác. Đánh nhau với cả hai người lợi hại như Bạch Nguyên và Vệ Môn Thần mà chẳng có vẻ gì khó khăn. Vết thương trên người Dương Dương đã khô lại rất nhanh. Cứ tưởng nó có thể khiến Dương Dương yếu thế mà nhất thời bị khống chế, nhưng kết quả thì ngược lại, Dương Dương vẫn làm chủ còn hai người kia thì như hai con thú bị anh ta vờn qua vờn lại nãy giờ.
Còn tôi thì là khán giả duy nhất đang xem phim kiếm hiệp dưới cơn mưa tầm tã. Rồi nhân tiện nhàn rỗi tôi sẽ tranh thủ đạo diễn thêm vài phân cảnh cho kịch tính.
“Ta không hiểu huynh là muốn gì? Chính huynh là kẻ đã chôn Bình kỳ nhân xuống dưới đất sâu rồi phong ấn cô ấy... nhưng lại núp ở trên ngọn cây cao rình mò canh chừng mấy ngày trời...” Bạch Nguyên vẫn nói, chẳng cần biết có được ai đó tiếp thu hay không. Anh ta chắc không còn để ý là tai tôi có thể nghe thấy hết.
“Phong ấn này quả rất lợi hại, ta chưa từng gặp qua. Ta chưa chắc có thể giải ấn được, vậy thì huynh việc gì lại xuất đầu lộ diện sau mấy ngày ẩn núp chỉ để cản ta giải ấn?” Bạch Nguyên vẫn tiếp tục nói. “Là muốn đuổi cùng giết tận, không muốn cho Bình kỳ nhân đường sống? Vậy thì sao lại không giết cô ấy ngay từ đầu? Huynh thật mâu thuẫn.”
Ái chà! Hỏi đúng luôn cả ý tôi. Nhưng Dương Dương sau cùng vẫn im lặng để Bạch Nguyên tự độc thoại một mình. Tôi chẳng hiểu sao lại rất chú tâm quan sát sắc mặt của Dương Dương cứ như thể sẽ có câu trả lời ở đó. Tôi muốn biết cái mặt nạ hoàn hảo kia đang che đậy điều gì.
“Huynh ở đó chắc cũng chứng kiến cảnh Tâm Nhân Ảnh đe dọa Bình kỳ nhân hết rồi. Núp mình kín đáo như vậy là muốn canh chừng cô ấy hay muốn bảo vệ cô ấy?”
Trong giây lát có vẻ như động tác của Dương Dương đã có sơ hở.
“Bây giờ huynh rờm rà như này là vì cái gì? Huynh đang câu giờ? Huynh đang chờ đợi?”
Tôi bắt đầu thấy Bạch Nguyên mới là người có vấn đề.
“Dương Dương, những vết thương trên người Anh Nhi là do huynh gây ra. Cậu ấy đã chẳng còn cầm cự được bao lâu nữa nếu không có pháp lực của tộc Tiên. Huynh muốn Anh Nhi chết thì sao còn đi cùng cậu ấy tới tận đây? Ngô sư phụ nói Anh Nhi đi cùng huynh và Thu Bích. Vậy Thu Bích đâu? Muội ấy không bao giờ bỏ mặc sự sống chết của Anh Nhi.” Bạch Nguyên dường như biểu tình đã gay gắt hơn. “Chẳng phải chúng ta đã thề sẽ cùng nhau khởi binh kháng chiến giành lại Việt Quốc khỏi tay họ An. Sao huynh lại phản bội tất cả chúng tôi? Bạch Vương ta đã thân chinh tới tận đây, đưa tính mạng của cả tộc Bạch Tượng đặt vào đây chỉ vì tin tưởng vào lời thề thiêng liêng ấy. Huynh muốn quy phục Quận chúa, chà đạp lên tính mạng của tất cả huynh đệ để lên ngôi? Chúng ta biết nhau từ nhỏ, bao nhiêu năm luôn cùng chung lý tưởng. Với huynh, Bạch Vương ta, Thái tử, Anh Nhi, một Việt Quốc thái bình... không có ý nghĩa gì sao?”
Những lời này của Bạch Nguyên lúc này mới khiến thần sắc Dương Dương biến đổi. Giữa bọn họ còn khúc mắc quan trọng hơn cả việc cá nhân của tôi. Bấy lâu nay tôi ích kỷ quá! Từ sau khi thoát khỏi mật đạo tà khí, tôi đã hoàn toàn quên mất chuyện an nguy của Việt Quốc, và trọng trách mà những con người sinh ra không được lựa chọn cuộc sống cho mình đang phải gánh vác. Ngay từ đầu, tất cả chúng tôi tới đảo Long Vĩ này là vì cái gì tôi đã hoàn toàn quên béng. Nỗi thống khổ hay đau đớn của tôi chưa chắc đã bằng những người còn lại. Tôi đã sống lâu như vậy mà vẫn cứ như đứa trẻ hay hờn dỗi. Anh Nhi, Bạch Nguyên, Thái tử... cả Dương Dương còn khổ sở hơn tôi rất nhiều khi đang phải cố xoay vần với quá khứ, hiện tại và tương lai. Giờ chúng tôi cứ bị mắc kẹt trong Cửu Kỳ Môn Trận, luẩn quẩn trong sự phức tạp do chính mình gây ra cho nhau để làm gì kia chứ.
“Dương Dương, tôi thật sự muốn biết tất cả mọi chuyện như này là vì sao?”
Lời nói của Bạch Nguyên đã gây hiệu ứng ngược. Dương Dương đã ra tay tàn khốc hơn, không còn vờn qua vờn lại như khi nãy. Ánh mắt Dương Dương mới nãy có chút dao động thì giờ đã đặc lại.
Trong một lúc sơ hở Bạch Nguyên khi dồn sức đánh trả đã bị đường kiếm của Dương Dương hất văng ngược lại. Bạch Nguyên bị mất thăng bằng và đang lao về phía tôi. Xét theo tình hình lúc này thì Bạch Nguyên sẽ đá trúng vào cái đầu trơ trọi của tôi. Cái cổ của tôi không đủ sức giữ cái đầu được yên vị nếu bị va chạm. Trừ khi cổ tôi có thể dài ra dị hợm như Dương Ma còn không thì tôi chắc chắn xong đời, chẳng còn cơ hội hồi sinh nữa.
Bạch Nguyên đã kịp nhận ra bộ mặt kinh hoàng của tôi ngay dưới chân mình. Nhưng vì bị trúng đòn bất ngờ và không còn đủ khả năng điều khiển cơ thể nên anh ta chỉ còn biết hốt hoảng nhìn tôi. Khả năng Bạch Nguyên sút trúng đầu tôi là một trăm phần trăm. Kết giới Bạch Nguyên vừa tạo ra để bảo vệ cái đầu tèm lem bùn đất của tôi sẽ không hiệu quả nữa vì đã bị Kiếm Tiên chém đứt toác từ vài giây trước. Tôi không thể cản Bạch Nguyên va vào tôi, cũng không hi vọng gì nhiều hơn bởi vệt máu chạy dài dọc thân Bạch Nguyên đang nhanh chóng loang lổ hòa vào nước mưa.
Nhưng dù Bạch Nguyên đã hoàn toàn không còn khả năng tự vệ và đang ngã xuống thì đường kiếm của Dương Dương vẫn hung tàn đuổi theo.
Dương Dương như này là muốn cắt đứt chân Bạch Nguyên trước khi anh ta húc vào tôi?
Lớp đất đá và nước mưa cũng bị đường kiếm tàn bạo cuộn tung lên thành vệt dài hoàn toàn mất kiểm soát...
Tôi có thể nhìn rõ hướng di chuyển của Kiếm Tiên đang cắt từng khúc không gian...
Tim tôi như đã ngừng đập bởi ánh nhìn vụn vỡ của Bạch Nguyên...
Tiếng hét kinh hoàng của Vệ Môn Thần xoáy vào tâm can tôi...
Đôi mắt không rõ biểu cảm của Dương Dương...
Cảm giác cơ thể nóng phừng phừng lúc này của tôi...
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tôi không dám nghĩ rằng mọi thứ đang diễn ra đều bị thu gọn trong tầm mắt và sẽ thay đổi, nếu như tôi có thể.
Đường kiếm hung tàn vẫn quyết liệt đuổi theo đà ngã của Bạch Nguyên. Anh ta sẽ bị chém đôi trong tích tắc. Lạ lùng thay trong tầm mắt tôi cơn mưa đang giận dữ trút xuống như bị ngưng lại. Tôi hoàn toàn thấy rõ chuyển động của Kiếm Tiên chậm đến kinh ngạc. Chậm đến mức tôi có thể bắt gọn nó. Kiếm Tiên dù lợi hại đến mấy nhưng tôi nhất định phải bắt gọn, không thể để nó hại Bạch Nguyên.
Một chớp sáng bỏng rát lóe lên. Tiếng hét của Vệ Môn Thần lúc này cũng bị đông cứng. Tôi còn không biết cái chuyện quái đản gì vừa diễn ra nhưng đã thấy Bạch Nguyên ngã sấp xuống ngay cạnh sườn tôi. Chân Bạch Nguyên bị vùi xuống vũng bùn sình bởi đất bị ngâm nước mưa. Cái khoảng trống dưới mặt đất này ở đâu ra mà chân Bạch Nguyên có thể lọt xuống dưới được khi bề mặt nấm mồ của tôi kiên cố như đổ bê tông?
Tôi ngẩn người nhìn Bạch Nguyên, rồi thấy một tay mình đang lẩn khuất trong lớp bùn đất, bàn tay còn lại thì vô thức tóm gọn Kiếm Tiên từ đời nào. Máu tôi cũng vì thế mà chảy tong tong xuống đất.
Sau vài giây dừng hình, tôi hiểu ra mình đã trồi lên khỏi nấm mồ và đã bắt kịp Kiếm Tiên trước khi nó chém xuống người Bạch Nguyên. Nửa thân trên của tôi đã ngoi lên khỏi mặt đất. Không những thế tôi còn tiện thể vùi chân Bạch Nguyên xuống nấm mồ của mình để anh ta không đá trúng vào đầu mình. Kiếm Tiên uống máu tôi liền hóa thành Hoàng Nhãn Long, cuộn chặt lấy cánh tay đầy bùn đất của tôi trước sự ngỡ ngàng của Dương Dương. Anh ta không thể phản ứng gì khi bị tôi tước mất kiếm quá nhanh, quá đột ngột, và quá dễ dàng. Nhất là anh ta không thể nào ngờ tôi có thể chui lên từ dưới lòng đất đã bị phong ấn.
Biểu cảm lúc này của Dương Dương khiến tôi vô cùng hài lòng. Tuy lúc này tôi chỉ mới trồi lên được một phần ba cơ thể, nhưng điều đó có nghĩa tôi đã tự phá vỡ phong ấn và khiến Dương Dương chết trân.
Tôi lúc này như xác chết đội mồ sống lại. Trong đống bùn đất sặc mùi thảo dược, tôi thực sự rất ngầu với một bên cánh tay có con rồng mắt vàng cuộn chặt. Tôi nhìn Dương Dương thách thức: “Anh vội gì thế? Muốn tùy tiện chém giết thì cũng phải xem tôi thế nào đã.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...